Đại Đường Đạo Soái

Chương 280: Độc kế của lão hồ ly (2)

Trưởng Tôn Thuyên từ đằng xa đi tới, kêu một tiếng. Hắn người tầm thước, thân hình gầy gò, sắc mặt lộ vẻ yếu ớt, hai mắt thô lỗ. Tuy tướng mạo

hắn xấu xí nhưng là cánh tay đắc lực nhất của Trưởng Tôn Vô Kỵ, làm

người cơ cảnh, bình tĩnh trấn định, rất được Trưởng Tôn Vô Kỵ thưởng

thức.

Đi đến gần, thấy Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Thuyên khẽ gật đầu, kêu một tiếng:

- Thúc thúc.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức.

Trưởng Tôn Thuận Đức cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ cực nghiêm, mọi người đều có

phân công, quyết không cho phép hỏi đến chuyện ngoài chức trách, dù hắn

là thúc thúc cũng không có được chỗ tốt, liền nói ngay:

- Vô Kỵ, ta còn có sự vụ cấp bách xử lý, đi trước đây.

Đợi cho Trưởng Tôn Thuận Đức đi khỏi cửa, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới kéo Trưởng Tôn Thuyên đến lương đình trong viện ngồi xuống.

Trưởng Tôn Thuyên ngồi đối diện với Trưởng Tôn Vô Kỵ, cúi người về phía trước thấp giọng nói:

- Huynh trưởng, hết thảy đều như kế tiến hành.

Trưởng Tôn Vô Kỵ khen ngợi cười nói:

- Thuyên đệ, thật sự là vất vả ngươi rồi, nếu như thúc thúc có được một

nửa ngươi, chúng ta há lại sẽ có kết quả hôm nay. Người đâu, mang rượu

tới.

Hắn cũng không hỏi Trưởng Tôn Thuyên xử lý thế nào, biểu hiện cực cao.

Trưởng Tôn Thuyên rót đầy rượu cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại thấp giọng nói:

- Ta đã để cho người an bài xong xuôi, tin tưởng không lâu sẽ có tin tức. Chỉ là không biết huynh trưởng đường đường quốc cữu sao lại tranh giành với tiểu bối!

Trưởng Tôn Vô Kỵ uống một hơi cạn sạch:

-

Vấn đề cũng không đơn giản như vậy, tiểu tử Đỗ Hà này quả thật là kinh

tài tuyệt diễm, ai không thích? Nếu ta có con như thế, sợ là nằm mơ cũng cười ra tiếng. Nhưng tiếc thay, hắn lại là con của Đỗ Như Hối, một

trong những kẻ địch trong triều của ta. Đỗ Hà được Bệ Hạ nhìn trúng, cố ý bồi dưỡng hắn trở thành ngọc trụ kình thiên tương lai của Đại Đường.

Cha con hắn một là kẻ địch hiện thời của ta, một là kẻ địch tương lai

của Trưởng Tôn gia. Nếu không ra tay gạt bỏ trước thì Trưởng Tôn gia

ngày sau làm sao có thể đủ sống yên ổn?

Trưởng Tôn Thuyên gật đầu, bề ngoài có vẻ minh bạch nhưng bên trong vẫn như cũ không hiểu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ biết hắn suy nghĩ, bao hàm thâm ý cười:

- Ngươi cũng là cảm thấy kỳ quái, kỳ quái ta vì cái gì không nhằm vào Đỗ Hà, ngược lại đi tìm La Thông, Phòng Di Ái phiền toái?

Trưởng Tôn Thuyên hổ thẹn cười cười, khẽ gật đầu.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:

- Nói cho ngươi biết cũng không sao! Theo ta biết, Đỗ Hà rất xem trọng

tình nghĩa, là nhân vật có thể mạo hiểm vì bằng hữu. Nếu khiến hắn biết

rõ vì hắn mà hai huynh đệ lại để cho người phế đi tất sẽ tức giận. Dù

xuyên phá trời cũng sẽ tìm ra thủ phạm sau màn. Ta sẽ lưu lại một chút

chứng cớ cho hắn thăm dò, hắn điều tra mỗi người đều có động cơ, hơn nữa mỗi người đều có bối cảnh cực kỳ khổng lồ. Không quá nửa tháng, ta có

thể cam đoan Đỗ Hà sẽ bởi vậy đắc tội hơn phân nửa văn võ trên triều

đình, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Đối mặt loại tình

huống đó, dù bệ hạ coi trọng Đỗ Hà thế nào cũng vô lực giữ được hắn.

Hắn càng nói thanh âm càng lạnh, trong cặp mắt ti hí lóe lên hàn quang lập loè.