Trình Giảo Kim phóng vụt đi, ba người Lý Thế Dân, Hầu Quân Tập,
Lý Tích đều lộ vẻ lo lắng. Chỉ có Đỗ Hà vẻ mặt nhẹ nhõm, nắm chắc thắng
lợi trong tay. Đối với bọn hắn mà nói đây là lần thí nghiệm đầu tiên nên không biết kết quả nhưng đối với Đỗ Hà lại là sự thật không thể thay
đổi. Bàn đạp, móng ngựa sắt xuất hiện, sẽ dẫn tới sự quật khởi của kỵ
binh. Qua một lúc, Lý Thế Dân, Hầu Quân Tập, Lý Tích đều có chút gấp khó dằn nổi.
Liền tại lúc này!
Đông, đông, đông...... , tiếng vó ngựa rầm rập vang lên.
Bóng người chưa tới, tiếng cười ha hả của Trình Giảo Kim đã truyền đến. Lý
Thế Dân, Hầu Quân Tập, Lý Tích nhìn lẫn nhau, biết việc này trở thành,
Đỗ Hà vẫn thản nhiên như trước.
- Hoàng Thượng!
Trình Giảo Kim xuống ngựa, dù tuổi tác đã cao nhưng động tác vẫn gọn gàng không chút dư thừa.
- Quá đã!
Trình Giảo Kim cười lớn, muốn đánh Đỗ Hà một quyền.
Đỗ Hà biết điều lui một bước. Lão gia hỏa này không biết nặng nhẹ, nếu như trúng một quyền này thì ít nhất đau nhức ba ngày.
Trình Giảo Kim một quyền đánh hụt, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, cười nói:
- Đỗ gia tiểu tử quả nhiên rất cao minh, lão Trình ta cưỡi nó lội bùn
cát, xông biển lửa, đi vội ba dặm, nhưng móng ngựa lại không hề tổn
thương, đủ trọng dụng. Các ngươi xem......
Trình Giảo Kim giơ móng ngựa lên thấy nó vẫn sáng chói không hề hư hao. Lý Thế Dân, Hầu Quân Tập, Lý Tích đều động dung.
Lý Thế Dân nói:
- Hiền chất, ngươi lại lập đại công cho Đại Đường ta rồi!
Hầu Quân Tập, Lý Tích không hẹn đều cung kính hành đại lễ với Đỗ Hà. Đỗ Hà
vội vàng tiến lên trả lễ, có chút khó hiểu. Móng ngựa sắt xác thực có
chỗ tốt lớn đối với chiến mã nhưng cũng không đến mức lao sư động chúng
như thế!
Lý Thế Dân biết suy nghĩ của hắn, giải thích:
-
Ngươi có chỗ không biết rồi, móng ngựa sắt xuất hiện chính là tin mừng
đối với kỵ binh Đại Đường! Dĩ vãng khi kỵ binh Đại Đường giao chiến với
địch thì thiệt hại nhất vẫn là chiến mã. Sau khi đại chiến thì chiến mã
bị thương ít nhất tám phần, chết cũng có ba thành. Căn cứ thống kê thì
tổn thương chiến mã chiếm đa số. Đại Đường không thể so với những dân
tộc du mục, ngựa của bọn hắn có thể thay mới liên tục không ngừng, bị
thương lập tức thay thế, bất kể thành phẩm. Chiến mã của kỵ binh Đại
Đường nếu tổn thương, lại chỉ có thể thay thế loại hai, ngay cả loại hai cũng bị tổn thương đành để vậy, ảnh hưởng rất lớn. Đã có móng ngựa sắt
này, tướng sĩ Đại Đường có thể bớt khổ cực rất nhiều!
Nguyên lai
trong chiến đấu của kỵ binh, kỵ sĩ chẳng những phải chạy xa mà còn phải
trùng kích trong cự ky ngắn, còn phải vượt qua núi đao biển lửa chém
giết. Mặt ngoài móng ngựa chính là chất sừng, nếu gặp tình huống như vậy sẽ rất nhanh tróc, không thể tái chiến.
Đại Đường tuy nói ngựa
sung túc, nhưng dù sao không so được những dân tộc du mục. Bởi vậy người nào đã trải qua thiệt hại trong chiến tranh như Lý Thế Dân, Hầu Quân
Tập, Lý Tích liền có cảm thụ khác biệt. Theo như cách nhìn bọn họ, phát
minh của tiểu tử Đỗ Hà này không thua gì đánh thắng một trận.
-
Hầu ái khanh, ngươi lập tức truyền lệnh cho quân bộ trang bị móng sắt
cho toàn bộ chiến mã Đại Đường. Ngoài ra, trẫm cũng muốn chiếu cáo thiên hạ, để cho chỗ diệu dụng của móng sắt dung nhập vào dân gian!
Lý Thế Dân xử sự quyết đoán, lập tức hạ lệnh phổ biến móng ngựa sắt, miễn
cho ngựa trong thiên hạ khỏi phải chịu nỗi khổ tróc móng.
Hầu
Quân Tập, Lý Tích, Trình Giảo Kim trước sau cáo từ rời đi. Đỗ Hà vốn là
cũng ý định cáo lui, nhưng Lý Thế Dân bảo hắn ở lại. Hai người một trước một sau hồi cung.
Lý Thế Dân thở dài:
- Hiền chất, ngươi lại lập đại công cho Đại Đường ta, ngươi nói trẫm nên thưởng như thế nào?
Đỗ Hà cười nhẹ:
- Lý thúc thúc có lòng là được rồi, còn về thưởng hay không cũng được!
Theo ý nghĩa mà nói, móng ngựa sắc của Đỗ Hà quả thật là một đại công, có
thể giảm bớt được thương vong ngựa của Đại Đường nhưng nói trắng ra chỉ
là đeo thêm một khối sắt trên ngựa, không có ý nghĩa thực tế gì. Tựu như hắn đề nghị mở rộng môn mã cầu, trên lý luận xác thực có thể thực hiện, nhưng thành quả thực tế lại không thể định lượng. Nếu là thưởng thật sự cũng khó nói, vì hiểu rõ điểm ấy nên Lý Thế Dân mới ra mặt, bất luận
công lao hay thất bại đều do hắn gánh vác. Bằng không với sự thánh minh
của Lý Thế Dân há lại đoạt công Đỗ Hà? Lần này cũng giống như vậy.
- Ngươi quả thật hiểu biết!
Lý Thế Dân cũng tán thưởng sự thức thời của Đỗ Hà, nhìn về phía xa:
- Nhưng trẫm cũng không phải loại hôn quân thưởng phạt không phân minh,
minh không được, ám cũng có thể! Nghe hoàng hậu nói ngươi giỏi múa kiếm, còn làm một bài [Hiệp khách hành], ‘Triệu khách man hồ anh, ngô câu
sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ
sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.’ , quả thật là thơ hay, trẫm sẽ từ đó chọn cho ngươi một vật
để ngươi lựa chọn, ban thưởng cho ngươi! Đầu tiên,‘Triệu khách man hồ
anh’ là y phục, cũng tức là khôi giáp, trẫm có một bộ bách chiến Sư
vương khải, không nói đao thương bất nhập, nhưng là có thể ngăn cản
tuyệt đại bộ phận lợi khí, cho ngươi trùng phong hãm trận thuận lợi;
Tiếp theo ‘Ngô câu sương tuyết minh’ đây là binh khí, trẫm có một thanh
Khai Cương Bàn Long Kiếm, còn có một thanh Định Quốc Trảm Tướng Đao đều
là lợi khí có thể cắt sợi tóc thổi qua, giúp ngươi giết địch trảm tướng. Cuối cùng ‘Ngân yên chiếu bạch mã’ là mã, trẫm có sáu tuấn mã: Đặc Lặc
Phiếu, Thanh Chuy, Thập Phạt Xích, Táp Lộ Tử, Quyền Mao Qua, Bạch Đề Ô,
đều từng theo trẫm chinh chiến thiên hạ, trẫm cũng có thể bỏ những thứ
yêu thích đưa ngươi một thớt!
- Như thế nào? Mấy thứ bảo bối này mặc ngươi lựa chọn!
Lý Thế Dân nhìn qua Đỗ Hà, ý coi trọng không nói cũng biết. Đỗ Hà biết Lý
Thế Dân với tư cách hoàng đế Đại Đường, quân không nói đùa, lời này vừa
nói ra, nếu là cự tuyệt sẽ không hay, lập tức suy nghĩ lựa chọn.
Danh tự Bách chiến Sư vương khải tuy uy phong nhưng bản thân tạm thời không
dùng đến, lấy ra cũng không hữu dụng. Huống chi mình sở trường khinh
công, mặc một bộ giáp chiến cồng kềnh, chẳng phải là bỏ dài lấy ngắn?
Bách chiến Sư vương khải đầu tiên bài xích!
Tiếp đó là sáu tuấn mã, Đỗ Hà cũng đã nghe qua đại danh của chúng. Đây là
sáu thần câu từng theo Lý Thế Dân chinh chiến thiên hạ thần câu, lệnh
cho Diêm Lập tự tay vẽ chúng chôn ở Chiêu Lăng, xưng là “Chiêu Lăng lục
tuấn”. Trong đó Táp Tử Lộ và Quyền Mao là hai bức tranh ngựa đã bị trộm
bán đến nước Mỹ vào năm 1914. Đỗ Hà vào thời điểm còn là Đạo Soái đã lấy được.
Bọn chúng theo Lý Thế Dân chinh chiến chiến trường, song
phương đều đã có tình cảm thâm hậu, từ việc Lý Thế Dân bảo đại sư hội
họa Diêm Lập vẽ sáu bức chôn ở Chiêu Lăng có thể nhận thấy.
Ngựa tuy tốt nhưng đoạt thứ người ưa thích cũng không phải sở trường của Đỗ Hà.
Còn lại chỉ binh khí rồi.
- Ta chọn Khai Cương Bàn Long Kiếm!
Đỗ Hà không có bất kỳ do dự, quyết đoán lựa chọn.
- Tốt!
Lý Thế Dân cười híp mắt:
- Trẫm sẽ ban thưởng ngươi Khai Cương Bàn Long Kiếm!