Đại Đường Đạo Soái

Chương 67: Rượu một trăm tám mươi sáu năm

La Thông nói như vậy cũng có cách nghĩ của hắn! La Thông có thể lăn lộn

không tệ ở Trường An đó là bởi vì Lý Thế Dân nhớ tình cũ, thường xuyên

chiếu cố bọn họ, nhưng dù sao La Sĩ Tín chết đã lâu, hơn nữa tráng niên

mất sớm, lập công dĩ nhiên kém xa Úy Trì Kính Đức, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, càng chưa nói tới phụ tá đắc lực như Đỗ Như Hối.

Đỗ Hà khi

nhận chức quan thì triều đình lập tức sẽ an bài cho hắn chức vị phù hợp

để hắn ra sức vì nước. La Thông sẽ không được đãi ngộ, hắn muốn tòng

quân, chỉ có thể đi phủ binh báo danh, hoặc là xin nhờ đám lão tướng Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim nhớ tình bạn cũ an bài cho hắn một chức vị.

Với bản sự của La Thông, muốn nhận chức tướng quân không khó. Nhưng La

Thông làm người có chút tâm cao khí ngạo, khó người có thể cùng hắn ở

chung. Chỉ người nào có bản lĩnh hơn người mới có thể khiến hắn tương

giao. Nếu bố trí hắn vào một đội quân có thượng cấp có năng lực còn

không bằng hắn thì sẽ khiến hắn cực kỳ khó chịu, thậm chí khinh thường

hiệu lực.

Đỗ Hà bất đồng, hai người bọn họ tương giao gần hơn nửa năm. Trong nửa năm này, luận võ, La Thông chưa một lần có thể đánh

thắng Đỗ Hà; Luận lực thống soái, rõ ràng là hắn tổ kiến đội bóng, Đỗ Hà thân là kẻ đến sau nhưng lại khiến cho cả đội bóng tin phục, uy tín

càng trên hắn. Luận mưu trí, Đỗ Hà cũng xuất sắc hơn hắn.

Biểu

hiện năng lực của Đỗ Hà trong vòng nửa năm vượt xa La Thông khiến hắn

tâm phục khẩu phục. Cho nên, hắn tình nguyện làm tiểu binh dưới trướng

Đỗ Hà cũng không muốn đến làm một tướng quân dưới trướng những kẻ có

năng lực không bằng hắn.

Thấy La Thông không giống nói dối, Đỗ Hà cười nói:

- Được rồi! Nếu ta nắm giữ thực quyền, chuyện thứ nhất là kéo ngươi nhập bọn.

Hai người cười vui vẻ tạm biệt. Vào ngày hôm đó, Đỗ Hà làm qua công tác

chuẩn bị để đi đất phong của Đỗ Như Hối, đi theo còn có lão quản gia Đỗ

Tử Anh của phủ Thái Quốc Công cùng hơn mười hộ vệ!

Đỗ Hà cùng Đỗ Tử Anh cưỡi ngựa đi ở phía trước, Đỗ Hà rảnh rỗi trên đường nhàm chán, hỏi:

- Đỗ gia gia! Đất phong Thái quốc ở đâu?

Đỗ Tử Anh xem như người nhiều tuổi nhất trong Đỗ gia, lúc tám tuổi đã là hạ nhân ở Đỗ gia.

Lúc Đỗ Như Hối còn trẻ, Đỗ Tử Anh đã được đề bạt làm quản gia Đỗ phủ cho

đến nay. Hắn đã vì Đỗ gia hiệu lực năm mươi năm, ngay cả Đỗ Như Hối và

Chương thị cũng cung kính xưng một câu Đỗ lão, cho nên Đỗ Hà cùng Đỗ Cấu từ trước đến nay đều gọi hắn là gia gia.

Đỗ Tử Anh cười nói:

- Trong vùng Dự Châu, tên là Nhữ Dương!

Đỗ Hà vui vẻ nói:

- Đây chính là bảo địa phong thủy! Trong ấn tượng của ta, nơi đó là Toánh Xuyên thời cổ, chẳng những là nơi phì nhiêu mà còn là chỗ nhân tài tụ

tập.

Đỗ Tử Anh gật đầu nói:

- Hoàng thượng đối với lão gia từ trước đến nay coi trọng, đất phong tự nhiên không kém!

Đỗ Hà muốn nghe sự tích dĩ vãng của Đỗ Như Hối. Đỗ Tử Anh cũng biết đường

đi rảnh rỗi nhàm chán nên bắt đầu nói đến sự tình Đỗ Như Hối từ khi gia

nhập Lý Thế Dân đến nay. Trong lịch sử giới thiệu đối với Đỗ Như Hối

tương đối kỹ càng, nhưng bọn hắn dù sao cũng là mưu thần có rất nhiều kế sách, ám mưu không thể ghi tại sách sử, từ miệng Đỗ Tử Anh nói ra có

một số chuyện người ta không biết, cũng khiến người ta cảm thấy thú vị.

Bất tri bất giác đã đến ngoài Đồng Quan, đang giữa trưa, mặt trời nhô

lên cao.

Đỗ Hà thấy thể lực Đỗ Tử Anh đã có dấu hiệu không duy trì được liền chỉ vào một quán trà cách đó không xa, cười nói:

- Đỗ gia gia, ta có chút mệt mỏi, không bằng chúng ta đi với quán trà phía trước nghỉ chân một chút?

Đỗ Tử Anh hiểu ý cười nói:

- Nhị thiếu gia có lòng với lão phu, lão phu nào có lý không theo.

Đỗ Hà để cho hạ nhân dẫn ngựa mớm nước, mình cùng Đỗ Tử Anh hướng quán trà đi đến. Lúc này vừa qua khỏi buổi trưa, hơn mười cái bàn lớn cơ hồ ngồi đầy người, có thương khách qua đường, cũng có lữ nhân đi xa, trong đó

có mấy người thần thái hung hãn, mang theo binh khí, áng chừng là nhân

vật du hiệp. Đại Đường thượng võ thành phong trào, loại người này cũng

gặp không ít. Hộ vệ sau lưng kêu lên:

- Chủ quán bưng một cái bàn ra, thiếu gia nhà ta muốn nghỉ chân!

Đỗ Hà đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói:

- Đi ra ngoài nên hòa đồng với người khác, không cần phô trương. Các

ngươi tới gốc cây đối diện nghỉ ngơi...... Chủ quán, tìm cho chúng ta

hai chỗ nào cũng được!

Đỗ Hà tính cách tùy ý, cũng không thèm để ý lễ tiết, ngược lại chán ghét người khác quá coi mình đặc biệt. Ánh mắt

Đỗ Tử Anh lộ ra một tia vui mừng, nếu một người luôn cảm giác bản

thân cao cao tại thượng, xem thường người khác vậy thì tuyệt đối không thành được đại sự, nhưng nếu người nào hơn hẳn người thường nhưng lại có thể

tâm bình khí hòa đối mặt hết

thảy vậy thì sẽ là nhân tuyển hàng đầu để thành đại sự.

Một lão giả ngồi đầu phía tây quay đầu, ánh mắt như điện đảo hai vòng trên mặt hắn, lập tức cười nói:

- Hay cho một câu hòa đồng với người khác, nếu huynh đài không chê thì ở chỗ ta còn hai chỗ trống, cứ tới đây!

Đỗ Hà thấy được tướng mạo đối phương không khỏi cả kinh, đối phương rõ

ràng là lão giả râu tóc bạc trắng nhưng trong lời nói trung khí mười

phần, càng khiến người ta sợ hãi là thân hình cường tráng, so với Trình

Giảo Kim còn muốn cường tráng hơn ba phần, cánh tay cuồn cuộn, trước

ngực nổi múi cơ, bên cạnh đặt một thanh cửu hoàn đại đao cùng một cái hồ lô rượu lớn tướng, đao nặng không dưới năm mươi can, hồ lô có thể đựng

không dưới mười cân rượu.

Nếu không nhìn thấy râu tóc bạc phơ và nét mặt già nua, Đỗ Hà căn bản không tin người trước mắt là một lão giả.

Đỗ Tử Anh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn sống 60 năm nhưng vẫn là lần đầu

tiên thấy nhân vật như vậy. Lúc này lão giả đang mỉm cười với Đỗ Hà vẻ

thân thiện. Đối diện với lão giả là một vị trung niên, lại cũng là một

nhân vật rất cao minh. Tuổi hắn chừng bốn mươi, mặc áo vải bào màu xám,

lưng hùm vai gấu, phi thường uy vũ, bên cạnh đặt thanh trường thương màu xanh, đầu thương lộ ra hàn ý thật sâu khiến người ta nhìn vào sợ hãi.

Hai người bọn họ là một tổ hợp kỳ quái nhưng lại khéo dung hòa, chỉ là khí

thế khiến người sợ hãi, võ nghệ vượt xa Đỗ Hà hiện giờ, nhất là lão giả

kia, nếu không dùng khinh công mà nghạnh kháng thì chỉ sợ hắn không qua

được ba chiêu.

Đỗ Hà mỉm cười ngồi xuống, có lẽ bọn họ rất mạnh,

so với Hồng Phất nữ còn mạnh hơn mấy lần nhưng vẫn thua Đỗ Trường Thiên. Đỗ Hà tin tưởng chỉ cần mình luyện thêm mười năm, đạt tới trình độ

trước kia thì sẽ là đối thủ của bọn họ. Cho nên Đỗ Hà cũng không biết là bọn họ mạnh hơn mình bao nhiêu, căn bản lơ đễnh.

- Tiểu huynh

đệ, ta từng gặp nhiều, cũng từng giáo huấn nhiều đám con cháu nhà giàu!

Nhưng ngươi là người thứ nhất để cho ta muốn mời ngươi uống rượu đấy, ta mời ngươi một ly!

Lão giả tóc bạc lấy ra một cái chén lớn, rót từ bầu rượu của mình một chén.

Trong chốc lát, mùi rượu tràn ngập toàn bộ quán trà.

Mùi thơm nhập vào đáy lòng, có thể nói là mười dặm đưa hương.

- Đỗ Khang!

Đỗ Hà hít một hơi thật sâu:

- Rượu này chỉ sợ trân quý không dưới trăm năm!

- Xác thực nói là một trăm tám mươi sáu năm đấy!

Đỗ Hà nghe xong càng máy miệng, rượu càng ủ càng thơm, Đỗ Khang ủ qua

chừng đó có thể xưng đệ nhất thiên hạ cũng không đủ! Đỗ Hà bưng chén

rượu, uống một hơi cạn sạch.