Đại Đường Đạo Soái

Chương 30: Nghỉ đêm trong hoàng cung

Lý Thế Dân xem xong tài liệu liên quan tới đại hội thi đấu mã

cầu mà Đỗ Hà soạn ra, đáy lòng rung động, thật lâu vẫn chưa thể bình

tĩnh.

- Đây thật do một mình ngươi viết!

Đôi mắt hổ của Lý Thế Dân nhìn chằm chằm Đỗ Hà, vẫn không cách nào tin tưởng.

Đỗ Hà gật đầu khẳng định.

Lý Thế Dân vui mừng tán thán:

- Tài hoa của hiền chất thật không thua kém phụ thân, không thua kém phụ thân của ngươi a!

Hắn yêu thích cầm tài liệu trong tay không buông, phấn khởi nói:

- Trẫm hoàn toàn không ngờ được thi đấu mã cầu lại cần nhiều chuẩn bị

cùng chú ý hạng mục công việc đến như thế, quy mô lại có thể lớn đến như vậy. Thật nhiều chuyện mà trẫm nằm mơ cũng không thể nghĩ ra, hiền chất lại có thể nhất nhất chỉ ra, làm cho người ta phải rung động.

Trong đáy lòng Đỗ Hà cười thầm, đối với câu than thở sợ hãi của Lý Thế Dân,

Đỗ Hà trước khi đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn sở định ra trận thi đấu

mã cầu lớn nhất trong cả nước chính là thu thập tinh hoa của những cuộc

thi đấu bóng đá nổi danh thế giới đời sau.

Cuộc thi đấu Á Vận Hội cùng bóng đá thuộc cấp bậc quốc tế, trải qua bao năm phát triển, những

kế hoạch vận hành cơ hồ đã được lập ra đầy đủ, ngưng tụ kết tinh trí tuệ của hàng ngàn hàng vạn người qua các thời đại.

Lý Thế Dân làm sao mà không sợ hãi?

Đương kim thế gian cũng chỉ có người như Đỗ Hà mang theo kinh nghiệm đời sau

mới có thể quy định ra được trận thi đấu lớn mang theo quy mô cả nước.

- Nhưng…

Lý Thế Dân thoáng nhíu mày:

- Trẫm còn có thật nhiều địa phương không rõ ràng lắm. Cuộc so đấu mạnh

yếu thắng thua đã phân, cũng giống như đang đánh giặc, vì sao địa phương nào thi đấu cũng phải qua ba trận vòng loại? Còn có giải quán quân càng phải như vậy, kéo tới năm trận, đây có phải quá nhiều hay không. Đánh

giặc, sinh tử liều mạng, cũng không có cơ hội để tái chiến lần nữa.

Đỗ Hà trợn tròn mắt nhìn, không thể tưởng được đường đường Lý Thế Dân thế

nhưng lại hỏi ra một câu hỏi ngu ngốc như vậy, không ngờ còn đem chuyện

thi đấu thể thao nhập làm một cùng việc đánh giặc.

Đỗ Hà cười cười nói:

- Lý thúc thúc, đây không phải là đánh giặc. Môn mã cầu là tròn, ở trên

cầu trường bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Thí dụ như thực lực

của một đội rất kém cỏi, nhưng rất có thể sẽ bởi vì đột ngột phát huy

cực tốt, hoặc là trạng thái đối thủ không tốt, nên mới thắng được trận

đấu. Phải thi đấu ba trận, chính là vì ngăn chặn việc này phát sinh,

giải quán quân phải thi đấu năm trận cũng là như thế, thi đấu thể thao

khảo nghiệm chính là trình độ tổng hợp của cả đội ngũ, cho nên làm như

vậy là chuyện cần thiết!

Lý Thế Dân giật mình hiểu được, lập tức lại hỏi:

- Đây là quy tắc ngươi định ra cho môn mã cầu, tựa hồ không giống với nguyên lai?

- Không sai!

Đỗ Hà nghiêm nghị nói:

- Môn mã cầu là thi đấu thể thao, như thế nào gọi là thi đấu thể thao?

Thi đấu vận động chỉ vì chiến thắng đối thủ, lấy được thành tích vận

động xuất sắc nhất, phát huy hạn độ lớn nhất cùng đề cao thể trạng cá

nhân cùng tập thể, thể năng, tâm lý cùng năng lực vận động, tiềm lực thi đấu.

Toàn lực giành thắng lợi, dũng cảm giao tranh là tinh thần

thi đấu thể thao, quy tắc cũ quá mức yếu ớt, thể hiện không được loại

tinh thần này. Cho nên ta đem quy tắc sửa lại, sửa càng thêm dã man.

Chúng ta mạnh mẽ mở rộng môn mã cầu là vì đề cao thuật cưỡi ngựa của dân chúng, là vì làm cho họ có được tố chất vốn có của một kỵ binh. Nếu

ngay cả va chạm trong cầu trường cũng không chịu đựng nổi, lên chiến

trường làm sao có được thành tích tốt?

Lý thúc thúc, Nho gia

chúng ta mặc dù tốt, nhưng khuyết thiếu lại tinh thần thi đấu này, loại

tinh thần giành thắng lợi. Đại Đường nếu muốn uy chấn tứ hải, lấy Nho

học đối ngoại không được, chỉ có cố gắng thượng phong, vĩnh viễn đứng

trên ưu thế mới có thể làm cho vạn bang quy hạ!

- Nói rất đúng!

Lý Thế Dân vỗ tay cười to, hắn vốn là một người khai phá, là một loại hình minh quân thích gây dựng sự nghiệp, luôn luôn chỉ có suy nghĩ khai phá

tiến thủ, uy chấn tứ hải. Loại tinh thần giành thắng lợi của Đỗ Hà chính hợp với khẩu vị của hắn nhất.

Ngoài ra bảng đề danh trợ công,

tiến cầu, cùng cầu viên giỏi nhất, giải quán quân có đệ nhất cầu thủ ghi bàn…đều tuyệt không thể tả, có thể xem là một loại cạnh tranh.

Lý Thế Dân vừa nói vừa khen, tiếp đó lại chỉ vào tờ tuyển trọng tài nói:

- Đây chính là chỉ trọng tài đi, ngươi yêu cầu thế này có phải quá hà khắc hay không, người như vậy thật không dễ tìm!

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Trận thi đấu thể thao giành thắng lợi, cũng không phải đi đánh nhau.

Nhưng ở thời gian tranh đấu, khó tránh sẽ xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn. Đến lúc đó trọng tài nhất định phải có được quyền lực tuyệt đối

giữ gìn trật tự trong sân bóng. Cho nên ở trên cầu trường, trọng tài là

tối thượng, quyền uy của trọng tài là không thể hoài nghi. Nhưng chính

bởi vì là như thế, một trọng tài tồi tệ thường thường sẽ chỉnh sụp một

đội cầu, không thể không cường điệu lo lắng tới việc này.

Ở đời

sau bất luận là bóng đá hay bóng rổ, trọng tài đều có được quyền uy

tuyệt đối, đây không phải là không có lý do. Cho nên Đỗ Hà đối với chức

vị trọng tài rất chú ý, cấp tài liệu cho Lý Thế Dân tuyệt đối nhiều lần

nhấn mạnh sự trọng yếu của một trọng tài giỏi cần thiết như thế nào.

Lý Thế Dân nghĩ nghĩ cũng gật đầu cho phép.

Tiếp theo, Lý Thế Dân lại đem một ít vấn đề khó hiểu trong tài liệu đồng loạt hỏi ra.

Đỗ Hà cũng không ngại phiền toái lần lượt trả lời từng câu hỏi.

Riêng có chút đề nghị không thích hợp với Đường triều, hai người lại lần nữa cẩn thận thương thảo,

một lần nữa sửa chữa quy hoạch.

Hai người bàn chuyện suốt hai canh giờ, cho đến khi chạng vạng mới chấm dứt.

Lý Thế Dân lại cười khen:

- Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi hiền chất đã định ra được một chế độ trận

đấu hoàn thiện đến như thế, trong đó tuyệt đại bộ phận chế độ hoàn toàn

chưa từng được nghe qua, hôm nay trẫm thật sự được mở rộng tầm mắt. Đúng rồi, nhìn thấy chế độ này của ngươi, trẫm đột phát ra một ý tưởng. Trận thi đấu này cuối cùng không phải còn có giải thưởng cho địa cầu viên

giỏi nhất, cùng cầu viên trợ công giúp ghi bàn nhiều nhất sao? Trẫm dự

tính đem cách ban thưởng này dùng vào trong triều chính, trẫm muốn bình

một vị thứ sử chiến tích tốt nhất trong năm, triều thần tốt nhất, gián

quan tốt nhất cùng tướng quân tốt nhất. Ngươi suy nghĩ một chút, đây là

vinh hạnh đặc biệt bực nào, nếu ban bố xuống một đám thứ sử chẳng phải

tranh giành phá đầu mưu phúc cho dân chúng? Một đám triều thần chẳng

phải sẽ trăm phương ngàn kế ra mưu làm việc cho quốc sự Đại Đường, một

đám gián quan còn không chạy tới chỉ trích tật xấu của trẫm? Còn có

những tướng quân không có việc gì làm, còn không phải một đám đều sẵn

sàng ra trận, cầu xin xuất chiến!

Lý Thế Dân nói một tràng, cũng không nghĩ ra bị chính ý tưởng này của mình làm vui sướng tới mức hoa tay múa chân.

Đỗ Hà nghe ý tưởng của Lý Thế Dân, nhìn Đại Đường hoàng đế đang vui vẻ

mừng rỡ như điên, trên mặt lộ ra vẻ kính nể từ tận đáy lòng. Thứ sử có

chiến tích tốt nhất trong năm, triều thần cùng tướng quân tốt nhất,

những người này cũng không có gì đáng nói, nhưng gián quan tốt nhất quả

thật cho thấy rõ Lý Thế Dân đúng là một vị hoàng đế rộng lớn trí tuệ,

hắn thầm nghĩ:

Đại Đường có vị hoàng đế như thế này, còn lo gì không thể uy chấn tứ hải!

Đỗ Hà cúi đầu thật sâu, cao giọng nói:

- Lý thúc thúc học một biết mười, Đỗ Hà bội phục!

Vẻ mặt Lý Thế Dân vui mừng, bước lên phía trước nâng dậy Đỗ Hà:

- Hiền chất lại đa lễ, huống chi cuối cùng đây cũng là chủ ý của ngươi,

trẫm chỉ đơn giản thay đổi một chút mà thôi. Nếu tính công lao, ít nhất

hiền chất cũng chiếm tám phần!

Nhìn nhìn màn đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ, Lý Thế Dân nói:

- Không ngờ bất tri bất giác đã vào đêm, người đâu! Nhanh chuẩn bị dùng

bữa, hôm nay trẫm muốn cùng Đỗ nhị lang không say không về!

Nói xong Lý Thế Dân đột nhiên nhớ lại một chuyện, dừng một chút nói:

- Đúng rồi, gọi người đến Lập Chính Điện nói với hoàng hậu, mời nàng đừng đợi trẫm. Nói hôm nay trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi tuấn kiệt triều đình, ngày mai sẽ bồi nàng dùng bữa!

Cũng không biết Lý Thế Dân phân

phó ai, nhưng mệnh lệnh của hắn rất nhanh đã được thực hiện, làm Đỗ Hà

cũng không có thời gian cự tuyệt.

Trong tiệc rượu Lý Thế Dân cùng Đỗ Hà nâng chén trò chuyện, nói tiếp chuyện tổ chức thi đấu mã cầu.

Ăn uống no say, Lý Thế Dân đột nhiên hỏi:

- Khi nào thì đi quan lễ? Trẫm có một chức vị thích hợp cho ngươi!

- Ách…

Đối với lời mời của Lý Thế Dân, Đỗ Hà nghĩ nghĩ đáp:

- Để qua năm đi, ra sức vì nước Đỗ Hà không dám không tuân, chỉ là ta cho rằng mình còn có một

ít đồ cần học tập!

Chính trị Đường triều thanh minh, nhưng đối với việc tranh đấu bên trong

những hoàng tử, hoặc đối ngoại cũng có những cuộc chiến mở rộng lãnh thổ biên cương, những điều này không khỏi quan hệ tới căn cơ đại sự của Đại Đường.

Đỗ Hà tự biết mình là con trai của tể tướng, sẽ không tránh khỏi những cuộc đấu tranh này.

Cho nên khi võ nghệ của mình còn chưa đạt tới cảnh giới bảo vệ được chính

bản thân, vẫn nên quyết định ít tham gia vào những việc như vậy mới là

thượng sách nhất.

Lý Thế Dân cũng không bắt buộc, chỉ gỡ một lệnh bài bên hông đưa cho Đỗ Hà, nói:

- Đây là lệnh vào ra vào hoàng cung, thực dụng hơn lệnh bài kia của ngươi nhiều. Sau này nếu có ý tưởng gì mới lạ cứ việc đến tìm trẫm, trẫm đối

với những kỳ tư diệu tưởng trong đầu ngươi đặc biệt có hứng thú!

Thịnh tình của Lý Thế Dân không thể chối từ, Đỗ Hà liền đưa tay đón lấy.

Màn đêm buông xuống, Đỗ Hà cùng Lý Thế Dân hàn huyên trời nam đất bắc, cuối cùng nghe theo ý tứ của Lý Thế Dân ở lại nghỉ đêm trong hoàng cung.