Đại Đường Đạo Soái

Chương 229: Gặp nạn ở đại sa mạc

Mạc Hạ Diên Thích dài 800 dặm, là một bình cát mênh mông, sóng vàng cuồn cuộn, trên trời không có chim bay, mặt đất không có cỏ cây hoa lá, xung quanh chỉ là một vùng cát vàng cuồn cuộn, căn bản không nhìn phân biệt

được Đông Tây Nam Bắc.

Khi vừa bước vào Mạc Hạ Diên Thích, Đỗ Hà

đã cảm thấy thiên địa trở nên vô cùng vô tận, mới xâm nhập vào trong hơn mười dặm, hắn phát hiện mình mơ hồ không phân biệt rõ phương hướng,

hoang mạc này đúng như đồn đãi, không nhìn thấy bất cứ sinh vật gì, thậm chí là cỏ cây.

An Long Mã, Thiết Mễ Lỵ đi đầu dẫn đường.

Lúc này, Đỗ Hà cũng không khỏi thấy may mắn vì mình có hai vị dẫn đường xuất sắc, nếu không có

bọn họ dẫn đường, đối mặt với nơi quỷ quái, chỉ sợ mình thật sự giống như

Hầu Quân Tập, mất phương hướng trong đại mạc mênh mông.

Chỉ là

thời tiết hôm nay cũng không khỏi quá nóng, mặc dù hiện giờ là trung

tuần tháng mười một, nhưng khí hậu ở đại mạc này vẫn tương đối ác liệt.

Mặt trời thiêu đốt, phảng phất như đưa thân vào trong lò lửa, khiến

người ta không thể chịu nổi.

Ngay cả Đỗ Hà thân mang nội công cũng mơ hồ có vẻ khó chịu, huống chi là những người khác.

Đỗ Hà nhìn xung quanh, thấy binh mã mồ hôi đầm đìa, tất cả đều lộ ra thần

thái mệt mỏi, Phòng Di Ái còn cởi trần, lấy áo trùm đầu che nắng.

Đỗ Hà thúc ngựa đi lên phía trước nói:

- Hai vị, có phải nên nghỉ ngơi một lát hay không, hôm nay quá nóng, không tiện hành quân.

Hắn là thống soái phi kỵ, có nghỉ ngơi hay không, chỉ cần hạ mệnh lệnh là

được, nhưng vẫn rất tôn trọng hai người dẫn đường An Long Mã, Thiết Mễ

Lỵ, hỏi thăm ân cần.

Thiết Mễ Lỵ gật đầu nói:

- Tướng quân yên tâm. Ta đã cùng đi với phụ thân đến Mạc Hạ Duyên Thích này không

dưới năm chuyến rồi, biết rõ phía trước có một sườn cát, sườn cát đưa

lưng về phía mặt trời, có thể hóng mát nghỉ ngơi, chúng ta đi đến đó có

thể dừng lại nghỉ ngơi, hồi phục thể lực.

Đỗ Hà vui vẻ đồng ý.

Bọn họ lại đi thêm hai dặm, quả nhiên phát hiện có một sườn cát có thể hóng mát nghỉ ngơi, đại quân dừng lại dưới sườn cát.

An Long Mã, Thiết Mễ Lỵ đi tới trước mặt Đỗ Hà, dáng vẻ bồn chồn.

Đỗ Hà mỉm cười, kêu bọn họ ngồi xuống nói:

- Có chuyện gì cứ nói đi!

Thiết Mễ Lỵ lắp bắp, không biết nên mở miệng như thế nào.

An Long Mã cũng có vẻ khó xử, nhưng cắn răng nói:

- Phò mã đại nhân, kỳ thật Thiết Mễ Lỵ muốn kêu đại nhân khi đi qua Mạc

Hạ Duyên Thích, nghe nàng chỉ huy, chúng ta không có ý tứ gì khác, chỉ

là nếu tiếp tục đi như vậy, tình hình có vẻ không ổn.

- Không có vấn đề!

Đỗ Hà không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Thấy Đỗ Hà đáp ứng sảng khoái như vậy, An Long Mã, Thiết Mễ Lỵ đều có vẻ ngạc nhiên.

- Có vấn đề gì sao?

Vừa nói xong, Đỗ Hà cũng biết đáp án, cười nói:

- Các ngươi là người dẫn đường, nghe các ngươi phân phó là chuyện tự

nhiên. Ta không phải loại người cổ hủ, chỉ là có chút hiếu kỳ, không

biết tình huống không ổn như thế nào?

Đỗ Hà khai sáng khiến hai

người bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra, nơi bọn họ sinh sống cũng không có

một bộ luật pháp hữu hiệu, Tướng quân rất xem trọng binh quyền, chỉ cần

tai khẽ động đậy có thể lấy mạng người khác, người hỷ nộ vô thường càng

thô bạo, cho nên có chút bận tâm Đỗ Hà giống như bọn họ.

Thiết Mễ Lỵ nói:

- Là lỗi của ta, cho rằng đại quân hành tẩu giống như thương đội chúng

ta, vừa rồi dạo qua một vòng, mới phát hiện tình huống không giống như

vậy. Thương đội chúng ta đi nhanh, đại quân đi chậm, chúng ta dùng lạc

đà, lạc đà có thể mười ngày không ăn không uống, nhưng quân đội lại dùng ngựa, cần tiêu hao rất nhiều nước và cỏ khô. Mặc dù chúng ta mang theo

rất nhiều nước, nhưng với tình trạng tiêu hao như vậy, còn chưa tới suối Dã Mã, nước của chúng ta đã không đủ dùng.

Đỗ Hà cũng kinh hãi kêu lên:

- Chuyện này thật khó lường! Bảy ngàn người thiếu nước thật sự là một chuyện rất đáng sợ.

Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp:

- Vậy có biện pháp giải quyết không?

Thiết Mễ Lỵ tự tin cười nói:

- Khí hậu đại mạc ngày dài đêm ngắn, thời điểm đi tốt nhất chính là chạng vạng tối và sáng sớm. Trong khoảng thời gian này, thời tiết không quá

lạnh, cũng không quá nóng, có thể đi nhanh hơn, cũng có thể giảm bớt xói mòn dưỡng khí trong cơ thể. Nước trong đại mạc đối với thương nhân

chúng ta mà nói còn trân quý hơn vàng bạc, đối với đại quân cũng giống

như vậy. Chỉ cần chúng ta đến được suối Dã Mã, tất cả chuyện này cũng

không phải là vấn đề.

Đỗ Hà biết rõ suối Dã Mã là ốc đảo duy nhất của Mạc Hạ Duyên Thích, cũng là chỗ nguồn nước tiếp tế duy nhất. Chỗ đó cách đội ngũ hiện tại ba trăm dặm, chỉ cần đến đó, cũng chẳng khác nào

xông qua Mạc Hạ Duyên Thích này.

Hắn nghe Thiết Mễ Lỵ nói rất có

tình có lý, cũng biết thương nhân bọn họ nhiều lần đi qua Mạc Hạ Duyên

Thích nên có kinh nghiệm quý báu, là mấu chốt sinh tồn để bọn họ dựa

vào, liền làm theo những sự vụ chú ý mà nàng nói.

Dù vậy, mặc dù có Thiết Mễ Lỵ lão luyện dẫn đường, hành quân vẫn vô cùng gian nan.

Mặc dù bọn họ đã dốc hết khả năng né tránh những thời điểm nóng nhất, lạnh nhất, nhưng vẫn không chịu được khí hậu ác liệt này.

Cái này còn không phải thứ đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất chính là ở chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, ban ngày

nóng bức khủng khiếp, ban đêm lại lạnh buốt thấu xương, khí hậu như vậy

rất dễ dẫn đến tật bệnh.

Bọn họ xâm nhập Mạc Hạ Duyên Thích chưa quá năm ngày đã có người nhiễm bệnh.

Cũng may trước đó bọn họ sớm có chuẩn bị, mang theo rất nhiều hàn dược, cũng không tạo thành nhiều thương vong.

Đại quân tiến vào Mạc Hạ Duyên Thích đã bảy ngày, vùng này không có người

ở, tất cả chỉ là sa mạc rộng lớn bao la. Bên tai ngoại trừ tiếng gió vù

vù, tiếng thở dốc và tiếng bước chân, ngoài ra không nghe thấy gì nữa.

Nhìn xung quanh chỉ là một màu vàng của cát, không hề có bóng dáng của

cây cỏ, thậm chí là một con kiến.

Đỗ Hà cũng biết chiêu này của

Hầu Quân Tập rất tàn nhẫn, nhìn đại sa mạc này chỉ cảm thấy thiên địa

tương giao, vô cùng im ắng, hơn bảy ngàn người ở trong đại hoang mạc

giống như muối bỏ biển. Mặc dù hắn có võ nghệ cao cường, ở trong hoàn

cảnh này cũng không khỏi sinh ra cảm giác cô độc, chợt cảm thấy vũ trụ

vô hạn, còn mình thì nhỏ bé dị thường. Nếu không phải có người dẫn

đường, đối mặt với thiên nhiên đáng sợ này, sợ rằng mình cũng khó chống

cự.

Nhìn thấy binh lính chật vật mệt mỏi bởi khí hậu ác liệt này, Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái ra sức khích lệ, cùng binh sĩ đồng cam

cộng khổ. Tất cả tướng sĩ Đường quân cũng đều minh bạch, mũi tên đã bay đi thì không thể trở lại, bọn họ chỉ có thể tiếp tục tiến về phía tây.

Trong sa mạc không có một cơn gió, càng lộ ra không khí trầm lặng, bầu trời

không có một áng mây càng thêm bỏng rát, chiếu xuống những đụn cát phía

dưới như than nóng, Đỗ Hà đi giầy dầy, nhưng vẫn cảm thấy bàn chân như

thiêu đốt.

Hiện tại chính là lúc mặt trời nhô lên cao, mọi người

vốn không nên hành quân trong thời điểm này, nhưng dọc đường đi không

tìm được một chỗ có thể che mát, cũng chỉ có thể không ngừng đi tới. Đột nhiên cách chỗ bọn hắn không xa xuất hiện một ốc đảo, Lưu Nhân Quỹ hét

lên:

- Nước! Có nước!

Hắn điên cuồng kêu lên, giục ngựa giơ roi, vọt tới phía bên phải, hơn mười tên binh sĩ cũng kêu to vọt theo!

Đỗ Hà phóng mắt nhìn ra xa, quả nhiên phát hiện phía bên phải cách đó

không xa có cây xanh râm mát, trước mắt là một cái hồ lớn, phía nam hồ

lại có thác nước giống như tấm lụa từ trên trời đổ xuống, bọt nước tung

bay, quanh hồ có hoa thơm cỏ lạ, phản chiếu màu xanh xuống mặt hồ, vô

cùng tuyệt đẹp.

Xa xa là bình nguyên xanh mướt, kéo dài vô biên

vô hạn, như tiếp giáp với bầu trời, trên đồng cỏ có mấy trăm con dê đang nhàn nhã ăn cỏ.

Lẽ nào đây chính là Dã Mã Tuyền?

Hắn vừa

nghĩ đến đây, thần sắc lại kịch biến, hôm qua hắn còn nghe Thiết Mễ Lỵ

nói hiện tại bọn họ cách Dã Mã Tuyền lộ trình ba ngày, hiện tại mới chỉ

có một ngày!

Lẽ nào...

Ánh mắt Đỗ Hà lộ ra vẻ hoảng sợ, trong đầu xuất hiện hai chữ ảo ảnh.

Quả nhiên, chỉ nghe Thiết Mễ Lỵ hoảng sợ kêu lên:

- Quay lại, đó là ảo ảnh.

Đỗ Hà thầm kêu:

- Không hay rồi!

Hắn đã nhìn ra, tất cả những người chạy tới, ngoại trừ Lưu Nhân Quỹ, những người khác đều không phải nhân vật trong phi kỵ quân, mà là người do

Khương Hành Bản mang đến. Bọn họ đích thị không còn nhiều nước, lượng

nước mà Đỗ hà quy định cho mỗi người, khiến cho một số người có thể chất yếu ớt không duy trì được, nhìn thấy ảo ảnh, cho rằng thật sự có nước,

do đó mất đi lý trí.

Hắn đang muốn kêu người đuổi theo, đã thấy

bọn người Lưu Nhân Quỹ lần lượt ngã xuống lưng ngựa, từng người một lần

lượt chìm xuống.

Cảnh tượng khủng bố như vậy khiến cho tất cả binh sĩ đều kinh hãi kêu lên, nhao nhao chạy xuống định cứu họ.

Đỗ Hà quát lớn:

- Dừng lại cho ta, người lún xuống cát không được lộn xộn, các ngươi càng cử động, lún xuống càng nhanh, không cử động sẽ không có việc gì, nghe

lời ta, không sai đâu!

Đỗ Hà chưa từng trải nghiệm qua cảnh cát lún, nhưng hắn đã xem qua không ít phim ảnh, vì vậy cũng biết được nguyên do bên trong.

Hắn rất có uy tín trong quân, bảy ngày vừa qua hắn đã cùng binh sĩ đồng

cam cộng khổ, phong phạm biểu hiện ra càng khiến mọi người thán phục.

Hắn vừa quát, những người đang định chạy đến cứu viện liền dừng bước,

những người đang lún xuống cũng lần lượt đứng yên, nhìn thấy quả nhiên

có hiệu quả, mọi người cũng không dám động đậy nữa.

Đỗ Hà toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng may hắn vốn có tố chất vượt qua thử thách, cho dù

sợ cũng không loạn, thấy trên xe chở lương thực có rất nhiều dây thừng.

Đó là số dây thừng để buộc gạo trước kia, nhưng vì gạo ăn hết, dây thừng cũng không tháo ra.

Nhìn đống dây thừng, Đỗ Hà linh cơ khẽ động, hét to:

- Xạ thủ dùng mũi tên buộc chặt dây thừng, bắn xuyên qua, dùng dây thừng, kéo các huynh đệ bị lún xuống cát.