Đại Đường Đạo Soái

Chương 36: Hẹn hò

Hơi chênh lệch với tưởng tượng của Đỗ Hà, kỹ thuật cưỡi ngựa và

chơi bóng có khó hơn nhưng trải qua nửa tháng huấn luyện, Đỗ Hà dựa vào

năng lực đặc hữu của bản thân đã nắm vững kỹ xảo trong đó, nhất là kỹ

thuật cỡi ngựa. Dù sao Đỗ Hà hắn cũng là nam nhi nhiệt huyết, đã tới thế giới này nếu như không không đích thân tới trận chiến, trùng phong hãm

trận chẳng phải phụ ân sủng ông trời đối với hắn?

Trùng phong hãm trận dĩ nhiên không rời khỏi lưng ngựa. Cho nên đối với kỹ thuật cỡi

ngựa, Đỗ Hà đặc biệt hạ công phu. Lão sư kỹ thuật cỡi ngựa của hắn là La Thông, danh tiếng tiểu Bá Vương của tiểu tử này cũng không phải hư

danh. Nguyện vọng lớn nhất của hắn là có thể trùng phong hãm trận như

cha hắn là La Sĩ Tín. La Sĩ Tín vào năm 14 tuổi đã gia nhập dưới trướng

Trương Tu Đà ở Tề quận, trở thành một viên chiến tướng vô địch, có năm

đã từng một mình xông vào đội ngũ ngàn người chém giết không ai dám ngăn cản.

La Thông cũng đồng dạng như La Sĩ Tín, từ nhỏ đã khổ luyện

kỹ thuật cỡi ngựa kỹ thuật thương pháp, niên kỷ tuy nhỏ nhưng đã có được tiêu chuẩn rất cao. Đỗ Hà lại chỉ cần gần nửa tháng đã thu nạp tất cả

kỹ xảo cưỡi ngựa của La Thông, càng có mùi vị trò giỏi hơn thầy.

Các loại kỹ xảo mà La Thông dạy hắn với độ khó rất cao đều được Đỗ Hà tiếp

thu dễ dàng, thậm chí còn xuất sắc hơn La Thông. Nhìn Đỗ Hà nhảy múa

trên lưng ngựa, La Thông kêu lên:

- Đến cùng ai là đồ đệ, ai là sư phó!

Đỗ Hà cười nói:

- Đương nhiên ngươi là sư phó ta là đồ đệ, bất quá đồ đệ là thiên tài, sư phó đã có điểm kém cỏi!

La Thông chán nản, sao so người với người lại có thể chênh nhau đến thế.

Hắn yêu võ từ nhỏ, bởi vì gia cảnh nên sáu tuổi đã được cưỡi ngựa chơi

đùa, được dị nhân truyền thụ thương pháp kỹ thuật cỡi ngựa, luyện tập

gần hơn mười năm, lại không bằng Đỗ Hà nửa tháng, chênh lệch như vậy

thật khiến hắn có chút đố kỵ.

Đố kỵ này cũng không phải là tình cảm gì tiêu cực mà bất luận kẻ nào đều không thể tránh.

Mấu chốt ở chỗ người có dám nhìn thẳng vào nó hay không, tiểu nhân sẽ vì

ghen ghét mà ghi hận trong lòng, nhưng quân tử sẽ vì ghen ghét mà hăng

hái tự mình cố gắng. La Thông cũng không phải là tiểu nhân, cho nên

ngoài ghen ghét hắn cũng cao hứng cho Đỗ Hà, để không tụt hậu, hắn lại

càng yêu cầu cao với bản thân.

Về phần đội bóng, Đỗ Hà coi như là tận tâm tận lực. Cá nhân hắn cũng không có kinh nghiệm huấn luyện viên

nhưng đâu phải chưa ăn thịt qua là chưa từng thấy qua heo chạy?

Căn cứ vào vị trí phân công của các cầu thủ trên sân, hắn vạch ra phương

pháp huấn luyện bất đồng huấn luyện, tiền phong chủ công, hậu vệ chủ

thủ, để cho mỗi người đều có thể phát huy tối đa sở trường.

Hôm

nay, Đỗ Hà không đi sân bóng huấn luyện mà cưỡi ngựa vào phủ Thành

vương. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của Đỗ Hà sau khi tới Đại Đường nên

hắn ăn mặc cực kỳ chải chuốt.

Trên người mặc y phục võ sĩ màu

trắng có thêu hoa văn, chân đi ủng võ sĩ màu đen, bên hông đeo bảo kiếm

khảm ngọc thạch, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú biểu hiện rõ khí thế anh vĩ.

Đợi một hồi lâu mới thấy một bóng người yểu điệu đi ra.

- Chờ lâu không!

Nàng mặc xiêm y đỏ tươi mềm mại rộng rãi, dây lưng lụa màu bạc thắt ngang

hông, trang điểm tinh tế, mái tóc dài búi lại đeo năm kiện trang sức khả ái, phối hợp với khuôn mặt nghịch ngợm đáng yêu của Lý Tuyết Nhạn lộ ra thần thái mê người. Không giống với vẻ đoan trang không gì sánh được

của Trường Nhạc công chúa, vẻ đẹp của Lý Tuyết Nhạn rất thân thiện,

khiến người khác muốn lại gần để chia xẻ cảm giác vui vẻ.

Đỗ Hà

yêu mỹ nhân, hắn không dấu giếm điều này, càng thêm sẽ không không có ý

tứ. Cặp mắt hắn lộ rõ vẻ thưởng thức, khẽ nhếch miệng, tán thán nói:

- Thật xinh đẹp!

Với tư cách người cổ đại, Lý Tuyết Nhạn rất xấu hổ đối với việc ca ngợi

thẳng thắn của Đỗ Hà, xấu hổ dừng bước, chân tay luống cuống nhưng từ

đáy lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, thầm nghĩ không uổng công mình bỏ

nhiều thời gian trang điểm và lựa chọn trang phục.

Đỗ Hà nghiêm nét mặt nói:

- Đồ vật xinh đẹp phải để cho người thưởng thức, tán thưởng là rất bình thường, không có gì phải xấu hổ, chúng ta đi thôi!

Lý Tuyết Nhạn vui sướng hài lòng nhẹ gật đầu, lên một con ngựa nhỏ ngoan

ngoãn rồi cùng tiến song song với Đỗ Hà. Hộ vệ trong phủ định đi theo hộ vệ, Lý Tuyết Nhạn vội vàng từ chối, cơ hội này hiếm có, càng nhiều

người đi theo chẳng phải phá hư khung cảnh. Đỗ Hà cũng không muốn để cho người khác quấy rầy lần hẹn hò, cười nói:

- Hôm nay ta đến bảo hộ tiểu thư nhà các ngươi!

Hắn lăng không nhảy xuống, thân hình lướt đi hơn một trượng rồi lại quay về trên lưng ngựa, trong tay đã cầm ba thanh đao. Không ai thấy hắn ra tay thế nào, giống như ba thanh đao này vốn đã nằm sẵn trên tay hắn.

Ba gã hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, chỉ đứng kinh ngạc nhìn xem đao trên

tay Đỗ Hà, vốn đó là binh khí bọn họ, lại chẳng biết từ lúc nào đã xuất

hiện trên tay hắn. Bọn họ thấy thân ảnh của Đỗ Hà nhưng lại không thấy

tay hắn. Với tư cách đạo tặc đệ nhất thiên hạ, bản sự trộm đồ của Đỗ Hà

cũng có thể xưng là thiên hạ vô song.

- Như thế nào đây? Ta có tư cách bảo hộ tiểu thư nhà các ngươi không?

Đỗ Hà cười ôn hòa lấy, phảng phất vừa rồi bản thân làm một chuyện quá bình thường, vất ba thanh đao trả lại. Ba thanh đao như có mắt, đồng thời

bay về trong vỏ cũ. Ba gã liếc mắt nhìn lẫn nhau, xem người trong nghề

vừa ra tay đã biết có hay không, lập tức gật đầu lui xuống.

Lý Tuyết Nhạn kinh ngạc trừng mắt hai mắt bội phục nói:

- Thật là lợi hại, làm sao làm được?

Đỗ Hà đưa ngón trỏ đặt lên miệng, mỉm cười nói:

- Bí mật!

- Không nói thì thôi!

Lý Tuyết Nhạn hờn dỗi tựa rút roi thúc ngựa.

Đỗ Hà cười to đi theo.

- Đi đâu?

Lý Tuyết Nhạn hếch mặt, ra vẻ không để ý.

Đỗ Hà lại cười nói:

- Nghe nói Phong Nhạc phường gần đây có một gánh hát, diễn coi như không tệ......

Hắn vờ như tự nói, mắt liếc về phía Lý Tuyết Nhạn, quả nhiên thấy nàng đang vểnh tai nghe ngóng. Lý Tuyết Nhạn giỏi đàn nhạc nên rất thích xem tán

nhạc, đây là tin tức mấy ngày trước Đỗ Hà thăm dò được. Hẹn hò lần đầu,

với tư cách nam nhân, Đỗ Hà sớm đã có giải pháp vạn toàn.

- Chỉ là sắp đến giờ rồi, không chạy nhanh sẽ không kịp!

Đỗ Hà nhẹ nhàng nói nhưng lại cố ý để ngựa đi chậm.

-Tốt rồi! Ta không tức giận, đi nhanh đi!

Lý Tuyết Nhạn chỉ có thể thỏa hiệp.

Tán nhạc vào đời sau kỳ thật coi như tạp kỹ, bao hàm võ thuật, ảo thuật,

kịch hài, ca vũ dân gian. Đỗ Hà không có gì hứng thú về phương diện này

nhưng Lý Tuyết Nhạn lại như thấy đồ ngon, đến tận khi diễn xong vẫn chưa thấy thỏa mãn, ra vẻ nuối tiếc. Mãi đến khi Đỗ Hà hứa hẹn lần sau đi

xem tiếp thì nàng mới lấy lại vui vẻ.

Hai người sau đó lại bắt

đầu hành trình dạo phố, với tư cách con gái vương hầu, đây là lần đầu

tiên mà Lý Tuyết Nhạn dạo phố, hết thảy đều cảm thấy thú vị, chỗ nào

cũng nghiêng ngó. Đỗ Hà cũng không sợ phiền hà, vui vẻ dẫn đường.

Hai người tới chợ phía Tây, đi vào một cửa hàng bán đồ trang sức. Lý Tuyết Nhạn tìm một hồi lâu rồi nói:

- Ngươi nói muốn tặng cho cha ta thì nên mua gì?

- Lòng hiếu thảo là tốt nhất!

Đỗ Hà thuận miệng trả lời:

- Cha ngươi còn thiếu những thứ này?

- Ta biết!

Lý Tuyết Nhạn có chút không vừa ý:

- Ta nói là đồ thật kia!

- Ta không biết!

Đỗ Hà nhìn trên kệ trang sức thấy một cái trâm cài tóc ngọc bích liền sáng mắt, cầm trên tay, cười nói:

- Nhưng ta biết thứ này nhất định thích hợp ngươi!

Đúng lúc này, một thân ảnh vọt đến thò tay muốn đoạt chiếc trâm trong tay Đỗ Hà.