Đại Đường Đạo Soái

Chương 22: Trẫm khán hảo giá tiểu tử

Đất đai thời cổ rộng rãi nên kết cấu phòng ốc tương đối lớn, một tầng

lầu cao tới hơn một trượng nên từ lầu bốn tới mặt đất cao tới chừng mười hai mét. Đỗ Hà từ cửa sổ nhảy xuống, dọa cho người trung niên cùng hộ

vệ đứng ngây ra. Bọn họ đều có võ nghệ cao cường, một người còn là đại

nhân vật từng trải qua vô số đại trường diện nhưng thấy tình huống như

thế vẫn sửng sốt.

Biết rõ nóng vội cứu người nhưng cứu người cũng không phải cứu như vậy chứ!

Người trung niên nhào tới cửa sổ nhìn xuống, càng thêm kinh hãi. Đỗ Hà từ

trên cao nhảy xuống, theo lẽ thường thì không vỡ đầu chết tại chỗ cũng

là gãy tay gãy chân. Nhưng tốc độ hạ xuống của hắn lại không nhanh chóng như tưởng tượng mà lại bồng bềnh như một tờ giấy hay chiếc lá cây bay

xuống, đến khi ngang với mái nhà lầu một thì tốc độ đột nhiên lại tăng

lên.

Khinh công của Đỗ Hà ở thời điểm đỉnh phong cũng đồng dạng

như Sở Lưu Hương, có thể nhảy lên cao bảy trượng, chỉ là hiện giờ mới

luyện qua được hai tháng, dĩ nhiên không bằng lúc trước. Đỗ Hà gặp

chuyện không sợ hãi, thong dong dùng bả vai dân chúng vây xem làm bàn

đạp, giảm lực rơi, phóng qua bức tường người, gia nhập vòng chiến.

Đỗ Hà lăng không mà lên, hai chân đá ra liên tiếp đánh ngã hai gã đánh lén sau lưng La Thông.

Chân trái vừa mới rơi xuống đất, chân phải thuận thế quét qua, vững vàng

đứng dựa sau lưng La Thông, lại bức lui hai người, đồng thời cười nói:

- Coi như không tồi!

La Thông được chi viện, tinh thần lại phấn chấn, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười khó thấy, gật đầu

nói:

- Coi như cũng được, không chết được, chỉ là trúng phải ám toán nên chân bị thương rồi.

Đỗ Hà giật mình, vốn đầu tiên hắn đã cảm giác kỳ quái. La Thông võ nghệ

cực cao, sao lại đơn giản lâm vào khổ chiến, La Thông nói như vậy, lập

tức sáng tỏ.

Ấn tượng sâu nhất mà La Thông để lại cho Đỗ Hà là

đôi chân mau lẹ như “viên đạn”, nhưng một chân bị thương thì cũng hết

cách. Đây cũng là chỗ nhược lớn nhất của người tinh thông cước pháp. Nếu chỉ là bị thương một cánh tay, tối thiểu còn có một, nhưng bị thương

một chân chẳng khác nào không có chân rồi. Dù sao mọi người cần một chân đến chống đỡ thân thể của mình. Cước lực La Thông rất mạnh, thối pháp

cũng cực kỳ cao minh, đã mất đi hai chân tựa như lão hổ mất đi răng

nhọn, bản sự dĩ nhiên không như lúc trước.

- Cẩn thận chút!

Đỗ Hà vừa nói vừa công kích.

Võ công của Thiết Huyết Đại Kỳ môn vốn đi theo con đường cương mãnh, xuất

thủ đại khai đại hợp, cộng thêm Đỗ Hà uy phong lẫm lẫm từ khiến hắn lúc

này tràn đầy khí thế.

Đám người tập kích La Thông vốn là nhận

tiền của người khác, lại thấy có thấy có người chặn ngang một tay, người tới lại càng khó giải quyết hơn thì cũng không khỏi khiếp đảm, manh nha ý tháo chạy.

- Muốn đi, không có dễ dàng như vậy!

Đỗ Hà

phát hiện ra ý định của bọn chúng, ra tay càng ngoan độc, trong nháy mắt đã đánh bại tám tên. Nếu đám người này toàn lực, Đỗ Hà muốn dùng ít

địch nhiều cũng không dễ dàng.

Nhưng hiện giờ đã sinh ra ý khiếp sợ nên cả bọn ra tay dĩ nhiên chịu ảnh hưởng.

Đỗ Hà thân mang sở trường của Sở Lưu Hương, võ công dùng nhẹ nhàng làm

chủ, tình hình như vậy lại càng khiến hắn như hổ nhập bầy dê, chỉ qua ba chiêu hai chiêu đã đánh cho địch nhân nằm la liệt trên mặt đất.

Cuối cùng chỉ còn lại một tên đã lủi vào đám người xung quanh, Đỗ Hà cười

hắc hắc, thân hình chợt lóe lên khiến mọi người chỉ thấy được bóng lưng, vượt qua khoảng cách trăm mét chỉ trong vòng mười nhịp thở, túm lấy tên kia vung tay ném đến trước mặt La Thông.

- Nói, là ai sai sử các ngươi làm?

Đỗ Hà một cước dẫm vào ngực tên kia. Người nọ vốn không định nói nhưng chỉ qua một khắc thì sắc mặt đã nghẹn đi đỏ thẫm, mặt mũi tràn đầy hoảng

sợ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.

Một cước này của Đỗ Hà chẹn cứng

lấy giữa ngực hắn, đúng vào chỗ thông với phổi, chẳng những có thể làm

cho đối phương không cách nào nhúc nhích, còn có thể đóng chặt hô hấp

khiến hắn nghẹt thở, đương nhiên cũng không cách nào nói chuyện.

Một người không cách nào hô hấp, không cách nào mở miệng, chậm rãi nín thở đợi chết, cảm giác cực kỳ kinh khủng.

- Không biết, chúng ta chỉ là lấy người tiền tài, cũng không biết ai là người chủ sự! Thật sự!

Hắn co quắp, há lớn miệng thở phì phò, vẻ mặt cầu khẩn, hiển nhiên là sợ Đỗ Hà lại cho hắn nếm thêm lần nữa tư vị vừa rồi.

- Xem ra ngươi đắc tội một nhân vật khó lường rồi!

Đỗ Hà mỉm cười nói, Đại Đường trị an cực kỳ nghiêm cẩn. Từ lúc phát sinh

chuyện đến giờ cũng qua một lúc nhưng ngay cả một quân tốt gìn giữ trị

an cũng không xuất hiện, bên trong chắc chắn có ẩn tình.

La Thông cũng khẽ gật đầu:

- Không những là nhân vật khó lường mà còn là người rất biết ta. Đối

phương ngay từ đầu đã nhắm vào chân của hắn, chứng tỏ rất biết sự lợi

hại của đôi chân nên khiến cho hắn không cách nào sử dụng.

- Đi thôi!

Đỗ Hà vỗ vai La Thông, ngẩng lên lầu bốn hô lớn:

- Đại thúc, rượu lần sau lại uống, chuyện sau này giao cho ngươi rồi, xem ra trị an Đại Đường ta cũng vậy thôi!

Người trung niên nghe xong lời của Đỗ Hà thì cặp mắt lại lóe lên sắc bén. Lời của Đỗ Hà như một thanh cương đao đâm vào ngực hắn khiến hắn đặc biệt

khó chịu.

- Bệ Hạ, Đỗ Nhị Lang thật cuồng vọng, lại dám khiêu khích bệ hạ như thế.

Hộ vệ có chút tức giận bất bình. Người trung niên không phải ai khác, chính là hoàng đế Đại Đường

Lý Thế Dân. Lâu lắm mới được nửa ngày nhàn rỗi, Lý Thế Dân giả trang ra ngoài vi hành, không ngờ lại gặp được Đỗ Hà ở quán rượu.

Lý Thế Dân từng gặp qua Đỗ Hà một lần, có chút ấn tượng, vì vậy bảo hắn

tới để thỉnh giáo về thư pháp. Không ngờ qua một hồi trò chuyện lại

không thể vãn hồi, nếu không có chuyện của La Thông thì hai người bọn họ có lẽ đã ngươi chết ta sống.

Lý Thế Dân điềm nhiên nói:

- Ta không bực mình với hắn mà không thể nghĩ là tại Đại Đường ta sẽ phát sinh chuyện này.

Trẫm thật muốn biết đến tột cùng là ai lớn gan như thế, cố tình làm bậy. Sai khiến người gây loạn trước mặt mọi người còn chưa nói, tự tiện điều

động quân tốt tuần thành. Quốc Hồng, điều tra xem à ai điều động quân

tốt tuần thành.

Lý Thế Dân nói xong, đột nhiên lại cười ha hả, đầy vẻ sảng khoái.

- Hôm nay trẫm cũng thật sự cao hứng, trẫm lại tìm được một người mới cho Đại Đường ta! Đỗ Hà, không thẹn là con của Đỗ tể tướng, quả nhiên là hổ phụ hổ tử.

Lý Thế Dân nói xong, có chút hoa tay múa chân vui

sướng. Đái đao thị vệ Lý Quốc Hồng mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất nhếch

miệng, thật sự nhìn không ra Đỗ Hà có gì. Lý Thế Dân nhìn thấy, híp mắt

nói:

- Quốc Hồng à, ngươi cho rằng này Đỗ Hà còn không nhìn ra

thân phận của trẫm? Có lẽ, hắn ngay từ đầu cũng không thể khẳng định

trẫm là đương kim hoàng đế nhưng sau khi hắn nói trẫm thiển cận thì tất

nhiên đã biết, chỉ là hắn một mực giả bộ như không biết mà thôi.

Lý Quốc Hồng lộ vẻ hoài nghi, đã biết rõ người ngồi trước mặt là hoàng đế Đại Đường, lại còn dám nói ngài thiển cận?

Lý Thế Dân hưng phấn nói:

- Thứ trẫm muốn không phải là một thần tử ngoan ngoãn mà là thần tử trung chính. Lời của Đỗ Hà không dễ nghe nhưng đều là châu ngọc! Không chỉ là trẫm, cả triều văn võ đều có chút thiển cận rồi. Như Đỗ Hà nói, Đại

Đường ta quá mức cường thịnh, cho nên căn bản không quan tâm một ít kỹ

thuật lưu truyền. Cho dù bọn họ học được kỹ thuật, binh khí đồng dạng

sắc thì cũng không phải là đối thủ. Cho nên cả triều văn võ đối với sự

thẩm thấu kỹ thuật này, thậm chí áp dụng cũng coi thường. Đỗ Hà niên kỷ

tuy nhỏ nhưng lại hiểu rõ. Hắn góp lời với trẫm, nói ra chỗ thiếu khuyết lớn nhất trong giao lưu với dị tộc.

- Đỗ gia tiểu tử này nhìn

như hồ ngôn loạn ngữ, kỳ thực đại trí giả ngu. Chờ xem đi, tiểu tử này

nhất định sẽ cùng phụ thân hắn đồng dạng, trở thành người đặt nền móng

kiên cố cho vương triều Đại Đường, trẫm coi được tiểu tử này.