Người khác kinh ngạc như thế không phải bởi vì Đỗ Hà trả lời sai mà là vì hắn hắn trả lời thật sự quá tốt. Đoạn cổ văn này khó hiểu, cổ ý mờ ảo, nhất là thư tịch cổ thời Xuân Thu không có dấu ngắt câu, không
cố định cách phiên dịch nên biến thành đủ loại học thuyết, đồng dạng một câu sẽ có ngàn vạn cách hiểu khác nhau. Tiên sinh có thể dạy cho đám
con cháu quan lại cao cấp ở kinh thành dĩ nhiên là bậc đại nho đương
thế, có lý giải của bản thân, căn cứ vào đó để dạy học sinh. Đáp án của
Đỗ Hà lại xuất phát từ lý giải của chính hắn, bản thân là sinh viên hệ
Trung văn, lại có kinh nghiệm trải qua ngàn năm nên dĩ nhiên có chút
khác với đáp án của tiên sinh dạy học. Những khác biệt này lại tựa như
sửa cũ thành mới, khiến người khác sáng mắt, tựa hồ càng thêm chuẩn xác
so với lý giải của tiên sinh.
Nho sĩ vuốt chòm râu dê thưa thớt, suy nghĩ một lát, ho khan:
- Ừ, không tệ, rất tốt, ngồi xuống đi!
Tuổi gần thất tuần nên ông rất khó tiếp nhận đáp án của học trò lại có lý
giải sâu hơn mình nhưng cũng không tìm ra sơ hở nào để bắt bẻ, chỉ có
thể lại để cho hắn ngồi xuống.
Phòng Di Ái thở hắt ra, nói khẽ
với Đỗ Hà để biểu lộ sự kính ngưỡng. Lý Tuyết Nhạn ngồi bên cạnh cũng
nghiêng đầu, thấp giọng cười nói:
- Sĩ biệt tam nhật đã phải nhìn bằng con mắt khác rồi.
Đỗ Hà vênh vang ngửa đầu ra vẻ thiên nga:
- Quá khen, quá khen!
Ách! Đến tột cùng biểu lộ được coi là thiên nga hay mòng két vẫn phụ thuộc vào mắt xanh.
- Phì!
Lý Tuyết Nhạn nhịn không được cười ra tiếng, lườm một cái:
- Ôi chao!
Có lẽ là tiếng cười quá lớn, lại khiến cho lão nho sĩ nghe được. Lão nho sĩ trầm mặt, quát lớn:
- Lý Tuyết Nhạn, chẳng lẽ lão phu giảng bài tức cười?
Khuôn mặt tươi cười của Lý Tuyết Nhạn tái đi, khẽ run rẩy đứng lên.
- Hắc hắc, chuyện này tiểu tử phải gặp tai ương, thập đại bản không thể thiếu!
Sau lưng Đỗ Hà truyền đến giọng có chút hả hê của Phòng Di Ái. Đỗ Hà rất
muốn đem tên hỗn đản sau lưng ra đánh một trận, thấp giọng nói:
- Đánh thật sao!
- Không giả đâu, lão gia hỏa này tên là Khổng Dĩnh Đạt, nổi danh người
bảo thủ. Là tế tửu của ti Quốc tử, chưởng quản giáo dục quốc gia. Thước
trong tay lão là bệ hạ tặng cho, chuyên đánh chúng ta, ngay cả thái tử
đương triều cũng nhiều lần ở trước mặt mọi người bị lão đánh vào mông.
Hay cho một lão gia hỏa dũng cảm!
Đỗ Hà thấy khuôn mặt âm trầm của Khổng Dĩnh Đạt, thầm kêu không ổn, nếu
không phải mình thì nha đầu Lý Tuyết Nhạn kia cũng không cười ra tiếng,
nghĩ một lúc chợt đứng lên:
- Tiên sinh, là ta tác quái khiến nàng bật cười đấy.
Đỗ Hà vừa đứng lên thì lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm. Lý Tuyết Nhạn cảm kích mà lo lắng, nhìn hắn một cái. Trường Nhạc công chúa cũng biểu
lộ vẻ lo lắng ngoài ý muốn, liếc lại hắn lần nữa. Trưởng Tôn Trùng thấy
thế càng lộ vẻ âm hàn.
Phòng Di Ái hoảng sợ thấp giọng hô:
- Lão đại, ngươi đang đùa với lửa đấy!
Khổng lão đầu cũng giật mình, Lý Tuyết Nhạn thông minh lanh lợi, tài văn
chương nổi bật, bình thường rất được lão tán thưởng còn Đỗ Hà là thứ sâu mọt trong học đường. Không có một lão sư nào không thích đệ tử tốt,
cũng không có một lão sư nào không ghét sâu mọt.
- Ngồi xuống!
Lời này đương nhiên là nói với Lý Tuyết Nhạn.
- Đưa tay ra!
Đỗ Hà âm thầm đem nội lực không nhiều lắm trong cơ thể quán chú ra bàn tay rồi đưa ra ngoài.
- Người có ai không sai lầm, sai lầm có thể thay đổi thì phục thiện nhanh chóng. Ngươi dám dũng cảm nhận sai, lão phu hân thưởng ghi nhớ, lần sau tái phạm sẽ phạt gấp đôi!
Khổng lão đầu còn chưa dứt lời thì trong không gian lặng ngắt đã vang lên một tiếng “bép” thật lớn.
Đỗ Hà trợn trừng mắt, lão đầu này ra tay quả thực hung ác!
Dù trước đó hắn đã vận khởi nội lực nhưng nỗi đau đớn thấm vào gan bàn tay vẫn khiến hắn gần muốn kêu ra tiếng, qua một lúc cảm giác rõ lòng bàn
tay như nứt ra. Chẳng trách Lý Tuyết Nhạn lúc nãy tái nhợt, cách xử phạt của Khổng lão đầu không giống bình thường, không biết lão gia hỏa đã
đặt một chân vào quan tài này lấy đâu ra sức như vậy.
Đỗ Hà là
một nam nhân, phần lớn nam nhân đều sĩ diện, cho dù Khổng lão đầu ra tay vô cùng ác độc, Đỗ Hà vẫn không kêu một tiếng. 30 lần tiếp theo khiến
Khổng lão đầu thở dốc, rất có bộ dạng muốn sặc khí.
Đỗ Hà thương
xót nhìn bàn tay mình, nguyên tay hắn rất đẹp, năm ngón tay thon dài
nhưng búp măng nhưng giờ lại như bánh rán hành, thêm chút thuốc sắc vào
là có thể mở tiệc.
- Ngồi xuống, hai người các ngươi nhiễu loạn học đường, trở về chép lại hai mươi bản quy tắc học đường, ngày mai nộp lên.
Khổng lão đầu nói xong tiếp tục giảng bài. Phòng Di Ái lặng lẽ từ phía sau đưa lên một cái bình nhỏ, thấp giọng nói:
- Đây là thuốc trị thương tốt nhất đấy, giảm đau rất tốt.
Đỗ Hà nhếch miệng cười thầm, ngay cả thứ này cũng chuẩn bị, xem ra tiểu tử này bình thường cũng bị đánh không ít. Đỗ Hà đổ chút thuốc, tùy tiện
lau hai cái, đau đớn quả nhiên giảm bớt rất nhiều.
Qua một lúc thì tiếng chuông lại vang lên báo hiệu đã đến giờ giải lao.
- Ngươi không sao chứ!
Bên cạnh truyền đến giọng thăm hỏi ân cần của Lý Tuyết Nhạn.
- Thể trạng ta cường tráng như trâu, chỉ ba mươi thước đã tính là gì?
Đỗ Hà gãi gãi bàn tay, co cẳng tay làm ra vẻ rất cường tráng nhưng chạm vào chỗ đau lại khiến hắn nhăn nhó.
- Xem ngươi thể hiện kìa!
Lý Tuyết Nhạn lườm một cái rồi kéo tay xem xét, lại dùng thuốc bôi lên chỗ đau.
- Để cho ta nhận tội là được rồi, nhiều nhất chỉ là mười thước, sao người phải đứng ra.
Đỗ Hà không chút do dự đáp:
- Như vậy sao được, ta đường đường nam tử hán đại trượng phu, sao có thể
cho một nữ hài tử như ngươi chịu ủy khuất. Lão gia hỏa kia ra tay ác như vậy, nện xuống mười thước chẳng nát bàn tay xinh đẹp của ngươi sao!
- Ngươi cũng có chút khí khái nam tử nhỉ, sao trước kia không thấy biểu hiện...... Tốt rồi!
Lý Tuyết Nhạn nghe Đỗ Hà khen bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của nàng thì má đỏ
bừng, chợt nhoẻn miệng cười, kêu một tiếng, phủi tay, xem như đại công
cáo thành. Nữ hài tử vẫn là thận trọng, so với việc Đỗ Hà tùy tiện bôi
cho xong việc, Lý Tuyết Nhạn lại đem thuốc bột rắc lên.
- Chưa được!
Lý Tuyết Nhạn cười chưa được mười giây đã nhíu mày.
Đỗ Hà kỳ quái nhìn nàng.
Lý Tuyết Nhạn nói:
- Để như vậy cử động lại rớt thuốc.
Nàng nghĩ một lát lại rút ra một chiếc khăn tay buộc lại cẩn thận cho Đỗ Hà rồi mới tươi cười trở lại.
Đỗ Hà giật giật bàn tay, cười nói:
- Tay nghề không tệ, cảm giác tốt hơn nhiều.
- Đúng vậy!
Lý Tuyết Nhạn học theo bộ dạng vênh vang của Đỗ Hà lúc nãy:
- Cũng không nhìn là ai sao?
Đỗ Hà phá lên cười. Lý Tuyết Nhạn cũng che miệng cười theo. Lý Tuyết Nhạn
cười rất dễ nghe, tựu như chim sơn ca khiến cho người say mê.
- Tuyết Nhạn, chúng ta đi thôi!
Trường Nhạc công chúa nhìn lại Lý Tuyết Nhạn, ánh mắt liếc qua Đỗ Hà hàm chứa vẻ cảnh cáo.
Đỗ Hà khinh thường nhếch miệng, hắn hiểu được Trường Nhạc công chúa vì sao như thế, nhưng đáy lòng thủy chung không có cảm giác. Hắn cũng không
phải là Đỗ Hà thật sự, chỉ mới gặp gỡ Trường Nhạc công chúa lại bị nàng
chán ghét nên dù xinh đẹp thế nào cũng không có hảo cảm. Trong mắt
Trường Nhạc công chúa hiện lên một tia kỳ quái, đi theo Lý Tuyết Nhạn đã ra khỏi học đường.
- Đại ca!
Phòng Di Ái kêu vẻ nịnh nọt, đặt tay lên vai hắn:
- Về sau Thanh Liên huynh là đại ca của Phòng Di Ái ta rồi. Đại ca chỉ
điểm tiểu đệ mấy chiêu để tiểu đệ cũng học được chút tuyệt kỹ.
- Đi đi đi đi!
Đỗ Hà đẩy vai hắn ra rồi rời khỏi học đường. Phòng Di Ái vội vàng đuổi theo, không ngừng lải nhải mấy tiếng đại ca đại ca.
- Trưởng Tôn huynh, Đỗ Hà này thật sự rất đáng hận rồi.
Một tên nam sinh y phục trang nhã tới bên cạnh Trưởng Tôn Trùng, hung dữ nói.
Trưởng Tôn Trùng cười âm hiểm:
- Các ngươi nghe ta, sau buổi học chúng ta sẽ dạy dỗ bọn hắn.
Đỗ Hà đi ra học đường không lâu đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng cười nhẹ một tiếng.