Đại Đường Đạo Soái

Chương 300: Cải trang hạ Giang Nam

Sáng sớm, Đỗ Hà mang theo đôi Ngọc Như Ý cùng Lý Tuyết Nhạn quay về nhà nàng.

Về chuyện Đỗ Hà trước tiên cưới Trường Nhạc sau lại cưới Lý Tuyết Nhạn,

quả nhiên đã tạo ra một hồi mưa gió không nhỏ bên trong Đường triều.

Khổng Dĩnh Đạt, Vu Chí Ninh, Trữ Toại Lương những người bảo thủ đều tỏ vẻ

kháng nghị, cùng nhau đi thượng tấu Đỗ Hà, nói hắn không màng tới uy

nghiêm của hoàng gia, trước cưới công chúa sau lại cưới quận chúa, tỏ vẻ không chấp nhận để công chúa cùng quận chúa cùng nhau lấy một trượng

phu, nói hôn nhân như vậy không đúng lễ pháp.

Từ trước đến nay Lý Đạo Tông vẫn luôn được tôn xưng là người hiền lành, nghe những lời buộc tội như vậy lập tức bão nổi tại chỗ, người ta nói người càng thành thật khi nổi giận sẽ càng thêm lợi hại.

Lý Đạo Tông tính tình đúng là hòa khí, nhưng chuyện liên quan tới tương lai của nữ nhi mình, ngay lập tức liền nổi trận lôi đình, ngay trước mặt mọi người chỉ thẳng vào mặt

Khổng Dĩnh Đạt, Vu Chí Ninh cùng Trữ Toại Lương ba người mắng to, mắng

bọn họ là những lão gia hỏa ăn no đi lo chuyện người khác, không có

chuyện gì lại đi tìm đánh.

Chuyện hôn nhân này có thích hợp hay

không, trước hôn nhân không nói, hiện tại người ta đã thành hôn động

phòng, bây giờ lại chạy tới nói nhảm? Một câu không hợp lễ pháp lại muốn người ta kết thúc hôn sự, vậy tổn thất của nữ nhi hắn làm sao xử lý,

làm sao còn có thể lập gia đình, còn có mặt mũi đi lập gia đình nào nữa

sao!

Khổng Dĩnh Đạt, Vu Chí Ninh cùng Trữ Toại Lương tự nhiên

không thể chỉ trích là do Lý Thế Dân dẫn bọn hắn rời khỏi Trường An, cho nên bọn hắn không khả năng đi ngăn cản hôn sự, nhưng hiện tại bọn họ

chỉ có thể không nói gì mà ngậm bồ hòn im lặng, có khổ nói không nên

lời!

Cuối cùng Lý Đạo Tông lại trực tiếp ném một câu:

-

Đây là gia sự của Lý gia ta, Tuyết Nhạn là nữ nhi của ta, ta cam tâm

tình nguyện đưa nữ nhi gả cho ai thì gả, có gả cho tên ăn mày cũng không quan hệ gì tới các ngươi!

Lời này của Lý Đạo Tông vừa rơi xuống, Trình Giảo Kim lại ở trong thời điểm thích hợp bỏ thêm một câu:

- Thật sự là bắt chó đi cày, không việc xen vào việc người khác!

Cả triều văn võ cũng chỉ có hắn không sợ trời không sợ đất, càng già càng

như lão ngoan đồng, chỉ có hắn mới có lá gan mắng Khổng Dĩnh Đạt, Vu Chí Ninh cùng Trữ Toại Lương bọn họ.

Ba người kia vốn bị Lý Đạo Tông khiển trách không thốt nên lời, lại bị Trình Giảo Kim mắng như vậy tức

giận đến sùi bọt mép, hy vọng Lý Thế Dân có thể chủ trì công đạo cho bọn họ.

Lúc này Lý Thế Dân lộ ra biểu hiện như lực bất tòng tâm, nhìn bọn họ nói:

- Mặc dù liên có được thiên hạ, nhưng không quản được chuyện người khác gả con gái a!

Trên hành động đã trực tiếp gạt bỏ việc thượng tấu của bọn họ.

Người sáng suốt cũng đã nhìn ra được Lý Thế Dân thiên vị Đỗ Hà. Vì vậy có ai

dám làm trái lại ý hắn, cũng không có mấy người ủng hộ nhóm người bảo

thủ kia, trái lại Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim, Phòng

Huyền Linh đều đứng ra nói giúp Đỗ Hà, với phân lượng của ba người

Khổng, Vu, Trữ căn bản cũng không đủ làm lay chuyển quyết định của Lý

Thế Dân.

Việc này nếu đã có Lý Thế Dân làm chỗ dựa, cũng không còn người nào dám nhắc lại.

Hôm nay Đỗ Hà công khai cùng Lý Tuyết Nhạn hồi môn, cũng không có người dám đứng ra nói lời gì.

Thời gian hồi môn đã được quy định, từ sáng sớm Giang Hạ Quận Vương phủ đã bắt đầu chuẩn bị nghênh đón tân cô gia trở về.

Đỗ Hà đi tới Giang Hạ Quận Vương phủ, ngay lập tức bị người vây quanh nghênh đón vào, dâng lên lễ vật.

Bản tính của Lý Đạo Tông có chút tham tài, hắn càng thích ngọc khí, lần này thu được đôi Ngọc Như Ý do Trường Nhạc mua tặng cười đến híp mắt, xem

như bảo bối cầm trong tay không ngừng vuốt ve.

Hôm nay sau khi

trở về Đỗ phủ, Đỗ Hà lại đến quân doanh một chuyến, tìm La Thông, Phòng

Di Ái, Tịch Quân Mãi, Lưu Nhân Quỹ giao phó một ít công việc, lại đem

binh mã dưới trướng phó thác cho La Thông, Lưu Nhân Quỹ cùng Tịch Quân

Mãi quản lý.

Xử lý xong mọi việc trong tay, khi màn đêm buông xuống hắn lại đến cùng cha mẹ cáo biệt.

Hắn cũng không nói rõ cụ thể công việc sắp làm, nhưng Đỗ Như Hối cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò hắn thế gian hiểm ác, muốn hắn mọi sự đều phải

cẩn thận.

Buổi tối Đỗ Hà lại thi triển đủ loại thủ đoạn thỏa mãn

Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn, đem hai nàng giết tới mảnh giáp không

lưu, cuối cùng mới ôm Lý Tuyết Nhạn ngủ say.

Hôm sau, Đỗ Hà lại

cáo biệt hai vị thê tử, Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đều đỏ mắt nhìn

theo bóng lưng cao lớn của trượng phu dần dần đi xa, trên gương mặt toát ra vẻ thương cảm cùng lưu luyến mãnh liệt.

Trước tiên Đỗ Hà đi thẳng tới hoàng cung từ biệt Lý Thế Dân.

Trong lòng Lý Thế Dân hiểu được Đỗ Hà đã hứa sẽ làm, sẽ không vì say mê ôn

nhu hương mà bỏ qua chính sự. Vì vậy sáng sớm sau khi chấm dứt tảo

triều, hắn đã chờ đợi Đỗ Hà đến!

Đỗ Hà ôm quyền cúi đầu:

- Nhạc phụ, tiểu tế đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ xuôi nam mà thôi!

Điều lệnh xuôi nam làm việc đã định, nhưng nếu như không có một thân phận,

không có một bằng chứng làm sao có thể chỉnh đốn thế lực địa phương,

thậm chí có thể một lần hành động đảo diệt bọn loạn thần tặc tử đã ẩn

núp hơn mười năm? Chức khâm sai đại thần thật sự không thể thiếu!

Lý Thế Dân cầm lấy thánh chỉ đã sớm viết xong trên bàn nói:

- Tả Uy Vệ tướng quân Đỗ Hà nghe chỉ, liên mệnh cho ngươi làm Giang Nam

tuần sát sứ, cũng trao cho ngươi quyền tiền trảm hậu tấu, âm thầm tuần

tra xem xét cả Giang Nam. Phải khởi hành ngay hôm nay!

Đỗ Hà vui mừng bái tạ:

- Tạ bệ hạ!

Tuần sát sứ ở Đường triều cũng chính là khâm sai đại thần, thường dùng dò

xét chiến hậu địa khu cùng thủy hạn tai khu, phụ trách chưởng quản khảo

sát quan lại, cứu tế nạn dân, Giang Nam không thiên tai, mục đích của

tuần sát sứ tự nhiên là tuần tra xem xét dư nghiệt của Lý Kiến Thành. Về quyền tiền trảm hậu tấu cũng chẳng khác nào giao cho hắn một thanh

thượng phương bảo kiếm.

Lần này Đỗ Hà xuôi nam chẳng khác gì xâm

nhập đầm rồng hang hổ, hắn không phải là con hổ đi trộm cắp long đản. Mà là trực tiếp tiến thẳng vào đầm rồng hang hổ mà trảm long giết hổ.

Đây chính là một việc cực kỳ nguy hiểm, cho nên lần này Lý Thế Dân cho Đỗ

Hà không gian hoàn toàn có thể thi triển chính bổn sự của mình, để tránh việc hắn ở trong đầm rồng hang hổ còn phải cố kỵ bất cứ việc gì, không

tốt thi triển thủ đoạn của chính mình.

Hắn không muốn để Trường

Nhạc còn trẻ tuổi như vậy đã phải thủ tiết, càng không muốn mất đi một

vị nhân tài cao minh như Đỗ Hà, vì vậy lần này hắn hạ thánh chỉ chính là hoàn toàn ủy quyền.

Lý Thế Dân bước xuống, đem thánh chỉ tự tay

giao cho Đỗ Hà, đồng thời cũng lấy ra phân nửa mảnh ngọc bội trong lòng, nghiêm túc nói:

- Đây là tín vật của liên, ngươi có nửa mảnh

này, còn nửa mảnh nằm trong tay Tả Kiêu Vệ tướng quân Tô Định Phương,

ngày gần đây liên sẽ phái hắn tới Giang Lăng, lại để cho hắn đóng quân

tại đó. Trong lúc hành động chỉ cần ngươi phái người đem nửa mảnh ngọc

bội này giao cho hắn, hắn sẽ vô điều kiện phối hợp hết thảy kế hoạch của ngươi. Nhớ lấy, cơ hội chỉ có một lần, không nắm chắc mười phần có thể

hốt gọn đám tôm tép nhãi nhép kia, ngàn vạn lần không được hành động

thiếu suy nghĩ, để tránh đả thảo kinh xà!

Đỗ Hà thận

trọng đem thánh chỉ cùng lệnh bài thu vào trong lòng, ban đầu còn có

chút nghi hoặc, hắn xuống Giang Nam, mà Giang Lăng lại thuộc Kinh Châu,

đem Tô Định Phương an trí tại Kinh Châu rõ là nước xa không cứu được lửa gần đi! Nhưng khi nghĩ lại hắn cũng giật mình minh bạch, Đường triều

vốn không xem trọng Giang Nam, nếu tự nhiên phái quân đội dũng mãnh

thiện chiến tiến thẳng Giang Nam không khả năng không làm cho người chú

ý, đến lúc đó mục tiêu bại lộ, sẽ bị giám thị không cách nào thi triển,

ngược lại không tốt, nếu điều tới Giang Lăng thì sẽ khác hẳn. Giang Lăng được xưng Nam Quận, nằm ở trung du Trường Giang, nếu cần thiết có thể ở thời gian gấp gáp xuôi theo Thuận Giang mà đến, chẳng những nhanh chóng còn có hiệu quả như một kỳ binh.

Đỗ Hà cũng phải thầm khen Lý Thế Dân mưu tính sâu xa, quả nhiên rất cao minh, đem mọi thứ cất giữ kỹ càng, cao giọng nói:

- Nhạc phụ yên tâm, tiểu tế nhất định không phụ lòng kỳ vọng, đem những tôm tép nhãi nhép kia một mẻ hốt gọn!

Cuối cùng hắn vái chào bái biệt Lý Thế Dân ra khỏi Trường An, xuôi nam.

Qua mấy ngày, Đỗ Hà đi vào Hùng Nhĩ sơn nằm gần Thương Châu thuộc cảnh nội Hà Nam.

Hùng Nhĩ sơn thiên về hướng đông tây. Bởi vì ngọn núi từ xa nhìn thật giống

như một tai gấu lớn, do đó được xưng là Hùng Nhĩ sơn. Hắn cũng không vội vàng xuôi nam mà đem ngựa giấu trong rừng cây, ngay dưới chân núi hẻo

lánh tìm một dòng suối nhỏ, bắt đầu thay đổi trang phục của chính mình.

Hắn ở tại thành Trường An là nhân vật nổi danh ai ai cũng biết. Tuy Giang

Nam cách xa Trường An tới vạn dặm, nhưng thật khó bảo đảm không có người nhận ra, vì vậy việc cải trang cũng là chuyện tất yếu.

Lý Tuyết

Nhạn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn hai trương mặt nạ cung cấp cho hắn sử

dụng. Nhưng lần này xuôi nam phải kéo dài tới nửa năm tới một năm, hắn

không muốn phải mang theo mặt nạ trong thời gian quá dài, cho nên có ý

định lưu lại mặt nạ tới lúc cần thiết mới dùng. Trên tay hắn có dược vật thay đổi màu da cùng màu tóc do Lý Tuyết Nhạn phối trí, vì vậy hắn đem

màu da cùng màu tóc thay đổi chút ít, người không quen thuộc sẽ không

thể nhìn ra.

Làn da trắng bị hắn chuyển thành màu lúa mạch khỏe

mạnh, màu tóc đen nhánh tỏa sáng biến thành trắng đen xen lẫn, tạo nên

cảm giác tang thương hơn rất nhiều, kiểu tóc cũng hoàn toàn thay đổi.

Tuy Đỗ Hà là võ tướng nhưng lại sinh ra trong văn nhân thế gia, đã quen

kiểu tóc văn sĩ để buộc sa quan, đem tóc bới lên đỉnh đầu, kết thành búi tóc vô cùng phức tạp.

Hiện tại Đỗ Hà lại xõa tóc buộc thành kiểu tóc võ hiệp như hắn từng nhìn thấy trong phim truyền hình thời hiện đại chuyên dành cho hiệp khách, đem mái tóc phân hai bên trái phải, phía

sau xõa dài trên vai.

Kỳ thật loại kiểu tóc này chỉ tồn tại trên

ti vi, ở thời cổ đại xõa tóc trên vai là kiểu tóc vị thành niên, người

trưởng thành không xõa tóc, thậm chí nam tử có thân phận còn sử dụng dầu trơn để cố định búi tóc không để rũ xuống. Nhưng Đỗ Hà lại đang ở Đường triều, mà Đường triều lại là triều đại có tư tưởng cực kỳ cởi mở, rất

chú ý thủy triều tạo mốt. Bọn họ chẳng những có thể phát triển văn hóa

của chính mình, còn có thể tiếp nhận văn hóa tốt đẹp của các tộc đem về

cho mình dùng.

Ở tại Trường An vẫn luôn thường xuyên được nhìn

thấy có văn sĩ chải tóc kiểu dị tộc, cũng có cả dân chúng thích bện tóc

thành bím nhỏ.

Kiểu tóc võ hiệp thức thế này tuy có vẻ hơi quái

lạ, độc hành đặc biệt nhưng không đến mức khó tiếp thụ, huống chi cũng

không khó xem chút nào!

Đỗ Hà thay đổi trang phục thông thường

của dân chúng bên ngoài, nhìn xuống mặt nước xem lại hình dạng của mình, trong nước phản chiếu ra hình ảnh hoàn toàn không giống như hắn trước

đó, làn da hắn vốn trắng nõn, lại có dáng vẻ khí tức thư sinh, anh tuấn

tiêu sái, là một anh tuấn công tử, nhưng hình dáng dưới mặt nước lại là

một vị hiệp khách chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, làn da màu lúa

mạch giống như kết quả của tháng ngày trôi dạt tang thương cùng chuyên

luyện võ công, thân hình gầy mảnh bởi nghiên tập nội công đã biến thành

vai rộng eo thon, không cuồn cuộn cơ bắp nhưng lại thật cân đối rắn chắc cân xứng khỏe mạnh.

Mái tóc trắng đen đan xen tùy ý xõa tung trên vai, ẩn ẩn lộ ra khí tức phong sương từng trải.

Bờ môi hơi mỏng treo một tia cười lơ đãng, đôi mày rậm cùng sống mũi thanh tú cao ngất vẫn còn có chút lưu lại bóng dáng trước kia của hắn. Hắn đi tới thế giới này cũng đã học được rất nhiều thứ, tri thức phong phú

cùng kinh nghiệm kỳ dị, cặp mắt trở nên linh hoạt sâu thẳm, khi thâm

thúy khó dò, khi sắc bén như ưng, khi u buồn sầu não, lại tràn đầy hương vị của một nam nhân thành thục.

Đây là một nhân vật thuộc loại

hình hiệp sĩ lịch duyệt phong phú tiêu chuẩn, đúng là mang theo một

hương vị khác hẳn, đồng dạng cũng là điều kiện tiên quyết có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nữ!

Ngoại trừ không có chút râu nào, hết thảy

đều thật hoàn mỹ, Đỗ Hà sờ sờ dưới mũi, dù sao hiện tại hắn chỉ mới mười bảy tuổi, tuy hai năm qua dáng người phát triển rất tốt, đã cao tới một thước bảy mươi ba, nhưng vẫn chưa tới tuổi mọc râu a!

Bất quá cũng chỉ là chuyện vặt, không có gì đáng ngại!

Đỗ Hà đem toàn bộ đồ đạc văn nhân của mình đốt hết, trong đầu chỉ còn một ý niệm:

- Giang Nam, Đỗ Hà đến đây!