Đỗ Hà rõ ràng già mồm át lẽ phải, nhưng lại không thể phủ nhận hắn nói rất có đạo lý.
Hoằng Văn Quán lệ thuộc môn đệ tỉnh, mà môn đệ tỉnh lại nằm bên trong hoàng
cung, vì tiện lợi làm việc nên mỗi một học sinh đều có lệnh bài xuất
nhập hoàng cung. Bình thường Đỗ Hà đi lại trong hoàng cung cấm quân cũng rất ít hỏi đến, chỉ ở cửa cung mới có thể kiểm tra theo thường lệ.
Hôm nay xảy ra việc này, cũng bởi vì Đỗ Hà ôm theo một người lại dùng thần
thái kích động chạy nhanh gấp gáp trong hoàng cung, khiến cấm quân tuần
tra chú ý, vì vậy tiến lên đòi kiểm tra, vì muốn tranh thủ thời gian nên Đỗ Hà lựa chọn thái độ không dừng lại trình báo.
Nhưng nếu mỗi
khi hắn gặp phải kiểm tra đều dừng lại giải thích, còn trình ra lệnh bài chứng minh thân phận, Đỗ Hà hoàn toàn có thể đi lại trong cung thông
suốt.
Cho nên không thể phủ nhận Đỗ Hà là học sinh Hoằng Văn Quán quả thật có được quyền lực xuất nhập hoàng cung.
Nói Đỗ Hà xông vào hoàng cung cũng là sự thật, nhưng muốn nói hắn không xông vào hoàng cung điều này cũng có thể nói qua.
Đương nhiên phải xem người đương quyền muốn xử lý như thế nào.
Lúc này Phòng Huyền Linh chợt đứng dậy:
- Hoàng thượng, Đỗ Hà nói không phải là không có lý, đương nhiên Ngụy đại nhân nói cũng không sai. Nhưng bọn họ một người tuổi nhỏ, một người lại không ở trong phạm vi chức quyền, ý kiến đều không thể thực hiện. Nên
hỏi Đại Lý Tự cùng Binh Bộ, nhìn xem hành động lần này của Đỗ Hà có hình thành tội lớn xông vào hoàng cung hay không, lại nhìn xem Đỗ Hà có động thủ với cấm quân hay không, hay tạo thành thương vong rồi xử lý!
- Ân!
Lý Thế Dân nheo mắt, thản nhiên nói:
- Phòng ái khanh nói hữu lý! Đại Lý Tự khanh, trẫm hỏi ngươi, hành động
lần này của Đỗ Hà có thể hình thành tội xông vào hoàng cung hay không?
Hắn liếc mắt nhìn Đại Lý Tự Khanh, đôi mắt hổ bắn ra trận trận hàn ý, ý tứ
uy hiếp trong mắt không nói nhưng hiển lộ thật rõ ràng.
Thân hình Đại Lý Tự Khanh hơi run rẩy, cũng không phải ai ai đều như Ngụy Chinh,
có thể coi thường lửa giận của hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân.
-
Hoàng thượng minh giám, Đỗ Hà thân là học sinh Hoằng Văn Quán, có thể tự do xuất nhập hoàng cung, hành động lần này vẫn chưa tạo thành tội xông
hoàng cung!
Đại Lý Tự Khanh trả lời làm Lý Thế Dân hài lòng, Lý
Thế Dân gật đầu cười, lập tức lại nhìn vào một quan chức thần tình phấn
chấn phía sau Đỗ Như Hối:
- Hầu ái khanh, ngươi nói thế nào?
Binh Bộ thượng thư Hầu Quân Tập nói:
- Việc này Lý đại nhân trực tiếp tham dự bên trong, hoàng thượng hãy hỏi hắn cho thỏa đáng!
Xưa nay Hầu Quân Tập giao hảo với Ngụy Chinh, thậm chí Ngụy Chinh nhiều lần tiến cử Hầu Quân Tập làm tướng. Theo lý thuyết Hầu Quân Tập nên đứng
bên phía Ngụy Chinh, nhưng thái độ của Lý Thế Dân đã vô cùng rõ ràng.
Hắn không muốn đắc tội Lý Thế Dân, cũng không muốn đắc tội Ngụy Chinh,
vì vậy lui mà cầu tiếp theo, rõ ràng đứng sang một bên làm người đứng
xem.
Lý Thế Dân tài trí mưu lược đều kiệt xuất, làm sao không
nhìn ra được tâm tư của Hầu Quân Tập, cảm thấy rất khó chịu, chỉ đưa mắt nhìn qua Anh Công Lý Tích.
Lý Tích cười nói:
- Xông vào cung trọng điểm ở cửa cung, cửa hoàng cung nằm ở giao điểm, ra vào nhất định phải trải
qua kiểm tra, nếu không kiểm tra xem như xông vào cung. Đỗ Hà một đường
chạy đến, trên đường chỉ qua hai cửa cung. Một là Vĩnh Yên Môn, hai là
Chu Tước Môn. Chu Tước Môn là do cựu thần tự mình hạ lệnh mở ra cho bọn
họ thông qua. Bên Vĩnh An Môn cựu thần cũng từng hỏi qua binh tướng thủ
vệ, Đỗ Hà quả thật biểu lộ thân phận, nhưng vì tình huống của Trường
Nhạc công chúa quá nguy cấp, Đỗ Hà có chút nóng vội nên đã xuất hiện
hiểu lầm nho nhỏ. Cho nên thần nghĩ Đỗ Hà cũng có sai, nhưng còn chưa
tới mức hình thành tội lớn là xông vào hoàng cung!
Lý Tích lại gắn vào một lời nói dối.
Lý Thế Dân phá lên cười ha ha:
- Ái khanh nói có lý! Ngụy khanh gia, ngươi còn gì để nói?
Ngụy Chinh giật mình há miệng thở dốc, bất đắc dĩ nói:
- Thần không lời nào để nói!
Lý Thế Dân thấy Ngụy Chinh á khẩu, tâm tình lại vô cùng vui sướng, xem ra
vị hoàng đế Đại Đường này ngày thường thật bị đầu quật ngưu kia chọc
giận không ít.
- Tốt lắm! Trường Nhạc không việc gì, mọi người
tan đi! Cũng như quần thần cùng thương nghị, mọi người hãy đi làm việc
theo chức trách của mình. Về chuyện Thổ Phiên Tùng Tán Kiền Bố thỉnh cầu trẫm cự tuyệt, trẫm chỉ có một nữ nhi là Trường Nhạc, há có thể cho
nàng gả đi địa phương xa xôi chịu khổ!
- Dạ! Chúng thần cáo lui!
Cả phòng đại thần cùng nhau cáo lui, Đỗ Hà cũng ở bên trong.
- Đỗ Hà, ngươi lưu lại, bồi trẫm tâm sự!
Lý Thế Dân như nhìn thấy lão hữu, gọi lại Đỗ Hà.
Đủ loại ánh mắt kinh nghi dừng lại trên người hắn.
Vẻ mặt Đỗ Hà đau khổ cúi người đáp ứng.
Chờ khi quần thần lui ra, Lý Thế Dân cười cười nhìn Đỗ Hà, nói:
- Như thế nào, không nhận biết trẫm sao?
Đỗ Hà cười nói:
- Sao có thể chứ! Hoàng thượng anh minh uy phong, nhân đức dày rộng, tam
quân kính yêu, vạn dân ca tụng, có thể sánh bằng Nghiêu – Thuấn – Vũ –
Thang, Văn Võ Chu Khổng, Đỗ Hà đối với ngài kính ngưỡng như Hoàng Hà
Trường Giang, thao thao bất tuyệt, giống như Tung Sơn, Thái Sơn…
Đỗ Hà lắc đầu lắc não, giống như đọc thuộc lòng, ca ngợi hoàng đế Đại Đường đứng trước mặt.
- Ngừng, ngừng, ngừng, ngừng, ngừng…
Trên trán Lý Thế Dân xuất hiện ba đường hắc tuyến, một hơi kêu năm chữ ngừng:
- Những lời này nghe người khác nói có lẽ trẫm sẽ cao hứng ba phần, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, trẫm lại cảm thấy cả người không được tự
nhiên. Bỏ đi, ngươi cũng đừng tiếp tục nói những lời đó với trẫm, trẫm
thật sự nghe không quen. Như vậy đi, trẫm cùng cha ngươi đều cùng bối,
ngươi gọi trẫm là Lý thúc thúc đi!
Hắn chỉ chỉ bên cạnh ý bảo Đỗ Hà ngồi xuống.
Bản tính Đỗ Hà tiêu sái phóng khoáng, thật đúng là không quen mở miệng gọi
hoàng thượng, ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Dân, mở miệng cảm tạ.
Giờ phút này Lý Thế Dân cũng không lộ ra cái giá hoàng đế, khoát tay nói:
- Ngươi cũng không cần khách khí với trẫm, nói thật, trẫm lại một lần nữa thay đổi cách nhìn đối với ngươi. Ngươi cũng đã biết vì đuổi bắt ngươi, hai vạn cấm quân trong cung phải xuất động một nửa, Trình lão thất phu
thậm chí còn xuất động cả kỵ binh. Kết quả một đám người bị ngươi lắc ở
sau mông, ngay ảnh tử cũng không bắt được. Nếu không phải Lý Tích tướng
quân trước đó đã liệu định mục đích của ngươi là vì xuất cung, khinh kỵ
binh phải chạy đường tắt đến Chu Tước Môn mai phục, có lẽ thực sự để cho ngươi xông ra ngoài cũng không nhất định. Cũng may mắn là hắn, làm việc quả quyết, vừa nghe nguyên do ngươi giải thích liền lập tức hạ lệnh
thông hành. Nếu là người khác chỉ sợ đã nhát gan không dám làm chủ việc
này!
Đỗ Hà thật sự có chút ngây dại, không thể tưởng được sự tình lại nhiệt náo lớn đến như thế.
Bất quá cho tới hiện tại hắn cũng không cảm thấy hối hận, cười nói:
- Ta chỉ suy nghĩ đơn giản là vì không muốn nhìn thấy Trường Nhạc công
chúa chết ngay trước mặt mình, nhất là dưới tình huống khả năng mình làm được, nếu không làm, đáy lòng sẽ bất an. Về phần gặp phải rắc rối, ta
thật sự còn chưa suy nghĩ, xem như xông cấm cung thì lại thế nào.
Chỉ cần không thẹn với lương tâm, đâu cần xem người trong thiên hạ nói ra sao.
Người chân thật nói lời thẳng thắn!
Lý Thế Dân vỗ tay cười khẽ:
- Trẫm thật thưởng thức loại tính cách này của ngươi, hiện tại lại có
thêm một dạng, làm việc quả quyết, gặp nguy không loạn, không giống phụ
nhân! Nếu không phải ngươi còn chưa thực hiện quan lễ, hôm nay trẫm thật muốn phong ngươi làm quan, để ngươi cống hiến cho Đại Đường ta!
Lần này Đỗ Hà cũng không cự tuyệt, mà cao giọng nói:
- Sống ở Trung Hoa, chết vì Trung Hoa, ra sức vì nước, muôn chết không
từ! Chỉ cần Lý thúc thúc có lệnh, Đỗ Hà không dám không theo!
Lý Thế Dân lại cười vang, ngừng một chút nói:
- Vậy trẫm muốn khảo ngươi trước, nhìn xem đến tột cùng ngươi có bao nhiêu kỹ năng. Ngươi có biết chế độ phủ binh?
Đỗ Hà đáp:
- Việc này Đỗ Hà tự nhiên biết, phủ binh là nguồn mộ lính căn bản của Đại Đường ta, đặc điểm là binh nông hợp nhất. Phủ binh bình thường là nông
dân cày cấy thổ địa, thời gian rảnh sẽ huấn luyện, thời chiến sẽ nhập
ngũ đánh giặc. Đại Đường quân phủ trải rộng khắp thiên hạ, tổng cộng có
một trăm ba mươi ba phủ, lại thêm Đại Đường trọng võ, dân phong dũng
mãnh, mỗi người đều vui thích nhập ngũ. Cho nên nguồn mộ lính dồi dào,
vương triều uy chấn tứ di. Vì vậy có thể nói phủ binh chế là căn bản
cường thịnh của Đại Đường, nhưng có một chút khuyết điểm, chính là bởi
vì binh nông hợp nhất, trung kỵ binh của phủ binh chế quá mức thưa thớt
thiếu thốn, không thể giúp Đại Đường chinh chiến tứ phương.
Đỗ Hà vừa dứt lời, Lý Thế Dân “xoẹt” một tiếng bật dậy, mắt hổ trừng trừng
nhìn Đỗ Hà, trong mắt lộ ra thần sắc không sao tưởng tượng nổi.
Hôm nay hắn vừa nhận được tư liệu do Binh Bộ thượng thư Hầu Quân Tập đưa
đến, năm nay phủ binh mới nhận binh nguyên cao tới mười lăm vạn, nhưng
bên trong biết cưỡi ngựa lại không đủ một vạn.
Hết thảy tình hình hoàn toàn giống như đúc lời nhận xét của Đỗ Hà.