Đại Đường Đạo Soái

Chương 221: Đỗ Hà túng luận Cao Xương

Hắn biết rõ phái chủ hòa lấy Ngụy Chinh là chủ yếu, Ngụy Chinh là loại

quan viên luôn thờ phụng chuyện chủ hòa, nếu có thể không chiến thì

không chiến luôn là tín ngưỡng của hắn. Có lẽ hắn không cổ hủ như Khổng

Dĩnh Đạt, nhưng tính cách cũng khá ngoan cố.

Những người đứng ra nói chuyện chỉ là binh tôm tướng cua, chỉ có hắn mới thật sự là đại lão phía sau màn.

Hắn một mực không nói gì, thực sự không phải đang thỏa hiệp mà là đang chuẩn bị những lời lẽ càng thêm có lợi.

Ngụy Chinh thấy tất cả mọi người đều đang đợi hắn nói chuyện, không nhanh không chậm nói:

- Đỗ tướng quân đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, tài tư mẫn tiệp,

lời như sông dài, quả thật là mẫu mực của tuổi trẻ! Ngụy Chinh bội phục, chỉ là tựa hồ đã có chút lạc đề, đánh hay không đánh Cao Xương, việc

này thành hay không thành đều là quân chính đại sự, cùng nhân đức hay

nhân nghĩa Nho gia có liên quan gì đâu!

Hắn làm như không hiểu nói, khuôn mặt đôn hậu tràn đầy vẻ mờ mịt.

Đỗ Hà nghe được lời này, cũng thầm kêu lợi hại.

Ngụy Chinh không thẹn là nhân vật lưu lại uy danh hiển hách trong lịch sử,

so với mấy người trước còn lợi hại hơn gấp mười lần, chính mình khuyên

can mãi mới đánh xuống khí diễm của phái chủ hòa, nhưng một câu nói của

Ngụy Chinh lập tức hòa hoãn toàn bộ hoàn cảnh xấu.

Một câu đánh

hay không đánh Cao Xương cùng thành hay không thành đều là quân chính

đại sự, cùng nhân đức, nhân nghĩa, Nho gia có gì liên quan! Trực tiếp

làm cho những lời nói trước đó của Đỗ Hà, tuyên cáo không có hiệu quả,

tỏ vẻ bọn hắn nói đều là lạc đề, căn bản không có ý nghĩa thực tế.

Ngụy Chinh không chiếm được bất luận tiện nghi gì, nhưng lại đem ưu khuyết

kéo trở lại lúc ban đầu, khiến cho không ai chiếm được tiện nghi.

Rất nhiều đại thần trong đại điện đều đưa mắt nhìn nhau, thầm mắng Ngụy Chinh vô sỉ.

Nhân nghĩa đạo đức là vũ khí cực kỳ hữu lực của phái chủ hòa, dĩ vãng có sự

tình gì đều hướng nhân nghĩa đạo đức mà kéo, hôm nay gặp phải đối thủ,

nhân nghĩa đạo đức lại trở thành nói không thông, lại nói chuyện này

không quan hệ gì tới nhân nghĩa đạo đức, phiết sạch không còn chút gì.

- Uy uy uy! Lão Ngụy, làm người cũng không thể như vậy, ngươi đang làm gì đây, kiểu này gọi là thấp hèn. Ở thời điểm bình thường ngươi mở miệng

khép miệng đều hô hào nhân nghĩa đạo đức, hiện tại không nói lại người

ta thì lại nói không có quan hệ gì tới nhân nghĩa đạo đức sao?

Những người khác đều đem vẻ khinh bỉ chôn sâu trong đáy lòng, nhưng Trình

Giảo Kim lại không giấu được lời nói, trực tiếp mắng lên.

Trong lòng Đỗ Hà thật thống khoái!

Trên trán Ngụy Chinh cũng mơ hồ lộ ra hắc tuyến, nhưng không mở miệng phản bác.

Cả triều văn võ lại làm như không nghe thấy, tựa hồ nguyên một đám người

đối với sự hồ đồ của Trình Giảo Kim đã luyện thành lực miễn dịch, hơn

nữa mỗi người đều đã làm được tới cảnh giới xem như hắn không tồn tại,

nơi này vốn không có mặt của hắn.

Trình Giảo Kim thấy không ai để ý tới hắn, cũng thản nhiên, hắn đã sớm thành thói quen.

Lý Thế Dân có chút nhức đầu nhìn thần tử mình vừa thích lại vừa hận nói:

- Vậy Ngụy ái khanh lại có cao kiến gì?

- Cao kiến thì không có, chỉ là thần có mấy câu muốn hỏi Đỗ tướng quân.

Ngụy Chinh thong dong bái bái Lý Thế Dân, sau đó lại hỏi Đỗ Hà:

- Không biết Đỗ tướng quân biết rõ bao nhiêu về Cao Xương, đối với tình huống trước mắt của triều đình lại biết rõ bao nhiêu?

Đối mặt nhân vật uy danh không kém cha mình cùng Trưởng Tôn lão hồ ly, Đỗ

Hà cũng không dám chủ quan, cũng không trực tiếp trả lời, cúi đầu trầm

tư.

Ngụy Chinh lại nói tiếp:

- Ngươi cũng biết con đường

tơ lụa đối với Đại Đường thật trọng yếu. Chiến sự nổ ra, con đường tơ

lụa sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt. Nhưng có nghĩ qua điều này sẽ gây nên đả

kích trầm trọng bậc nào đối với nền kinh tế Đại Đường? Mặt khác Đại

Đường vừa có một cuộc chiến cùng Thổ Phiên, lương thực tồn trong quốc

khố cũng thiếu thốn, hôm nay lại muốn lao sư viễn chinh, lương thảo có

thể cung ứng tới được hay không? Ngoài ra trận chiến này quân ta không

chiếm thiên thời, địa lợi, vạn nhất lúc thảo phạt xuất hiện điều ngoài ý muốn, Đại Đường chiến bại, sẽ tạo thành hậu quả thế nào, điểm này Đỗ

tướng quân không biết có nghĩ qua không vậy?

Ngụy Chinh chậm rãi

nhẹ nhàng hỏi ba vấn đề, lời nói của hắn cũng không sắc bén, nhưng lại

dị thường nặng nề, bởi vì đây là sự thật!

- Nếu không giải quyết những vấn đề này, tùy tiện xuất binh thật sự có thể lấy được hiệu quả lý tưởng sao?

Lời nói của Ngụy Chinh như có sức hấp dẫn:

- Nếu không động đao binh, dùng uy thế của Đại Đường ta, không cần nửa

tháng Cúc Văn Thái sẽ nhổ ra toàn bộ tài vật cướp được gấp bội lần, sau

đó bảo đảm con đường tơ lụa có thể thông hành…

Đỗ Hà giật mình, trong mắt cũng thoáng lộ ra vẻ chần chờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nói:

- Ngụy đại nhân, ngươi đây là kiểu ngụy biện gì vậy? Suýt nữa bị ngươi hồ lộng qua mặt rồi, ta không phủ nhận, ngươi nói rất đúng chuyện ích lợi

cho Đại Đường ta, nhưng ngươi làm như vậy liền làm Đại Đường mất đi uy

tín, đã mất đi uy vọng bá chủ thiên hạ. Ta cũng không phủ nhận ba vấn đề của ngươi đều có đạo lý, nhưng chỉ cần Đại Đường trong nửa năm lấy được Cao Xương, hết thảy vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng!

-

Ngươi nói nếu khai chiến, con đường tơ lụa sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, kinh tế Đại Đường sẽ bị đả kích trí mạng, nhưng chỉ cần trong nửa năm bình

định Cao Xương, tổn thất sẽ không quá lớn, đồng thời tiền trong quốc khố Cao Xương đủ đền bù hết thảy. Ngươi còn nói lương thảo không thể cung

ứng tới, mặc dù ta không biết lương thảo Đại Đường có bao nhiêu, nhưng

nửa năm lương thảo tuyệt không vấn đề!

- Cuối cùng ngươi còn nói

lỡ như chiến bại sẽ làm địa vị của Đại Đường rớt xuống ngàn trượng trong lòng dị tộc, nhưng chỉ cần chúng ta thủ thắng như vậy cũng không còn gì đáng ngại đi?

Ngụy Chinh không thể tưởng được Đỗ Hà lại dễ dàng

trở mặt lật đổ tru hồn trận do hắn bố trí xuống, trong mắt cũng lộ ra vẻ khen ngợi, lại nói:

- Chiến tranh không phải là trò đùa, ngươi nói muốn thắng thì có thể thắng hay sao?

Đỗ Hà tiến lên một bước, đối với cả triều văn võ thi lễ, sau đó tràn đầy tự tin nhìn Lý Thế Dân nói:

- Bệ hạ, đối với Cao Xương thần có một ít cách nhìn, nguyện được trình bày!

Lý Thế Dân nheo mắt cười, trong mắt đều tràn đầy cổ vũ, nhấc tay nói:

- Hiền tế cứ nói đừng ngại!

Đỗ Hà xoay người lại, đối mặt văn võ bá quan, vươn nắm đấm giương giọng nói:

- Gần đây ta đọc một ít sách về Cao Xương, cũng hiểu được một ít sự tình của Cao Xương.

Trong mắt của ta Cao Xương có năm đại ưu thế, phân biệt là “Thành, dân, tài, minh, đạo”.

Mỗi khi hắn nói một chữ lại duỗi ra một đầu ngón tay, năm ngón tay toàn bộ đều mở ra.

- Thứ nhất là thành, chỉ chính là thành trì!

Hắn lại duỗi một ngón tay ra, nói tiếp:

- Cao Xương không giống như Tây Vực danh tộc bình thường, bọn họ theo

chúng ta đều thực hành quận huyện chế, đại thành có năm tòa, theo thứ tự là Cao Xương, Điền Địa, Giao Hà, Bồ Xương và Thiên Sơn thành, trong đó

vương thành Cao Xương cùng đại thành thứ hai là Giao Hà là lịch đại

vương thất Cao Xương luôn cư trú tu sửa, luận thành trì chắc chắn có lẽ

còn kém Trường An Lạc Dương của Đại Đường ta, nhưng cũng sẽ không thua

kém bao nhiêu. Vị trí của thành trì cũng nằm trong địa thế hiểm yếu, dễ

thủ khó công, trải qua nhiều năm mưa gió binh lửa chưa bao giờ bị chiếm

đóng qua. Muốn đánh chiếm Cao Xương hai thành trì này sẽ là uy hiếp lớn

nhất.

- Thứ hai, dân, chỉ chính là bách tính!

Hắn lại đưa ra một ngón tay nói:

- Cao Xương là một quốc gia dùng Hán tộc chúng ta làm chủ thể, căn cứ

trên sách ghi lại từ những năm cuối thời Tây Tấn đến nay, Trung Nguyên

chiến loạn, làm vùng Tần Ung có rất nhiều dân chúng di dân dũng mãnh

tràn vào khu Hà Tây tương đối ổn định. Về sau Đãi Kiên từ Đông Bình sáu

châu vượt qua Hà Tây, dục mưu Tây Vực, binh hơn mười vạn tây tiến dẹp

yên Lương Châu. Vì vậy lúc trước sóng triều lưu dân tuôn hướng Hà Tây

tăng thêm cư dân bản địa Hà Tây, kể cả Đôn Hoàng Trương, Tác, Mã Tống

các vọng tộc, Lũng Tây Cúc, Triệu thế gia vọng tộc lại một lần nữa đại

quy mô dời tiến vào Cao Xương. Cùng lúc trước những quan lại sĩ tộc định cư ở đồn điền Hán tộc rất tốt, thêm quân nhân chinh tây ở lại lưu thủ,

cùng quan viên được phái trú hợp lưu, cấu thành một dân tộc chủ thể Cao

Xương quốc. Những người Hán này trở thành hào kiệt tù trưởng ở gần Tây

Vực dị tộc nên hoàn toàn cảm nhận được chia ra thì yếu mà hợp lại thì

mạnh, cùng phương thức dân dùng lực làm hùng mới sinh tồn. Vì vậy tại

Cao Xương, có một câu “sát nhân đền mạng, chỉ cần không giết người, hết

thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện”. Vì vậy người Cao Xương đều dùng ý tưởng chiến tử là cát lợi, bệnh chết là điềm xấu.

- Người Hán

nói theo cổ phong của Cao Xương, tuy binh lực không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến.

- Thứ ba, tài,

đây tự nhiên là muốn nói về tiền tài! Cao Xương không chỉ có lực lượng

quân sự hùng mạnh, tài lực quốc gia cũng giàu có. Ngoại trừ có được giao thông tiện lợi cùng thu thuế mậu dịch con đường tơ lụa, tự nhiên tài

nguyên cũng thật phong phú. Trong “Ngụy thư Cao Xương truyện” có viết:

Cao Xương khí hậu ôn hòa, quyết thổ lương ốc, ngũ cốc một năm thành

thục, nghi tằm, rau quả, đất đai phì nhiêu. Thảo nguyên màu mỡ chăn

nuôi, hữu thảo danh dương thứ, kỳ thượng sinh mật. Nhi vị thậm giai. Dẫn nước vào đồng. Xuất muối đỏ, kỳ vị thậm mĩ, lại ra muối trắng, kỳ hình

như ngọc. Người Cao Xương còn dùng tài nguyên này làm gối hiến cống

Trung Quốc. Cho nên tài lực của Cao Xương thật phong phú, mặc dù là hiện tại ta có chút không rõ vì sao Cao Xương lại cướp đoạt con đường tơ

lụa, nhưng ta cho rằng bọn họ không thiếu những số tiền này. Ở trong đó

chỉ sợ còn có bí ẩn khác!

Đỗ Hà nói tiếp:

- Thứ tư, minh,

chính là nói về minh hữu. Vận thị vương triều cùng Tây Đột Quyết vẫn

luôn có quan hệ cực kỳ mật thiết, ngoại trừ thông hôn lẫn nhau hai bên

đều có lợi ích kinh tế cùng chính trị. Tây Đột Quyết Ất Đốt Lục khả hãn

tại Phù Đồ thành dưỡng trọng binh, cùng Cao Xương có xu thế bảo hộ lẫn

nhau, bày ra tư thế tùy thời chuẩn bị cùng Cao Xương liên hợp nghênh

chiến bất cứ địch nhân nào.

- Thứ năm, đạo, chính là nói về con

đường! Cao Xương có ưu thế về vị trí địa lý tự nhiên, từ biên cảnh của

chúng ta đến biên cảnh Cao Xương có hơn bốn trăm dặm, bốn trăm dặm này

lại dị thường gian nan, khí hậu vô thường, nhiệm vụ bảo đảm hậu cần vô

cùng gian khổ. Ta còn chưa tính toán đường đi từ Sa Châu đến Ngọc Môn

Quan! Nơi đó cát bụi không ngừng, ít người lui tới, chắc hẳn mọi người

đều cũng biết đi!

- Cho nên…

Ánh mắt của hắn đảo qua trong đám người, như chém đinh chặt sắt nói:

- Đại Đường nếu muốn xuất chinh Cao Xương, năm điều cực khó này nhất định phải vượt qua!

Một lần bình luận này của hắn có chút lấy từ trong thư tịch Lý Thế Dân đưa

cho hắn ghi chép lại, có chút từ trong An Long Mã hỏi thăm ra, hắn đem

hết thảy những nhận thức đối với Cao Xương làm ra một tổng kết chính là

năm chữ - thành, dân, tài, minh, đạo.

Việc này hắn vốn đã có chuẩn bị trước, cho nên biểu hiện cơ hồ thật hoàn mỹ.

Nhận thức của hắn với Cao Xương không chỉ làm cho Ngụy Chinh cùng Trữ Toại

Lương trợn mắt há hốc mồm, mặc dù là Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối vẻ mặt cũng thật kinh ngạc, Lý Thế Dân cũng không nghĩ ra, miệng hơi mở, vẻ

mặt vui mừng.

Vẻ mặt Trình Giảo Kim thật phiền muộn, quát to:

- Đỗ gia tiểu tử, nói những lời hỗn loạn gì đây! Như thế nào ngươi lại

đem Cao Xương nói thành khó đánh đến như vậy, ngươi đến tột cùng đứng

bên người nào?

Đỗ Hà lại tự tin cười cười:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu đã biết được ưu điểm của người ta, muốn phá cũng đâu có gì khó?