Đại Đường Đạo Soái

Chương 74: Cầm địch

Đỗ Hà xuống tới lầu hai, vốn định cho Vương hộ vệ cùng tên gian thương

một trận giáo huấn, thuận tiện lấy đi phần bí mật khác trên người tên

Vương hộ vệ. Không biết may mắn thế nào lại đúng ngay thời gian thay hộ

vệ canh gác, tiếng bước chân của sáu người từ dưới lầu truyền đến.

Chỉ cần bọn hắn đi lên lầu hai sẽ lập tức phát hiện không ai canh chừng Vũ Chiếu, náo động tất nhiên không tránh khỏi.

Đỗ Hà quyết định thật nhanh, ẩn thân sau cột trụ bên cạnh.

Sáu người vừa mới đi lên lầu, liền phát hiện ngoài cửa phòng giam giữ Vũ

Chiếu không người trông coi, hơn nữa cửa phòng còn mở rộng, lập tức

hoảng sợ.

Đỗ Hà đột nhiên từ trong bóng tối bay ra, tiến thẳng

tới chỗ hai người phía sau, dùng tay chụp lấy tóc của bọn hắn, mạnh mẽ

lôi kéo đập đầu hai người va chạm nhau thật mạnh, ngay sau đó vung lên

hai chưởng bổ thẳng vào gáy hai người.

Thế công liên tục phát ra, rõ ràng lưu loát đánh bốn người liên tục ngã xuống, lúc này hai người

khác mới biết được xảy ra chuyện gì, lên tiếng kinh hô.

Bọn hắn vừa định rút đao, nhưng lại phát hiện đao không còn bên hông mình.

Đao đang nằm trong tay Đỗ Hà, lưỡi đao lóe lên, cổ họng hai người chợt mát lạnh, nhất thời giũ sạch nợ trần.

Lần này Đỗ Hà ra tay tàn nhẫn, đã tồn tại ý niệm giết người diệt khẩu.

Thời cổ đại vốn là thời đại ngươi chết ta sống, nếu như đối phương không

phát hiện sự tồn tại của hắn, Đỗ Hà còn chưa muốn hạ độc thủ như vậy,

nhưng nếu như đã phát hiện được, hắn không muốn ra tay ác độc cũng không thành.

Dù sao trên nóc tiểu lâu còn có Vũ Chiếu, hơn nữa chuyện

sắp xảy ra cũng không phải chuyện tầm thường, thậm chí có khả năng sẽ

liên lụy tới hoàng thất. Nếu không đem những người này đều giết hết, sự

việc truyền ra, sẽ lưu lại hậu hoạn vô cùng.

Tiếng kinh hô của

hai người trong đêm tối đặc biệt chói tai, nghe được động tĩnh trên lầu

hai, hộ vệ phụ trách tuần tra khắp bốn phía nhao nhao vọt lên lầu.

Hai bên gian phòng trái phải cũng truyền ra tiếng vang.

Đỗ Hà thả người từ lầu hai nhảy xuống, lặng yên không tiếng động hướng trong sảnh đánh vào.

Nghe được động tĩnh đám hộ vệ đều rút vũ khí dự định xông lên lầu hai, nhưng không ngờ kẻ địch đã đánh tới sau lưng bọn họ.

Đỗ Hà nhảy vào đám người, song đao bay múa, liên tục chém ngã bốn người.

Ba gã hộ vệ bên cạnh Đỗ Hà hồn phi phách tán, phân ra hai bên tránh né.

Đỗ Hà cười dài một tiếng, song đao rời khỏi tay, cắm thẳng vào lưng hai người.

Lúc này đám hộ vệ đã phát giác sự hiện hữu của hắn, lại lần nữa chuyển mục tiêu hướng hắn vọt tới.

Đỗ Hà cũng không tham chiến, từ mặt đất nhặt lên hai thanh đao quay người

bay ra khỏi đại sảnh. Tốc độ của hắn cực nhanh, nháy mắt đã biến mất

ngay bên ngoài, tránh khỏi tầm mắt của bọn họ.

Đỗ Hà lại nhảy

ngược lên lầu hai lần nữa, hộ vệ trên lầu hai không tìm thấy địch nhân,

nghe động tĩnh dưới lầu lại nghĩ địch nhân đang ở dưới, nhao nhao đuổi

ngược trở xuống.

Đỗ Hà đi tới đầu bậc thang, không gian thang lầu không lớn, chỉ đi được vài người, vừa lúc cho hắn chỗ sơ hở công kích

đánh lén. Gặp đám hộ vệ còn chưa nhìn thấy hắn, âm thầm cười cười, ngay

sau lưng vung đao, một đao một người.

Trên đời này có hai loại

quân nhân, một loại là ưa thích dồn sức đánh giết mãnh liệt, dù địch

nhân có nhiều hơn bao nhiêu cũng không quan tâm, loại người này bình

thường được xưng là mãng phu. Một loại khác là thích lợi dụng đặc điểm

bản thân, lợi dụng ưu thế địa hình phối hợp giết người, có thể xem là

người thông minh.

Đỗ Hà hoàn toàn là một người thông minh, đồng dạng đánh bại đối thủ dùng đầu càng thêm hữu hiệu so với chính diện tiến công!

Dùng võ nghệ của Đỗ Hà đối mặt hơn hai mươi người vây công, mặc dù thắng

cũng không dễ dàng, thậm chí có khả năng gặp phải một ít nguy hiểm không thể đoán trước. Nhưng hiện tại hắn không cần tốn nhiều công sức liền

giết chết hơn mười người, mấy người còn lại tự nhiên cũng không vào

trong ánh mắt hắn.

Đỗ Hà dùng đao thay kiếm, sử dụng Thiết Huyết Thập Nhị Thức.

Thiết Huyết Thập Nhị Thức vốn là một trong những tuyệt kỹ của Đại Kỳ Môn, Đỗ

Hà toàn lực xuất ra, trong chiêu thức ẩn ẩn vang lên tiếng sấm nổ, kiếm

pháp như vậy những tên hộ vệ kia làm sao có thể ngăn cản nổi.

Đỗ Hà giết luôn ba người, lao xuống thang lầu.

Nhân số của đám hộ vệ vốn đã không nhiều lắm, lại bị Đỗ Hà bay lên bay xuống liên tục giết chết, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, Vương hộ vệ,

tên gian thương cùng một tên tiểu lâu la.

Đỗ Hà mặc y phục dạ hành, không nhìn thấy được mặt mũi của hắn.

Thanh âm Vương hộ vệ khàn khàn cất lên:

- Các hạ đúng là hảo thủ đoạn, không biết huynh đệ chúng ta ở đâu đắc tội các hạ, các hạ lại hạ độc thủ như thế?

- Nhiều lời vô ích, tiếp chiêu!

Đỗ Hà ném một thanh đao, trường đao tay phải chỉ thẳng Vương hộ vệ.

Vương hộ vệ rút ra hoành đao, thẳng chém tới.

Đỗ Hà cũng vọt tới, trong tiếng âm vang hai người lao sát qua nhau, trao đổi ba đao, không ai chiếm được tiện nghi.

Đỗ Hà cũng không tưởng được thể lực của Vương hộ vệ đã mạnh, đao pháp cũng tinh, đúng là một nhân vật khó chơi.

Đỗ Hà múa trường đao đánh về phía trước, tay trái niết kiếm quyết, trường

đao đâm ra, trường đao đánh ra mang theo kình phong, lại hung ác chuẩn

xác, nếu để mũi đao đâm trúng cũng không khác gì bị kiếm đánh trúng.

Vương hộ vệ nhìn thấy thế đao lợi hại, không dám chậm trễ hoành đao chém

xuống, lại đánh ngược trở lên, chiêu thức này bên trong có nhu, đích

thật là thủ pháp danh gia.

Đỗ Hà đi tới thế giới này đây là lần

đầu tiên cùng cao thủ chiến đấu sinh tử, ở đời sau khinh công của hắn

thiên hạ vô song, khi thi triển ra không người có thể kháng cự, thường

thường khi gặp kẻ địch, ngay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng đã bị

Đỗ Hà đánh bại. Cho nên tuy võ nghệ của hắn cao hơn đối phương, nhưng

kinh nghiệm chiến đấu thực tế lại không đủ. Đối phương lại có kinh

nghiệm hơn hắn, nhưng cũng không dám có ý khinh địch, nhìn thấy Vương hộ vệ hoành đao chém qua, hắn không thể không vung đao trở lại chống đỡ.

Hai người ngươi tới ta đi, đấu hơn mười hiệp, trận ác đấu này cả đời Vương

hộ vệ chưa bao giờ gặp qua. Hắn tên là Vương Hoành, ở Quan Trung có danh khí rất lớn, còn có danh hiệu là Vương Nhất Đao, ý tứ muốn đánh bại kẻ

địch cũng chỉ cần một đao, nhưng vì phạm tội cưỡng hiếp, vì vậy bị quan

phủ truy nã!

Vương Hoành giết hai mươi ba quan sai, đột phá vòng vây của trăm quan sai chạy thoát, năng lực không cần phải nói.

Nhưng đối mặt địch nhân trước mắt, hắn càng đánh càng kinh hãi, đối phương

dùng đao thay kiếm, kiếm pháp tinh diệu bình sinh ít thấy, càng làm cho

người kinh hãi chính là thân hình hắn nhẹ như lông mao, tiến thối lại

chẳng khác gì dùng tiên pháp Súc Địa Thành Thốn.

Rõ ràng mũi chân chỉ điểm nhẹ, vừa vặn bay ra hơn trượng xa, tránh đi toàn bộ thế công,

rõ ràng chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, lại có thể bay cao hơn trượng, đánh

Vương Hoành thật khó phòng bị.

Vương Hoành biết có thể triền đấu

với đối phương chỉ vì kinh nghiệm chiến đấu của đối phương không đủ,

nhưng nếu tiếp tục kéo dài như thế, hắn nhất định sẽ bị đánh bại.

Đánh liều thêm ba hiệp, Đỗ Hà nhìn ra sơ hở của đối phương, lại thêm hắn

thiên tư thông minh, hơn mười chiêu đi qua liền có cảm ngộ, liền xuất ra một chiêu, một đao chém xuống cánh tay trái của Vương Hoành.

Vương Hoành kêu thảm một tiếng bật lui ra sau, hắn biết hôm nay hẳn phải

chết, lập tức vung đao giết chết tên gian thương cùng đám lâu la.

Đỗ Hà cũng không nghĩ ra hắn lại tàn độc đến thế, người một nhà cũng hạ thủ được, không khỏi giật mình.

Vương Hoành cười dữ tợn:

- Ngươi vì đồ vật của điện hạ mà đến, nhưng dù chết ta cũng không cho ngươi được như nguyện…

Nói xong hắn đưa tay vào ngực, tìm kiếm, thần sắc kịch biến.

- Ngươi đang tìm thứ này sao?

Đỗ Hà từ trong ngực mình lấy ra một phong thư, lộ ra dáng tươi cười sáng sủa:

- Ngươi nói “mặc cho ai cũng không có bổn sự lấy đi từ thân thể của

ngươi”, nhưng ta lại lấy từ trong ngực ngươi, ngươi còn chưa hay biết

gì!

Vương Hoành hoảng sợ trợn tròn mắt.

Đỗ Hà chờ đợi

chính là giờ phút này “bá” một tiếng, ngay khi tâm thần Vương Hoành còn

đang hoảng hốt, đã xông lên phía trước bắt giữ hắn.