Đại Đường Đạo Soái

Chương 180: Rắn đã móc câu

Quản gia Đỗ phủ Đỗ Tử Anh đang bận rộn chiêu mộ nhân công bên ngoài.

- Đỗ gia gia, việc chiêu mộ nhân thủ như thế nào?

Đỗ Hà nhìn qua tráng đinh đang dỡ bở phòng ốc hoang tàn, trong mắt hiện lên thần thái khó hiểu.

Đỗ Tử Anh cười nói:

- Hôm qua còn lo lắng đã tới mùa cày bừa vụ xuân, chỉ sợ không chiêu mộ được bao nhiêu người.

Hiện tại đến xem hết thảy đều do ta quá lo lắng, ngươi xem đi!

Hắn chỉ chỉ cảnh tượng khí thế ngất trời sau lưng, trên khuôn mặt hiền lành tràn ngập vui vẻ:

- Ngày thường thiếu gia đối đãi với mọi người thật hiền hòa, rất được

lòng người, giờ phút này tất cả mọi người đều nguyện ý xuất lực hỗ trợ

thôi!

- Ta vào xem!

Đỗ Hà cười đi vào trong phủ đệ. Chào

hỏi với những nhân công đang làm việc, ánh mắt hữu ý vô ý lướt qua trên

người những người kia, một đám người được yêu mà sợ, đều vội vàng hành

lễ vấn an!

Thấy không có gì khả nghi, Đỗ Hà cũng không ở lại,

đang định rời đi. Chợt thấy Đỗ Tử Anh đang nói chuyện với một trung niên nhân gần năm mươi tuổi, bên cạnh trung niên nhân còn có tám nam nhân

thân hình cường tráng đi theo.

Đỗ Hà đi tới hỏi:

- Đỗ gia gia, vị này chính là?

Đỗ Tử Anh cười giới thiệu:

- Thiếu công tử, vị này là đại danh đỉnh đỉnh tượng sự Vũ Văn Thần, cũng là người đảm nhiệm kiến tạo nhà mới.

Nhưng khi hắn định giới thiệu Vũ Văn Thần cho Đỗ Hà, Vũ Văn Thần đã giành một bước tới trước nói:

- Vị này hẳn là Đỗ gia nhị công tử từng đoạt được ba mảnh kim bài trong

cuộc thi dũng giả đi, nghe danh đã lâu, có thể vì Đỗ công tử kiến tạo

phủ đệ tân hôn, Vũ Văn Thần thật sự vinh hạnh!

- Ngươi chính là kiến trục đại sư Vũ Văn Thần mà phụ thân ta đã nói sao?

Đỗ Hà kinh nghi nhìn hắn, lộ ra dáng tươi cười chân thành:

- Chuyện xây dựng phủ đệ, làm phiền phí tâm!

Vũ Văn Thần ôm quyền nói:

- Nghĩa bất dung từ!

Đỗ Hà nhìn thoáng qua mấy người sau lưng Vũ Văn Thần.

Vũ Văn Thần bình tĩnh nói:

- Những người này đều là người hầu của phủ đệ ta. Đi theo ta đã lâu, năng lực thật khá, xem như là cánh tay đắc lực của ta.

Đỗ Hà cũng không hỏi nhiều, lại cho họ đi vào.

Bởi vì phủ đệ mới cần phải trùng kiến lại toàn bộ, sau khi chiêu mộ đầy đủ

nhân công, ba ngày đầu tiên vẫn lo chuyện phá bỏ phòng ốc hư hại cũ, đem những gạch ngói bị hỏa hoạn cùng toàn bộ phần phòng ốc tuy không bị

cháy nhưng đều dỡ bỏ dời đi.

Đỗ Hà cũng không để ý tới, cũng không biểu hiện vẻ gì hứng thú, tùy ý cho Vũ Văn Thần toàn quyền phụ trách xử lý.

Thẳng đến ngày thứ tư khi bắt đầu xây dựng, Đỗ Hà mới bước chân vào nơi thi công lần nữa.

Vừa đi vào trong phủ, chợt nhìn thấy Vũ Văn Thần đang cầm một bản vẽ cấu

tạo chỉ huy người đào nền móng. Vị kiến trúc đại sư đệ nhất Trường An

kia cũng không chỉ có hư danh, xem thần sắc đại định của hắn khi chỉ huy công trường thật giống như nhìn thấy Lý Tĩnh, Lý Tích đang chỉ huy tam

quân trong quân đội.

Mỗi người đều có sở trường riêng của mình, Vũ Văn Thần chính là đại tướng quân trong công trường kiến trúc.

Gặp Đỗ Hà đã đến, Vũ Văn Thần đi tới hành lễ.

Đỗ Hà cười nói:

- Vũ Văn đại sư, không cần đa lễ, ta chỉ tùy tiện nhìn xem, mặt khác còn có chút ý kiến muốn lĩnh giáo ngươi một chút!

Vũ Văn Thần có chút ngoài ý muốn, vội hỏi:

- Lĩnh giáo thì không dám nhận, nhị công tử nếu có gì phân phó, cứ nói đừng ngại!

Mặt ngoài tuy nói chuyện thật khách khí, nhưng đáy lòng lại âm thầm chú ý,

sinh lòng cảnh giác, không biết trong hồ lô của Đỗ Hà đang bán thuốc gì. Hắn đối với sự phán đoán của mình cũng rất có tự tin, nhưng khi áp dụng lại khó tránh khỏi có chút tâm thần bất định. Chỉ là hắn cực giỏi biểu

diễn, vì vậy không biểu lộ ra ngoài.

- Đây là thiết kế bản vẽ đi!

Đỗ Hà đưa tay cầm qua, nhưng nhìn thấy trên bản vẽ lộn xộn ngổn ngang

đường cong, có thô có mảnh, ngoại trừ nhìn ra được nét phác thảo hướng

đi ẩn ẩn có kiểu dáng phòng ốc, những thứ khác căn bản xem không hiểu,

không biết bên trong vẽ những thứ gì đây?

Hắn có chút há hốc mồm, cũng có chút ngại ngùng, vốn định thương lượng với Vũ Văn Thần chút

kiểu dáng cấu tạo, nhưng hiện tại hắn nhìn vào bản vẽ lại xem không

hiểu. Trước kia còn tưởng rằng bản vẽ này cũng giống như địa đồ hay trận pháp, chỉ cần hiểu đại khái thì có thể xem hiểu được. Nào biết thâm ảo

thật nhiều, hoàn toàn không hiểu chút nào, không khỏi có chút xấu hổ.

Hắn có thiên phú cực cao trong quân sự học, trận pháp địa đồ tự nhiên

hiểu thâm ảo, mà kiến thức trong kiến trúc lại là thái điểu, bản vẽ này

nhìn qua đã biến là thâm sâu.

- Ách…

Vì che giấu xấu hổ, hắn giả vờ giả vịt gật gật đầu, tán thán nói:

- Không tệ, rất tốt! Vũ Văn đại sư không hổ được xưng Đại Đường đệ nhất kiến trúc đại sư!

Hắn không biết bản vẽ này ý nghĩa ra sao, nhưng nếu đã xuất từ tay của Vũ Văn Thần, chắc hẳn cũng không kém đến mức nào.

Vũ Văn Thần thấy Đỗ Hà làm ra bộ dáng như xem hiểu, cũng không biết hắn hiểu thật hay giả vờ, ngạc nhiên nói:

- Nhị công tử cũng hiểu kiến trúc?

Dù sao cũng xem không hiểu, Đỗ Hà đem thiết kế bản vẽ trả lại cho Vũ Văn Thần, nói:

- Có biết một chút, cho nên có chút ý kiến!

Gọi là không nếm qua thịt heo, nhưng còn chưa từng thấy heo chạy hay sao?

Đỗ Hà ưa thích du lịch, những cảnh điểm du lịch của Trung Quốc đều từng đi qua, trong đó còn có Bắc Kinh Di Hòa Viên, Bắc Hải công viên, Hà Bắc

Thừa Đức Tị Thử sơn trang, Hoàng Gia lâm viên, đồng thời còn có Bắc Kinh Cung Vương phủ, Tô Châu Chuyết Chính Viên, Lưu Viên, Dương Châu Tiểu

Bàn Cốc, Cá Viên, Hà Viên, Thượng Hải Dự Viên…những tư gia lâm viên tràn đầy phong cách cổ đại.

Nghệ thuật lâm viên vốn là tinh túy quốc

túy, hắn cũng đặc biệt ưa thích, ký ức vẫn còn nhớ rõ cách bài trí cảnh

vật, thỉnh thoảng đều thoáng hiện trong đầu của hắn.

Vì vậy hắn liền dùng những ký ức này trò chuyện cùng Vũ Văn Thần.

Vũ Văn đại sư, ngươi xem nếu ở đây tạo ra một hồ nước nhỏ, không phải loại đại thủy đường như sau hậu viện, chỉ là một hồ nước, ở giữa điêu khắc

một đầu tiên hạc giương cánh như muốn bay lên, trong nước nuôi dưỡng một ít ô quy, dưỡng chút ít cá chép, ở gần hồ nước trồng ít trúc, thoạt

nhìn sẽ ưu nhã, còn mỹ quan.

Đỗ Hà chỉ vào mảnh đất trống ở bên

phải tiền viện nói, sau đó hắn lại chỉ vào hai bên mảnh đất trống còn

thừa ở trái lẫn phải nói tiếp:

- Địa phương còn lại có thể trồng

cỏ, điêu khắc một ít con thỏ, hươu sao, chim tước…đặt trên bãi cỏ. Ngay

trung ương bên bãi cỏ ở bên trái lại đặt một gốc cây lớn làm bàn, lại

điêu khắc hình dáng lợn rừng, hay hươu nai, loại bàn ghế đá ta cảm thấy

không đẹp, không bằng dùng thân cây điêu khắc thì tốt hơn!

Vũ Văn Thần là Trường An đệ nhất kiến trúc sư, có được ý nghĩ cùng tôn nghiêm

của mình, hắn ghét nhất là người khác ở trước mắt hoa chân múa tay xen

vào giáo huấn hắn làm sao bố cục kiến trúc. Nhưng hôm nay Đỗ Hà lại biến thành ngoại lệ, những kỳ tư diệu tưởng của Đỗ Hà làm hắn thật sự kinh

ngạc, phối hợp bố cục tinh diệu, làm trong lòng hắn thật sự hướng về,

nghe hắn tự thuật lại không ngừng đưa tay sửa chữa cấu tạo bản vẽ trong

lòng mình.

Đỗ Hà nói ra một mạch những ý nghĩ của mình, lại đi

dạo trong nội viện, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua trên người công nhân

tại hiện trường, khi nhìn thấy có gì khác thường, hoặc có chút ngoài ý

muốn, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Vũ Văn Thần đi theo bên cạnh

lắng nghe, không ngừng gật đầu tán thưởng, phảng phất như đệ nhất kiến

trúc đại sư không phải hắn mà là Đỗ Hà.

Bất tri bất giác đi tới hậu viện, Đỗ Hà chỉ vào chỗ đường nước nói:

- Ở đây tốt nhất cũng nên sửa lại một chút, loại bố cục này thật sự quá cũ rồi, không có ý gì mới.

Y theo ý nghĩ của ta, dứt khoát không cần làm thủy đường gì cả, trực tiếp thay đổi thành một bể bơi!

Hắn đơn giản giới thiệu một chút về bể bơi, sau đó lấy việc bơi lội có thể

làm tăng cường công năng của cơ tim, tăng cường sức đề kháng, cùng hình

thể cân đối khỏe đẹp…tạo ra diệu dụng!

Thần sắc Vũ Văn Thần hơi động, vội nói:

- Nhị công tử, ngươi có điều không biết, thủy đường này sâu tới hơn ba

trượng. Sâu chừng ba tầng lầu, người nhảy xuống chỉ sợ gặp nguy hiểm!

Đỗ Hà kinh hô một tiếng:

- Sâu như vậy, vậy thì thôi, hay là miễn đi!

Nhưng hắn lại nhíu mày nói:

- Không phải đang đào nền sao? Không bằng đem đất cát đào lên bỏ vào

trong lấp lại. Quá sâu thật sự nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý

muốn sẽ hại mạng người, không tốt lắm.

Trong lúc hắn nói ra lời này, có cảm giác như thương tiếc vô cùng.

Vũ Văn Thần sớm nghe nói Đỗ Hà tuy là tướng quân, trên chiến trường sát

phạt quả quyết, nhưng đối với mạng người cũng vô cùng xem trọng, không

nghi ngờ gì, chỉ nói:

- Nhị công tử nói có lý, nhưng cách làm này tại hạ cũng không đồng ý. Thủy đường này dùng để tháo nước, muốn lấp

cũng không dễ dàng, nếu như không cẩn thận chẳng những không lấp được

ngược lại còn làm biến thành đầm lầy bùn sình, thật sẽ phiền toái. Không bằng đợi khi tu kiến xong phủ đệ, mọi người cùng hợp lực lấp nó lại

vậy!

Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:

- Đã như vậy, hết thảy nghe theo lời của Vũ Văn đại sư, ta tin ngươi!

Nửa tháng kế tiếp Đỗ Hà thỉnh thoảng lại tranh thủ thời gian đến công

trường đi dạo cùng nói chuyện thương lượng bố cục phủ đệ với Vũ Văn

Thần, đốc xốc tiến trình thi công.

Bởi vì nhân thủ sung túc nên tường vây đã được xây dựng xong, tầng trệt chính sảnh cũng đã có hình thái.

Hôm nay công trường vừa kết thúc một ngày làm việc, Vũ Văn Thần, Ngụy Phong Vân, Trương Văn Bảo lại tụ tập với nhau.

- Vũ Văn tiên sinh, chừng nào chúng ta mới hành động!

Ngụy Phong Vân gấp không chờ được, chuyện càng ngày càng thuận lợi, bọn họ

đã ở lại đây nửa tháng, đã vụng trộm đánh thông được miệng thông gió mật đạo đi thông ngã ba, kế tiếp chỉ còn chờ lẻ vào tận sâu trong bên dưới

thủy đường để lấy hoàng kim.

Trương Văn Bảo cười to:

- Ta

đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ hận tối nay không thể lập tức chui vào

trong nước, đem bảo tàng lấy ra, hiệu triệu thiên hạ trợ thiếu chủ diệt

trừ phản tặc Lý Nhị, cướp lại thiên hạ!

Toàn thân hắn ngăm đen,

tuổi chưa lớn nhưng lại có khuôn mặt phong sương. Hắn lớn lên tại bờ

biển, có kỹ năng bơi lội không tầm thường, có thể nín thở dưới nước thật lâu, là nhân tuyển duy nhất có thể lẻn xuống dưới nước.

Trong mắt Vũ Văn Thần cũng lộ ra vể hưng phấn kích động, cười nói:

- Ba ngày sau hành động, ngày mai ta sẽ thỉnh cầu Đỗ Hà nói thời gian gấp cần khởi công cả ban đêm. Hai ngày này chúng ta lợi dụng thời gian buổi tối thăm dò quy luật tuần tra của quân tốt, ngày mốt là ngày công thành của chúng ta!

Ngụy Phong Vân nói:

- Đỗ Hà sẽ đồng ý chứ?

- Sẽ!

Vũ Văn Thần tự tin lộ ra dáng tươi cười:

- Nửa tháng này mỗi ngày ta cùng hắn lôi kéo làm quen, quan hệ đã như

bằng hữu. Con người của Đỗ Hà ta cũng đã hiểu, hắn rất xem trọng bằng

hữu, điểm yêu cầu ấy hắn sẽ đồng ý.

Huống chi chúng ta vì đối phó Đỗ Hà, đã một mực nghe ngóng tin tức của hắn, đối với tính cách của hắn cùng cách làm người xử sự đều hiểu rõ như lòng bàn tay!

Đúng như suy nghĩ của Vũ Văn Thần, Đỗ Hà cũng không hề do dự với yêu cầu của hắn, trực tiếp nhận lời.

Đi ra công trường, ánh mắt Đỗ Hà híp lại, hắn biết rõ rắn đã mắc câu!