Đại Đường Đạo Soái

Chương 187: Trường Nhạc cùng Cao Dương

Ngủ một lát, thân thể đã tan hết toàn bộ mệt mỏi, Đỗ Hà rời giường rửa

mặt, đi vào trong sân luyện kiếm một lát rồi ăn sáng trước điện. Đồ ăn

là một chút cháo thơm phức phối hợp với trái cây và mấy đồ ăn sáng. Tay

nghề ngự trù này không tầm thường, cháo thịt không ngán, da mỏng thịt

nhiều, trái cây giòn tan mỹ vị ngon miệng, đủ loại tư vị dung hợp khiến

tâm thần sảng khoái, cổ nhân quả nhiên biết hưởng thụ.

Lúc này, một cung nữ đem lên một bàn điểm tâm tinh xảo đầy các loại bánh ngọt, vừa nhìn đã biết hương vị bất phàm.

- Trường Nhạc công chúa đưa tới một ít điểm tâm, mời Tướng quân nếm thử!

Đỗ Hà thần sắc khẽ động, cầm ngay một cái nhấm nháp, vừa gật đầu tán thưởng vừa hỏi:

- Công chúa ở đâu?

Cung nữ cười nói:

- Đang đọc sách ở thư phòng đọc sách!

- Dẫn ta đi tìm nàng.

Hắn nói xong đem bánh ngọt thu vào, đây là tâm ý tiểu mỹ nhân, không thể lãng phí.

Cung nữ cũng biết thân phận của Đỗ Hà, không cự tuyệt, trực tiếp dẫn hắn tới thư phòng.

Đỗ Hà để cho cung nữ lui ra, lặng lẽ đi vào. Thư phòng rất lớn, tàng thư

không dưới vạn quyển, ở bàn sách chính giữa, Trường Nhạc công chúa đang

tập trung tinh thần viết chữ, dung mạo nàng vốn tựa như thiên tiên, lúc

tập trung tinh thần làm việc lại có một vẻ đẹp khác biệt.

Đỗ Hà

im im lặng lặng thưởng thức chỉ chốc lát, thấy Trường Nhạc thủy chung

không chú ý đến mình, không hổ là con dâu tương lai, chỉ là tò mò không

biết nàng đang ghi thứ gì nên bước nhẹ đến.

Khinh công hắn cực cao, bước chân không hề gây nên tiếng động, yên lặng đi tới bên cạnhTrường Nhạc.

Trường Nhạc đang luyện chữ, kiểu dáng dĩ nhiên là Đỗ thể tự đang thịnh hành

Đại Đường của tướng công tương lai, bài thơ là [Nguyệt hạ độc chước] làm khi danh sĩ tụ hội.

Đỗ Hà nhìn hồi lâu, Đỗ thể tự mà Trường Nhạc viết ra cũng không tệ, so ra kém Vũ Mị Nương nhưng có thể sánh được với Lý Thế Dân, đạt tới vài phần thần tủy, chỉ là chữ viết còn sai, nhất là mấy chữ Ái, Ức, Yến trong câu Địa nhược bất ái tửu, địa ưng yến tửu

tuyền, vì nét phức tạp nên kiểu chữ không đủ nghiêm cẩn.

Trường Nhạc hiển nhiên ý thức được vấn đề, viết lại mấy chữ đó nhiều lần nhưng thủy chung không tốt.

- Không phải viết như vậy! Thư pháp tinh yếu ở chỗ hình thần lẫn kết cấu

toàn bộ mà không ở tiểu tiết. Một nét bút tốt chưa hẳn đã hoàn thành một chữ tốt.

Đỗ Hà ở một bên lên tiếng chỉ điểm.

- Á!

Một tiếng, Trường Nhạc bừng tỉnh, bị dọa đến tái mặt.

Đỗ Hà buồn bực nói:

- Giữa ban ngày không có quỷ quái, có đến nỗi bị dọa như vậy sao?

Trường Nhạc thấy Đỗ Hà liền thở phào, lườm một cái:

- Chàng vào lúc nào sao không thông báo một tiếng.

- Vừa mới!

Đỗ Hà cười hắc hắc, mỹ nhân xinh đẹp quả thật dù sợ hãi cũng xinh đẹp, suy nghĩ ngày sau phải dọa nhiều lần mới được.

- Thôi nào, để ta dạy cho nàng.

Có chuyện tốt như vậy, chỉ có vương bát đản mới không làm, hắn lại gần cầm lấy bàn tay non mềm nhỏ bé, hai mặt cơ hồ kề sát, vừa hít hà hương thơm xử nữ vừa dạy nàng viết chữ.

Khuôn mặt Trường Nhạc ửng hồng như một quả táo, khiến người chỉ muốn cắn một miếng.

- Nguyên lai còn có thể viết như vậy!

Trường Nhạc đột nhiên vui mừng kêu một tiếng, Đỗ Hà đã nắm tay của nàng viết

xong chữ Yêu, Nguyện, Yến. Bản lĩnh nàng vốn đã không tầm thường, được

Đỗ Hà nắm tay chỉ điểm sao không thể viết tốt.

Trường Nhạc vui vẻ lấy trên bàn một quyển sách mới, lật mấy trang tới chỗ trống ghi lại bài [Nguyệt hạ độc chước].

- Đây là?

Đỗ Hà lật sách thì thấy bên trong đều ghi lại thơ hắn, sớm nhất từ [Tinh

trung báo quốc], [Hiệp khách hành], còn có mấy bài gần đây [Thiên thu

tuế] cùng với [Hảo tửu ca].

Trường Nhạc thẹn thùng:

- Ta

thích nhất huynh làm thi từ, chẳng những có đại khí “Thập bộ sát nhất

nhân, thiên lý bất lưu hành”, lại có dịu dàng xúc động lòng người “Thân

vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông” nên chép

riêng một tập.

Lúc nàng nói chuyện ánh mắt sáng lên khác thường, có sùng bái, cũng có một chút ngưỡng mộ.

Đỗ Hà giật mình, thầm cười khổ:

- Đạo bản của thi nhân quả nhiên là một đại lợi khí tán gái, ngay cả

Trường Nhạc công chúa cũng không tránh khỏi xem nó như bảo bối.

Hắn chợt nhớ đến một chuyện liền hỏi:

- Hôm nay Hoằng Văn quán nghỉ sao?

Trường Nhạc lại lườm hắn:

- Cũng không nhìn là lúc nào, học đường đã nghỉ rồi. Cả tháng nay huynh vội vội vàng vàng bên ngoài, việc đó cũng quên.

Đỗ Hà lúc này mới nhớ lại Hoằng Văn quán hàng năm có ba lần nghỉ dài hạn,

theo thứ tự là “Điền giả” vào hè, “Thụ y giả” vào đông, “Trường giả” vào xuân, hiện giờ đã là nửa tháng năm, nửa được một nửa thời gian.

- Tuyết Nhạn thì sao.

Hắn nhớ Lý Tuyết Nhạn vào kỳ nghỉ đều về Linh Châu gặp song thân.

- Đã về Linh Châu rồi!

Trường Nhạc buồn bã nói:

- Vốn định tạm biệt huynh nhưng thấy huynh công sự bận rộn, cũng không muốn quấy rầy, đi một mình.

Lời này của nàng rất có ý bất bình vì Lý Tuyết Nhạn.

- Ừ!

Đỗ Hà cũng biết những ngày vừa rồi vì chuyện dư nghiệt của Lý Kiến Thành

mà quả thật có chút sao nhãng hai nữ, trong lòng cũng thấy áy náy:

- Mấy ngày nay nhiều việc, quả thật không thể tới gặp.

Nghe Đỗ Hà nói thế, Trường Nhạc lại khẩn trương. Đàn ông lấy việc nước làm

trọng là câu mà nàng đã đã được Trưởng Tôn hoàng hậu dạy bảo từ nhỏ. Đỗ

Hà không tới thăm, nàng chẳng những không phàn nàn, ngược lại mừng thầm

vì vị hôn phu tương lai là một hảo nam nhi có trách nhiệm.

Sở dĩ

nói lời này cũng chỉ vì trong lòng thấy áy náy với Lý Tuyết Nhạn. Trường Nhạc biết Lý Thế Dân sau khi quyết định gả nàng cho Đỗ Hà không lâu thì Lý Tuyết Nhạn cũng được gả vào Đỗ gia với thân phận bình thê.

Bình thê theo lý ngang với chính thê nhưng trên thực tế vẫn còn có chút

chênh lệch. Vợ là chính thê, địa vị ngang với trượng phu, dù trong hay

ngoài nhà, hưởng thụ cùng đãi ngộ phục chế, xe chế, lễ nghi ngang nhau,

bình thê kém hơn, chỉ không phải làm lễ thiếp với chính thê mà thôi.

Lý Tuyết Nhạn thân là quận chúa, lại chỉ có thể làm bình thê là bởi vì

nàng, vì thế trong lòng khó tránh khỏi áy náy, hy vọng Đỗ Hà có thể dùng thời gian đền bù nhiều hơn nên mới nói như vậy, lại không nghĩ Đỗ Hà

trực tiếp nói xin lỗi.

- Trách lầm huynh rồi, huynh ra sức vì

nước, vì công quên tư, đáng tán thưởng. Muội lại không thể thông cảm khó xử, đáng phàn nàn là tiểu nữ tử.

Trường Nhạc có chút hổ thẹn, mặt mày lại đỏ lên.

Đỗ Hà cười ha hả:

- Ta biết tâm ý của muội, càng biết lòng thương người của muội. Bất quá,

ta nói là cũng là sự thật, vì quốc gia mới là hảo nam nhi. Trước đó vài

ngày, chuyện liên quan trọng đại nên không thể phân thân, hôm nay đã xử

lý xong xuôi, là lúc để đền bù. Không biết tại hạ có may mắn, mời công

chúa ra ngoài đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh)?

Hắn làm một lễ tiết lúc kỵ sĩ Tây Phương mời mỹ nữ. Sắc mặt Trường Nhạc ửng đỏ, gật đầu đáp ứng.

Đúng vào lúc đó, đột nhiên một người vọt đến:

- Hay quá, đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh).

Người tới đúng là Cao Dương công chúa.

Vào lúc Đỗ Hà, Trường Nhạc đang sững ra thì Cao Dương sôi nổi kéo tay Đỗ Hà:

- Cao Dương biết, tỷ phu tương lai là tốt nhất. Trường Nhạc tỷ tỷ cũng vậy, chắc hai người sẽ mang muội theo chứ??

Hai mắt nàng đỏ ửng, tựa hồ muốn rơi lệ.

Trường Nhạc ra vẻ xấu hổ lẫn giận dữ, nghĩ lại những gì vừa nói lúc nãy lại bị Cao Dương nghe qua.

- Cái này.

Đỗ Hà càng líu lưỡi.

Ngoài phòng có người, hắn sớm đã biết rõ, nhưng chỉ tưởng rằng cung nữ, sao

nghĩ là ác ma Cao Dương. Hắn đã từng thấy qua năng lực du ngoạn của Cao

Dương, mang nàng đi ra ngoài, bản thân và Trường Nhạc sẽ còn có gì tự

do?

- Không được, tuyệt đối không được! Thế nào cũng không được!

Đỗ Hà đã quyết định được chủ ý, vô luận như thế nào cũng không muốn chuyện phát triển thêm.

Tựa hồ ý thức được Đỗ Hà muốn cự tuyệt, Cao Dương hừ nói:

- Nếu như các ngươi nói không, muội sẽ đem mấy câu lúc trước của Trường

Nhạc tỷ tỷ nói ra, sau đó lại nói với phụ hoàng chuyện các tỷ giả nam đi chơi.

Vẻ mặt nàng đắc ý, ra vẻ nắm chắc.

- Ngươi dám!

Đỗ Hà trừng mắt.

- Xem muội có dám hay không!

Cao Dương không hề sợ hãi đón ánh mắt của Đỗ Hà, nghiến răng nghiến lợi

trừng mắt, biểu hiện không mang theo ta đi ra ngoài chơi sẽ là sinh tử

cừu địch.

- Tiểu nữu này quá điên cuồng, khó trách sẽ trở thành nhân vật lĩnh quân ngoại tình!

Đỗ Hà nghĩ vậy nhưng không cam lòng yếu thế, hai bên cứ thế trừng trừng.

- Cứ mang Cao Dương đi thôi.

Trường Nhạc sợ hãi nói, nàng cũng không muốn mang theo Cao Dương như Đỗ Hà

nhưng cũng không thể để chuyện cải trang tới thanh lâu lộ ra.

- Vẫn là Trường Nhạc tỷ tỷ tốt.

Trên mặt Cao Dương lộ ra nụ cười sáng lạn.

- Không giống những người khác.

Khuôn mặt nàng như đang diễn kịch, đang sáng lạn thoáng cái lại u ám, không để ý tới Đỗ Hà, kéo tay Trường Nhạc lôi đi.

Ra thư phòng, Đỗ Hà thấy Trưởng Tôn hoàng hậu đang tản bộ phơi nắng phía xa, trong lòng khẽ động nói:

- Tốt rồi, muốn đi thì đi thôi.

Nghe Đỗ Hà thỏa hiệp, Cao Dương lập tức cười toét:

- Tỷ phu thật tốt!

Nói xong cũng kéo tay của hắn, phân biệt nắm cả hai người nhảy chân sáo.

Đột nhiên phát hiện Trưởng Tôn hoàng hậu cách đó không xa, Cao Dương thầm

kêu không tốt, muốn trốn, buông tay Trường Nhạc nhưng tay kia vẫn bị Đỗ

Hà nắm chặt.

Đỗ Hà từ xa kêu một tiếng:

- Hoàng hậu nương nương.