Đại Đường Đạo Soái

Chương 38: Quân thần chi tôn

Bởi vì chuyện của Lý Vi Linh nên Đỗ Hà cùng Lý Tuyết Nhạn cũng không còn hứng khởi du ngoạn, thấy mặt trời đã đứng bóng, Đỗ Hà đề nghị tới tửu

lâu ăn cơm uống rượu để lấy lại khí thế. Lý Tuyết Nhạn nghe lời Đỗ Hà

nên cũng không cự tuyệt.

Tới một tửu lâu gần đó, Đỗ Hà ra tay xa

xỉ, y phục hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phú tất quý, đám tiểu nhị vây

lấy, ân cần dẫn cả hai lên lầu ba. Lầu ba thuộc về khách quý, chỉ có rải rác mấy người. Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, Đỗ Hà vừa mới lên lầu ba đã

nhìn thấy nha đầu Lý Vi Linh. Nàng ngồi cùng một thanh niên anh vĩ, thái độ tương đối thân mật.

Ánh mắt hai người gặp nhau, cặp mắt xinh

đẹp của nàng lộ rõ vẻ tức giận, nhất là khi nhìn vào cây trâm phượng

trên đầu của Lý Tuyết Nhạn và cây loan đao vốn thuộc về mình ở bên hông

Đỗ Hà lại càng lộ vẻ phẫn hận. Có lẽ là kiêng kỵ Hồng Phất Nữ trong nhà

Lý Vi Linh nên Lý Tuyết Nhạn lại bất ngờ lựa chọn thái độ né tránh. Tính cách của Lý Tuyết Nhạn vốn hiếu thắng, nếu không vì lo lắng cho Đỗ Hà

thì dù thế nào cũng không chịu cúi đầu với Lý Vi Linh, càng đừng nói là

né tránh. Đỗ Hà minh bạch tâm ý của Lý Tuyết Nhạn nhưng vẫn tự nhiên

ngồi xuống.

Đỗ Hà tính tình hiền hoà, nhưng cũng không sợ phiền

phức, càng thêm không sợ phiền toái, bất kể có Hồng Phất Nữ hay không,

căn bản không để ở trong lòng. Sau khi chọn mấy món ngon, hắn gọi thêm

một bình Đỗ Khang, ngồi hàn huyên với Lý Tuyết Nhạn. Vừa nói được mấy

câu thì thiếu niên anh vĩ bên cạnh Lý Vi Linh đã đi tới.

- Tại hạ Lý Dực Lý Nghiệp Hủ, bái kiến nhị vị, xá muội vô lễ, ta thay nàng hướng nhị vị bồi tội.

Thiếu niên Lý Nghiệp Hủ thở dài, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng lộ ra một ít bất đắc dĩ.

- Không sao!

Đỗ Hà lắc đầu mỉm cười nói:

- Xá muội cũng không mang đến bao nhiêu phiền toái, chỉ là thủ đoạn vô

cùng ác độc. Nếu không gặp ta, người khác nhất thời không biết thì chắc

chắn sẽ mang họa!

Đỗ Hà cũng không nói ngoa, chiêu vừa rồi của Lý Vi Linh vẫn còn khiến hắn sợ hãi, thủ pháp âm tàn ác độc, xảo trá tàn

nhẫn, một kích tất sát, nếu trúng chắc chắn phải chết, tựa hồ không phải võ kỹ chính thống mà là sát chiêu độc môn. Nói xong hắn liếc Lý Vi

Linh, thấy nàng ngoài vẻ tức giận, trong mắt còn có một tia nghĩ may mắn mà sợ.

Đỗ Hà cảnh cáo nghiêm nghị như thế, Lý Nghiệp Hủ cũng không bộc lộ gì, chỉ thở dài:

- Đó là tuyệt kỹ của tổ mẫu ta, chỉ là xá muội tính tình tự cao, trong

cơn giận dữ sử ra chứ không phải bản thân nàng âm độc. Sai cũng đã sai

rồi, ta cũng sẽ không thiên vị, việc này ta sẽ bẩm báo chi tiết với tổ

phụ để ngài xử trí.

Hồng Phất Nữ năm đó là vũ nữ trong phủ Dương

Tố, lúc đó Dương Tố là quyền thần có ảnh hưởng nhất trong triều Tùy, dựa vào nam chinh bắc thảo bách chiến bách thắng mà công cao chấn chủ, bị

Văn Đế nghi kỵ sâu sắc.

Bản thân Dương Tố cũng không phải là hiền lành gì, bí mật nuôi dưỡng một chi sát thủ có thực lực cường hãn để

thanh trừng đối lập. Hồng Phất Nữ tuy là vũ nữ nhưng kỳ thật là sát thủ

được huấn luyện nghiêm ngặt, hơn nữa còn là nhân tài kiệt xuất, cực tinh thuật ám sát. Hồng Phất Nữ cưng chiều Lý Vi Linh, sợ nàng gặp chuyện

ngoài ý muốn, truyền thụ cho nàng một sát chiêu đưa địch vào chỗ chết,

dặn dò nàng không đến lúc bất đắc dĩ không cho phép sử dụng. Trong cửa

hiệu bán đồ trang sức, Lý Vi Linh vì tức giận mà dùng đến, sau này nghĩ

lại cũng thấy hoảng sợ còn bản thân nàng cũng không ngoan độc như Đỗ Hà.

Đỗ Hà dĩ nhiên không biết nguyên do trong đó, bất quá Lý Nghiệp Hủ nói vậy lại khiến hắn sinh hảo cảm, không phải vì sự công chính mà là phong

phạm quân nhân, ngôn ngữ nghiêm cẩn, nói chuyện kiên cường hữu lực, làm

cho người tin phục.

Quân nhân có thể nói là nổi bật trong giới

nam nhân, Đỗ Hà cũng có chút ngưỡng mộ, Lý Nghiệp Hủ không thẹn là cháu

của quân thần Lý Tĩnh.

Đỗ Hà đứng lên, cười nói:

- Lý huynh đã nói như thế, việc này coi như xong! Tại hạ Đỗ Hà...... Đây là loan đao của lệnh muội, làm phiền chuyển lại.

- Chẳng lẽ là Thanh Liên tiên sinh đã chế ra Đỗ thể tự?

Lý Nghiệp Hủ hiển nhiên nghe qua đại danh của Đỗ Hà, thấp giọng hô lên.

Đỗ Hà khoát tay cười nói:

- Hư danh mà thôi, hai chữ tiên sinh khiến ta già thêm rồi!

Đỗ Hà vừa thừa nhận thân phận, tân khách chung quanh đều tiến cả lại,

hướng Đỗ Hà vấn an, sau đó cung kính kêu một tiếng “Thanh Liên tiên

sinh”!

Trong Đại Đường cũng có hiện tượng ái mộ ngôi sao, bọn họ

truy tìm không chỉ là ngôi sao ca nhạc mà là đại nho và danh gia thư

pháp. Đại danh danh gia thư pháp của Đỗ Hà sớm đã chứng thực nên vừa nói tên đã lập tức có người vấn an. Đỗ Hà chỉ có thể kiên nhẫn đáp lễ, nói

mấy lời khách sáo mới khiến bọn họ thoả mãn rời đi.

- Không phải chỉ là chữ viết đẹp một chút, có gì hơn người sao!

Lý Vi Linh cáu kỉnh, hậm hực buông mấy câu.

Lý Nghiệp Hủ lại chỉ có thể cười khổ, có một muội muội như vậy quả thật cũng là chuyện vất vả.

Đỗ Hà lắc đầu ra vẻ đồng tình, không để ý tới khiêu khích của Lý Vi Linh.

Lý Tuyết Nhạn nhịn không được đáp lại nói:

- Xác thực không có gì rất giỏi, có điều về văn có thể xưng danh gia thư

pháp, về võ có thể đánh cho tiểu nha đầu không biết tự lượng hoa rơi

nước chảy là được.

Nàng vốn cùng Lý Vi Linh ở thế đối lập như

nước lửa, vống không muốn chọc tới Hồng Phất Nữ nên cố tình nhường nhịn

nhưng nghe đối phương công kích Đỗ Hà lại không thể nhịn được, bởi vì

trong lòng nàng, hắn là một thần tượng.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Vi Linh đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Nhạn.

Lý Tuyết Nhạn ra vẻ vô tội:

- Không có gì, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!

Nàng cũng không cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn lại.

Xèo...xèo!

Ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau, Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ tựa hồ như nghe tiếng chập điện.

- Không bằng chúng ta sang bên cạnh trò chuyện?

Đỗ Hà thấp giọng đề nghị!

Lý Nghiệp Hủ nhìn hai nữ, khẽ gật đầu, lòng còn sợ hãi, tỏ vẻ đồng ý.

Đỗ Hà cầm rượu, Lý Nghiệp Hủ bưng thức ăn, hai người tìm một chỗ vắng vẻ, thấp giọng hàn huyên.

Đỗ Hà rất say mê quân sự cổ đại, từ nhỏ đã thích xem các loại tiểu thuyết

chiến tranh như [Tam Quốc Diễn Nghĩa], [Thuyết Nhạc], [Tùy Đường], từ đó cũng đam mê lịch sử, đối với tổ phụ của Lý Nghiệp Hủ là Lý Tĩnh không

thể nói là không biết.

Từ xưa đến nay, binh gia chính thống chỉ

nói Tôn Ngô Hàn Bạch, Vệ Hoắc Lý Nhạc. Lý Tĩnh dùng binh phóng mắt trong toàn bộ lịch sử Trung Quốc coi như là nhân vật nổi danh, cháu của hắn

dĩ nhiên không kém.

Đỗ Hà cố ý đem chủ đề theo hướng quân sự. Lý

Nghiệp Hủ là một quân nhân, nói chuyện gió trăng với hắn không khác đàn

gảy tai trâu, chuyện văn chương lại như bảo heo giảm béo. Đỗ Hà nói

chuyện quân sự đúng thực khẩu vị. Hai người chuyện trò, bình luận các

chiến dịch trong lịch sử rất tương đắc, chỉ hận không gặp nhau sớm.

Lý Nghiệp Hủ làm người cẩn thận, đọc đủ thứ binh thư, hành vi ổn trọng chứ không hiếu thắng khiến cho Đỗ Hà được ích lợi không nhỏ.

Đỗ Hà suy nghĩ phóng khoáng nhưng những điều kỳ diệu trong đó cũng làm cho Lý Nghiệp Hủ vạn phần thán phục.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Đỗ Hà đột nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, cùng lúc Lý Nghiệp Hủ cũng có cùng cảm giác. Hai người không hẹn mà

cùng nhìn lại phía sau, hai nữ đã đấu mắt xong, giờ đang chuyển sang

nhìn bọn họ. Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ lại quay sang nhìn nhau, bật thốt:

- Huynh đệ, đều phải trân trọng!