Đại Đường Đạo Soái

Chương 20: "Thiên Khả Hãn" là cái rắm

Đỗ Hà thấy vị hộ vệ kia bước đi bước nào cũng bằng nhau, cũng không phải cố ý làm ra vẻ, mà là kết quả sau khi trải qua luyện tập gian khổ,

không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, lại càng xem trọng vị hộ vệ phía

trước rất nhiều. Hắn lại càng thêm hiếu kỳ về vị đại nhân kia, người có

thể có được một hộ vệ như vậy, há không phải càng ghê gớm hơn sao. Đến

trước một căn phòng trên tầng ba, vị hộ vệ gõ cửa.

- Vào đi!

Chỉ nghe từ trong phòng truyền đến hai tiếng mời vào. Mặc dù chỉ có hai

tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy uy nghiêm vô thượng. Đỗ Hà

theo vị hộ vệ kia tiến vào.

Trong phòng bố trí vô cùng trang nhã, có tranh chữ, cũng có bồn cây cảnh, được bày đặt gọn gàng, khiến lòng

người thư thái nhưng lúc này Đỗ Hà lại không có tâm trí thưởng thức,

tinh thần của hắn đang tập trung chú ý vào một người. Đó là một người

trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, ưu nhã ngồi phía trước cửa sổ, trước mặt là một bầu rượu và mấy đĩa thức ăn, con người như hòa nhập với

khung cảnh xung quanh, tất cả đều lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng. Người

trung niên khẽ mỉm cười ung dung nhìn Đỗ Hà, Đỗ Hà cũng nhìn lại hắn.

Người trung niên có dáng người cao lớn, anh tuấn kỳ dạ, cặp mắt của hắn càng

khiến người khác khắc sâu ấn tượng, sáng ngời, lấp lánh, giống như lửa

điện, mái tóc dài đen bóng, khí độ, thần thái đều hơn người. Đỗ Hà hít

vào một ngụm lãnh khí, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nhân vật như vậy.

Người trung niên thấy Đỗ Hà anh hoa nội liễm, hai mắt sáng ngời có thần, dáng vẻ bình thản, cũng không vì lời mời khó hiểu mà lộ ra bất cứ vẻ cảnh

giác tò mò nào, thần thái không hề sợ hãi, cũng âm thầm tán thưởng.

- Ngươi chính là nhi tử của Đỗ tướng, Đỗ Hà?

Người trung niên khẽ cười nói.

- Biết rồi còn hỏi!

Đỗ Hà ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua biển người bên ngoài cửa sổ, cười nói:

- Đúng là vị trí tốt, ngươi thật biết hưởng phúc!

Người trung niên mỉm cười, không nói gì.

- Ta mời ngươi uống rượu!

Đỗ Hà lấy bình rượu mình mang đến rót mời người trung niên, sau đó mới rót cho mình một ly. Sau đó hắn nâng chén cười nói:

- Ngươi mời ta, ta mời ngươi, hai người chúng ta không thiếu nợ nhau!

- Được, không thiếu nợ nhau!

Người trung niên lắc đầu cười khổ nói:

- Nhị lang Đỗ gia thật đúng là một người không chịu thiệt!

Đỗ Hà mỉm cười, đặt chén rượu xuống nói:

- Ai chịu thiệt mà chẳng khó chịu, nhất là chịu thiệt bởi một người xa

lạ. Ngươi là đại nhân vật, mời tiểu tử như ta uống rượu, tất có toan

tính. Chỉ có điều, ta không nhận lời mời của ngươi.

Người trung

niên thoáng kinh ngạc, tiếp theo cười ha ha, nâng chén uống một hơi cạn

sạch, sau khi dùng ống tay áo lau vết rượu bên miệng, hào hứng nói:

- Ngươi thật đúng là người sảng khoái, nói chuyện cũng sảng khoái, ta vốn quen nghe những lời nịnh nọt, hôm nay nghe thấy mấy câu của ngươi lại

cảm thấy vô cùng thích thú, ta mời ngươi một ly.

Hắn rót đầy cho Đỗ Hà, cười nói:

- Ta cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn tâm sự với ngươi!

- Nói nhảm, có quỷ mới tin!

Hai mắt Đỗ Hà tái đi, lập tức xì mũi coi thường:

- Nếu không có lòng toan tính, đi trò chuyện với một người xa lạ làm gì?

Cho dù không muốn chiếm tiện nghi, cũng là muốn moi ra mấy thứ gì đó từ

trong miệng ta. Nhưng ta không ngại, Đỗ Hà ta không phải kẻ quân tử,

nhưng cũng là người thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói.

Hai mắt người trung niên ánh lên tinh quang, sau khi quan sát Đỗ Hà một hồi lâu, mới thở dài nói:

- Ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, bất luận là bề ngoài, phong độ, khí phách đều thay đổi.

Đỗ Hà thản nhiên nói:

- Ngươi biết ta? Nhưng xin lỗi, ta không nhớ ngươi, cho nên ngươi cũng không cần khích lệ ta.

- Trước khi ngươi mất trí nhớ, chúng ta từng gặp nhau một lần.

Người trung niên nói xong, bắt đầu thật sự nói chuyện phiếm với Đỗ Hà. Hai

người bọn họ nói đủ thứ chuyện. Từ thiên văn địa lý, cho tới văn thao vũ lược, việc lạ từng thấy, người trung niên nói chuyện rất mạch lạc rõ

ràng, kiến thức rộng rãi, học thức thâm sâu, làm cho người ta thán phục. Đỗ Hà cũng không chịu yếu thế, chuyện chưa nhìn thấy, chẳng lẽ chưa

từng nghe nói hay sao? Kinh nghiệm 2000 năm cũng không phải uổng phí,

bất luận người trung niên nói cái gì, Đỗ Hà đều có thể đáp lại, hơn nữa

thường thốt ra ngữ điệu kinh người, khiến cho người trung niên kia trợn

mắt há hốc mồm, âm thầm sợ hãi, thán phục. Người trung niên nhắc đến

lịch sử “Tam Quốc Chí”, Đỗ Hà cũng nhắc đến “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, cái

gì là kết nghĩa đào viên, Tam Anh chiến Lữ Bố, khiến đối phương vô cùng

sững sờ. Cuối cùng hắn vỗ bàn cười nói:

- Đúng là Lữ Bố giỏi, vô cùng uy phong. Không thẹn là “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố”.

Hắn ngừng lại một lát, suy ngẫm rồi nói:

- Nhưng ngươi nói thiên hạ đại thế, phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân.

Lời này ta không dám gật bừa, chẳng lẽ giang sơn Đại Đường ta không thể

thiên thu muôn đời?

Đỗ Hà giật mình, thật đúng là không biết trả

lời thế nào. Mặc dù Đường triều không cấm dân chúng tâm tình quốc sự.

Nhưng nếu nói Đại Đường tất vong, vương triều tất diệt thì chẳng khác

nào kẻ mất trí.

Người trung niên nhìn ra lo lắng của Đỗ Hà liền cười nói:

- Dù sao cũng chỉ là chuyện phiếm, cứ nói đừng ngại.

Đỗ Hà cười đáp:

- Cái gì mà thiên thu muôn đời, đây đều là những lời nói nhảm. Con người

thật sự có thể sống được vạn năm sao? Người cũng không phải con rùa, làm sao có thể sống lâu như vậy.

Người trung niên im lặng một hồi lâu mới nói:

- Ngươi nói cũng không phải không có lý, chỉ là trên đời này có mấy người có thể hiểu được sinh lão bệnh tử?

- Nhưng ngươi yên tâm, Bệ hạ hiện giờ anh minh thần võ, chỉ cần có ngài,

vương triều Đại Đường ta chỉ biết tiến lên, không bao giờ thối lui.

Đỗ Hà cười nói, trên mặt tựa hồ đã có chút ít men say. Người trung niên nghe thấy, mặt mày tỏ vẻ vui mừng hớn hở:

- Hình như ngươi rất coi trọng đương kim hoàng đế?

- Chuyện này là đương nhiên. Luận về văn trị, trong lịch sử chỉ có Văn

Cảnh có thể so sánh, luận về võ công, cũng chỉ có Tần hoàng Hán Vũ có

thể so sánh. Nhưng nếu hợp nhất hai loại văn võ, xem như không có người

nào địch lại rồi.

Người trung niên thoáng đỏ mặt, giống như uống quá nhiều rượu.

- Nhưng nếu Bệ hạ có thể bớt yêu bản thân quá mức thì càng tốt hơn.

Đỗ Hà uống rượu, mắt say lờ đờ.

- Yêu bản thân mình?

Người trung niên cau mày, sắc mặt có chút cổ quái.

- Không sai, chính là quá yêu bản thân, cũng chính là tự tin quá mức,

chìm đắm trong thành công vô hạn quá mức, tầm nhìn hạn hẹp.

Người trung niên có lẽ không hiểu ý tứ của từ “Quá yêu bản thân”, nhưng chí ít cũng hiểu nghĩa của tầm nhìn hạn hẹp.

- Ngươi nói xem thế nào là tầm nhìn hạn hẹp!

Người trung niên nheo mắt trầm ngâm, trong đôi mắt lại bắn ra quang mang kỳ lạ khiến người ta khiếp hãi.

- Nói như thế nào đây, chủ yếu là hắn quá tốt với Dị tộc. Danh xưng

“Thiên Khả Hãn” khiến hắn vui sướng đến mù quáng. Trong mắt ta, “Thiên

Khả Hãn” chỉ là cái rắm, không có bất cứ tác dụng nào, chỉ cần dị tộc

cường đại, chỉ cần Đại Đường ta suy bại, “Thiên Khả Hãn” chính là đối

tượng bọn họ đồ tể. Bọn hắn đúng là ngưỡng mộ Đại Đường ta phồn hoa,

nhưng mặt khác của ngưỡng mộ chính là thèm muốn, thèm muốn sẽ ghen ghét, ghen ghét sẽ dẫn đến tâm tư chiếm đoạt. Hiện giờ bọn hắn bất động là vì bọn họ không có thực lực, một khi bọn hắn có thực lực, tất nhiên sẽ lộ

ra hàm răng lợi hại của mình.

Người trung niên trầm mặt, đôi mắt dần dần phát sáng, lộ ra thần sắc bất bình:

- Ngươi thì biết cái gì? Đại Đường ta uy danh khắp nơi, nhưng cũng giống

như sắp bước xuống vực sâu, dẫm chân lên băng mỏng. Trên chiến trường

chính trị không phải bạn thì là địch. Người ngoài đến đây, nếu Đại Đường ta không rộng rãi tiếp nhận, thì chính là tạo thêm một cường địch. Bọn

hắn sẽ vì chuyện không cường thịnh bằng chúng ta mà sợ hãi Đại Đường ta, từ đó nhằm vào Đại Đường ta. Nếu chỉ có một tộc, Đại Đường ta đương

nhiên không sợ, nhưng xung quanh có đến mấy chục dị tộc, nếu đối địch

với tất cả, khiến cho bọn hắn liên hợp với nhau mà chống đỡ, Đại Đường

ta há có ngày tháng bình yên? Nếu như vậy, chi bằng tiếp nhận quy thuận

của bọn hắn, để cho bọn hắn hộ vệ biên cương Đại Đường ta, để cho dân

chúng Đại Đường ta khỏi bị hoạ chiến tranh.

Trong lòng Đỗ Hà bắt đầu thầm kính nể, nhưng lại cười u ám.