Đại Đường Đạo Soái

Chương 701: Cẩu giảo cẩu kế

Đỗ Hà dẫn đoàn sứ giả đi gặp mặt Lý Thế Dân, trải qua cuộc nói chuyện

dọc theo đường đi, A Lạp Bá đế quốc cùng Bái Chiêm Đình đế quốc, những

đại quốc phương Tây cũng đã không còn dám mang theo bất kỳ ý nghĩ càn rỡ nào.

Ban đầu khi họ tiếp đãi sứ giả Đại Đường, nghe Lý Nghĩa,

Vương Huyền Sách miêu tả về Đại Đường vương triều, tận đáy lòng có chút

không cho là đúng.

Điều này cũng là chuyện hợp tình lý, người đều có loại tình cảm thủ hộ riêng của mình. Ở trước mặt người bên ngoài

phần lớn cũng sẽ không có ai nói quốc gia của mình rác rưởi thế nào, dù

cho quốc gia kia thật sự chẳng ra gì.

Có lẽ Đường triều rất cường đại, nhưng bọn hắn căn bản không tin mạnh mẽ cường thịnh như lời kể của Lý Nghĩa cùng Vương Huyền Sách, trong lòng vẫn cảm thấy Đường triều

nhiều nhất là hơn bọn họ được một chút mà thôi. Điểm khoảng cách kia vẫn có thể theo kịp mà không phải để nhìn lên.

Thẳng đến khi đi tới

Giang Nam, nhóm sứ giả mới trợn tròn mắt. Tuy rằng hiện tại Giang Nam

vẫn còn kém hơn Quan Trung, Trung Nguyên, Tây Xuyên dồi dào, nhưng mấy

năm gần đây nhận lấy ảnh hưởng của Đỗ Hà, ánh mắt cùng chú ý của triều

đình đều đặt nơi này.

Thế cho nên thương nhân tinh mắt sôi nổi

đầu tư vào nơi này, lại thêm Giang Nam là đại bản doanh của ngành trà.

Vũ gia trà quảng bố khắp Đại Đường, kéo theo kinh tế phát triển, khiến

cho cả Giang Nam hiện ra cảnh tượng sinh cơ bừng bừng. Loại tình hình

trăm họ an cư, thương nhân khắp nơi trên đất, ở phương Tây hiện tại hoàn toàn không thể nhìn tới.

Dù sao xã hội phong kiến cùng xã hội nô lệ vẫn có ý nghĩa bản chất khác nhau.

Ở phương Tây, phần lớn của cải đều tụ tập ở trong tay lãnh chúa chủ nô

cùng quý tộc, dân chúng đối với bọn họ mà nói chỉ là người hầu dùng để

sai sử. Ở thời kỳ kia, bọn họ không có tự do gì đáng nói. Ở Đại Đường

tuy không dám nói đến dân chủ tự do, nhưng chỉ cần không phạm tội, hoặc

không ký tên văn tự bán mình, dân chúng tầm thường vẫn còn quyền tự chủ

rất lớn.

Ở Đường triều có thể nhìn thấy một người bình thường

phấn đấu trở thành phú hào ngàn vạn, nhưng ở phương Tây là chuyện không

dễ dàng. Phương Tây quý tộc chủ nô, lãnh chúa có được hết thảy lực

lượng, người thường cho dù cố gắng như thế nào cũng chỉ là dốc sức làm

việc cho quý tộc lãnh chúa, vì như vậy tâm tình làm việc của họ như thế

nào liền có thể nghĩ ra.

Ở điểm này song phương có chênh lệch rất lớn.

Bởi vậy ở phương Tây không có khả năng nhìn thấy cảnh tượng dân chúng giàu có, thiên hạ hưng thịnh như nơi này.

Càng đi sâu vào Đại Đường, sứ giả các quốc gia đều trợn tròn mắt. Những sứ

giả này đều thuộc những quốc gia có chút cường đại, cũng có quốc gia nhỏ yếu, chợt phát hiện ra diện tích của quốc gia mình cũng không sánh bằng một thành trấn của Đại Đường, xấu hổ không biết dùng lời nào để nói

chuyện.

Mặc dù là những cường quốc như A Lạp Bá đế quốc hay Bái

Chiêm Đình đế quốc, cũng phát giác ra Đại Đường đất rộng tài nguyên

nhiều. Từ Giang Nam đến Trường An dùng suốt thời gian một tháng lộ

trình, căn cứ theo bọn họ hiểu biết, diện tích Đại Đường họ mới đi qua

được một nửa, nếu tiếp tục đi về phía tây còn có Cao Xương, phía bắc còn thêm rộng lớn, với sức của họ phải đi lộ trình gấp hai ba lần hiện tại.

Chinh phục giả vĩ đại nhất phương Tây là Alexander đại đế, hắn chinh phục

lãnh thổ vô cùng mở mang, nhưng so sánh với Đường triều tựa hồ còn kém

rất xa. Hôm nay đi tới Trường An, rung động càng thêm nghiêm trọng.

Một tòa thành trì, có tới trăm vạn dân cư…

Đường phố rộng hơn trăm thước, có thể chứa tám mươi cỗ xe ngựa đi song song,

quy mô ở trong mắt các sứ giả đúng là kinh thế hãi tục. Mặc dù là A Lạp

Bá đế quốc cực mạnh, tuyến đường chính đi thông hoàng cung cũng không

phải tuyến đường chính của Trường An được phân nửa.

Chênh lệch này thật sự là quá lớn.

Việc của Dạ Lang chỉ xảy ra một lần là đã đủ, chỉ có kẻ ngốc mới ngã thêm

lần nữa ở cùng một địa phương. Tiến đến Trường An đều là tinh anh các

quốc gia, dọc theo đường đi hiểu biết, bọn hắn làm sao còn không phân rõ chân tướng của sự thật. Mỗi người đều hiểu được, Đại Đường vương triều

chân chính so với sự miêu tả của Lý Nghĩa cùng Vương Huyền Sách còn mạnh hơn trong sự tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Đối mặt với vương triều cường thịnh như vậy, đặc phái viên các quốc gia hoàn toàn đã

không còn ý tứ tranh phong, một nhóm người thật ngoan ngoãn lễ phép.

Đối với Lý Thế Dân kính như thần minh, đối với Đỗ Hà cũng nói gì nghe nấy.

Dâng lên lễ vật, triển khai tiếp xúc giữa quốc gia cùng quốc gia, định minh

ước lẫn nhau, thương nghị điều khoản có lợi trong con đường tơ lụa.

Gặp được Đại Đường cường thịnh, đặc phái viên các quốc gia cũng buông xuống tư thế, không làm ra hành động báo giá bất hợp lý, cũng hi vọng Đường

triều kéo dài giao dịch cùng các quốc gia, cũng không mưu cầu lợi ích

trước mắt. Song phương mở ra bảng giá đều nằm trong phạm vi có thể thừa

nhận lẫn nhau, xem như thật sự ăn nhịp, đại sự đã định.

Lý Thế Dân thiết yến khoản đãi, những đại thần có thân phận địa vị trong triều cùng tương bồi.

Tiết mục trợ hứng trong yến hội lại lấy “Vũ” là chủ yếu.

Những vũ đạo của sứ giả phương Tây nhìn không hấp dẫn, chỉ có tiết mục khí phách càng thêm phù hợp với khẩu vị của bọn họ.

Nhất là “Tần Vương Phá Trận Nhạc” loại tiết mục cỡ lớn đằng đằng sát khí càng làm các sứ giả vỗ án tán dương.

Yến hội chấm dứt, Đỗ Hà an bài sứ giả về dịch quán nghỉ ngơi, sau khi an

bài xong chỗ dừng chân cho bọn họ hắn mới quay người về phủ.

Đỗ Hà cười quỷ dị, thúc ngựa chạy chậm xuyên qua hai con đường, rẽ vào một đường tắt nhỏ…

Hiên Viên Thiên nhìn thấy thân ảnh Đỗ Hà biến mất trong tầm mắt càng tăng nhanh bước chân.

Hắn đang tìm cơ hội gặp mặt Lý Thế Dân, luôn luôn không có biện pháp. Thẳng đến khi ở trên đường nhìn thấy Đỗ Hà nghênh đón sứ giả các nước, trong

lòng liền có tính toán. Bản thân hắn không cách nào gặp được hoàng đế,

nhưng Đỗ Hà có thể. Mặc dù ở tận xa xôi Cao Câu Lệ hắn cũng nghe qua

danh hào của Đỗ Hà. Nhất là cuộc chiến bắc phạt Tiết Duyên Đà, làm đại

danh của Đỗ Hà nhanh chóng lan truyền tại phương bắc.

Hiên Viên Thiên vẫn luôn đứng ở cửa cung chờ Đỗ Hà, thẳng đến khi Đỗ Hà xuất hiện.

Sự tình có chút khẩn cấp, nhưng hắn cũng nhìn ra Đỗ Hà đang có nhiệm vụ

trong người, cũng không tùy tiện tiến lên bắt chuyện để tránh tạo thành

hiểu lầm cùng phiền toái không cần thiết. Hắn xa xa đi theo, thẳng đến

khi thấy Đỗ Hà đưa các sứ giả đến dịch quán mới tính toán tiến lên bày

tỏ hết thảy.

Còn chưa đợi hắn tiến lên, thân ảnh của Đỗ Hà đã biến mất trong ngõ nhỏ.

- Đó là đường tắt sao?

Đối với thành Trường An, Hiên Viên Thiên không quen thuộc chút nào, cũng không rõ ràng ngõ nhỏ kia là một tử lộ.

Khi hắn đi theo vào ngõ nhỏ, vừa chuyển qua ngã rẽ, lập tức phát hiện phía

trước là ngõ cụt, một tuấn mã hiếm thấy đang đứng tận sâu bên trong.

Đi theo Đỗ Hà một đoạn đường, hắn tự nhiên biết được tuấn mã của Đỗ Hà, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng người cưỡi ngựa.

- Không xong!

Hiên Viên Thiên đột nhiên có cảm giác có tật giật mình, dù hắn không làm

chuyện gì thẹn với lương tâm nhưng hắn theo dõi Đỗ Hà suốt đoạn đường

cũng là sự thật. Hàng năm hắn sinh hoạt tại Trường Bạch sơn, luôn vào

núi săn bắn nên luyện được một thân công phu không tầm thường, không thể tưởng được lại bị phát hiện, tâm niệm chợt động quay đầu nhìn lại, một

thân ảnh chắn ngang đường vào ngõ nhỏ, ngăn chặn đường đi của hắn, chính là Đỗ Hà. Chẳng biết từ lúc nào Đỗ Hà đã xuất hiện ngay sau lưng hắn,

trong lòng hắn giật mình hoảng sợ.

Lúc Đỗ Hà đi vào hoàng cung

cũng không phát hiện bị Hiên Viên Thiên theo dõi. Dù sao đoàn người của

họ bị dân chúng quan sát quá chăm chú, hấp dẫn người chú ý là chuyện

đương nhiên. Cho dù giác quan thứ sáu của Đỗ Hà mẫn tuệ như thế nào,

cũng không khả năng phát giác có ánh mắt đang theo dõi mình.

Khi hắn đi ra hoàng cung, liền khác hẳn.

Hoàng cung trọng địa, người không phận sự miễn lảng vảng chung quanh.

Mặc dù khinh công của đối phương không tệ, nhưng không tránh thoát cảnh giác của Đỗ Hà.

Hắn không thể phán đoán người theo dõi mục tiêu là hắn, hay là sứ giả nước khác nên không lên tiếng.

Cho tới khi đem đối phương dẫn dụ vào ngõ nhỏ mới xác định mục tiêu là hắn.

Về phần làm sao đi tới sau lưng Hiên Viên Thiên, vậy vô cùng đơn giản.

Khinh công của hắn trực tiếp bay qua tường vây, còn cách bức tường đã

lướt qua người Hiên Viên Thiên nhiễu vòng qua.

- Ngươi là ai, theo dõi ta làm gì?

Đỗ Hà tài cao gan lớn, không chút sợ hãi nhìn thẳng tới người trước mặt,

trong lòng không khỏi tán thưởng một câu “một nhân vật không tầm

thường”, thân thể Hiên Viên Thiên mạnh mẽ tráng kiện, tuổi còn trẻ nhưng lại có được khí khái oai hùng của người phương bắc, rất có phong phạm

của Yến Triệu năm xưa.

Hiên Viên Thiên cũng đã ổn định cảm xúc, cười nói:

- Đỗ đại tướng quân thật bản lĩnh, tại hạ đi theo đại tướng quân cũng

không có ác ý. Thật sự có chuyện quan trọng muốn nhờ, hi vọng được gặp

hoàng thượng một lần, làm phiền tiến cử!

Đỗ Hà lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, có chút ngoài ý muốn, tiến tới gần vài bước ngạc nhiên nói:

- Giúp ngươi tiến cử với ta mà nói cũng không khó. Nhưng cần phải có một giải thích hợp lý, ta không cho rằng nên làm!

Hiên Viên Thiên tìm Đỗ Hà cũng không tính là không có đạo lý. Dù hắn không

biết Đỗ Hà, nhưng sự tích lại nghe qua không ít. Nhất là chuyện chữa ôn

dịch tại Giang Nam, bất chấp an nguy bản thân.

Ở trên đời này chán ghét Đỗ Hà có không ít người, nhưng lại không có ai cho rằng Đỗ Hà là đại gian ác.

Hiên Viên Thiên cũng tin tưởng Đỗ Hà sẽ nghiêm chỉnh quan tâm phần tình báo

này của hắn, cũng không có ý định giấu diếm mà mời Đỗ Hà đến tửu quán

một chuyến, địa điểm do Đỗ Hà quyết định.

Đỗ Hà mang theo Hiên Viên Thiên đi tới Nghênh Tân Lâu của Vũ gia, vào một nhã gian thật yên tĩnh.

Lúc này Hiên Viên Thiên mới yên tâm, liền nói rõ ý tứ của mình đến đây.

Đỗ Hà lắng nghe, cũng cảm thấy kính nể, không thể tưởng được tận bên trong Cao Câu Lệ còn có một nhóm người như vậy, trong lòng cũng thật cảm

khái, kêu rượu cùng thức ăn nhiệt tình kính Hiên Viên Thiên ba chén.

Tính tình Hiên Viên Thiên cũng hào sảng, không cự tuyệt, uống cạn chén nói:

- Ta từ xa xôi vạn lý mà đến, đó là hi vọng Đại Đường có thể xuất binh

bắc thượng, thu phục cố hương, báo thù cho đồng bào từng đột tử tại tha

hương…

Đỗ Hà im lặng không nói, chậm rãi:

- Liêu Đông từ

xưa tới nay đều là lãnh thổ của chúng ta, lấy về là tất nhiên. Cao Câu

Lệ cũng không còn nhảy nhót được bao nhiêu ngày. Thỉnh cầu của ngươi ta

đáp ứng, nhưng ngươi cũng không nên ôm nhiều hi vọng. Hiện tại hoàng

thượng anh minh uy phong, ngài không phải Dương Quảng, sẽ không tùy tiện miễn cưỡng hành sự. Tình huống Cao Câu Lệ tồi tệ, xua binh thảo phạt

cần hao tổn còn nhiều hơn cả bắc phạt Tiết Duyên Đà. Đại Đường mới rời

khỏi tiền tuyến được nửa năm, chưa khả năng phát động viễn chinh quy mô

lớn. Viễn chinh nếu không hợp lý không còn gọi là viễn chinh, mà là hao

tài tốn của!

Hiên Viên Thiên chung quy chưa từng học qua chiến

sự, cũng không hiểu được, đánh giặc phải tốn tài chính cực lớn, không

phải nói đánh là liền đánh, nghe Đỗ Hà nói như vậy nhất thời ngây người, hồi lâu mới nói:

- Vậy bố trí của gia gia ta chẳng phải lại uổng phí hay sao?

Đỗ Hà cười thần bí, nói:

- Cũng không hẳn vậy, chỉ cần lời ngươi nói là thật, vẫn thật hữu dụng.

Tối thiểu trước khi Đại Đường có đầy đủ thực lực kinh tế xuất binh, để

cho bọn hắn đấu lưỡng bại câu thương…