Đại Đường Đạo Soái

Chương 18: Một Phòng Di Ái hoàn toàn mới

Vào sáng sớm, khi Đỗ Hà đến Hoằng Văn quán, bất ngờ gặp Phòng Di Ái.

Phòng Di Ái hiện giờ rất khác với Phòng Di Ái trước kia, Phòng Di Ái trước

kia làm gì cũng đều hữu khí vô lực, giống như một con gà bệnh. Nhưng

Phòng Di Ái đứng trước mặt Đỗ Hà bây giờ lại rất sảng khoái tinh thần,

giống như biến thành một người khác. Điều khiến cho Đỗ Hà càng để ý

chính là Phòng Di Ái lúc này không mặc sĩ phục thân nho, mà là loại đồ

bó rất dễ hoạt động.

- Chúc mừng ngươi!

Mặc dù Phòng Di Ái không nói gì, nhưng y phục trên người hắn đã đủ chứng minh mọi việc.

Hắn đã thuyết phục Phòng Huyền Linh thành công, có thể vui vẻ học võ, tự đáy lòng Đỗ Hà cũng thấy vui mừng cho vị huynh đệ của mình.

- Cám ơn đại ca, nếu không có đại ca cổ vũ, Phòng Di Ái chỉ sợ khó lòng bước qua cửa ải này.

Phòng Di Ái thật lòng cảm tạ, nhưng lập tức lại thương cảm nói:

- Chỉ là trong khoảng thời gian này, huynh đệ chúng ta khó mà gặp mặt.

Đỗ Hà gật đầu tỏ vẻ hiểu, nếu Phòng Di Ái đã quyết định tập võ, vậy đương nhiên không cần đến Hoằng Văn quán, hắn cười nói:

- Trong một tháng học đường có ba ngày nghỉ, khi đó chúng ta cũng có thể tụ họp.

Phòng Di Ái lắc đầu, cười nói:

- Ta đến đây, một là vì muốn cảm tạ đại ca, hai là cũng muốn chia sẻ với

ngươi vui sướng trong lòng. Dực Công đã đồng ý thu nhận ta làm đồ đệ tạm thời, trong vòng nửa năm tới ta sẽ được hắn huấn luyện. Dực Công là

người chân thật nói chuyện sảng khoái, hắn nói hắn cũng không muốn thu

ta làm đồ đệ, nhưng vì năm đó chịu đại ân của cha ta, cho nên, muốn dùng cách này để trả ơn. Nếu ta không kiên trì, hắn sẽ đuổi ta đi. Cho nên,

trong nửa năm tới, ta sẽ toàn tâm toàn ý tập trung vào huấn luyện của

Dực Công, tranh thủ được hắn công nhận, trở thành đồ đệ của hắn. Không…. không phải là tranh thủ, là nhất định, ta nhất định phải trở thành đồ

đệ của Dực Công.

Đỗ Hà lại mỉm cười, Dực Công chính là Tần Quỳnh, chư tướng Đại Đường, luận về dũng giả, đứng đầu có Tần Quỳnh, Uất Trì

Kính Đức. Phòng Di Ái có thể theo Tần Quỳnh học võ, đây quả nhiên là

phúc khí lớn lao.

- Chẳng qua chỉ là tu luyện trong nửa năm mà

thôi, tình nghĩa huynh đệ chân chính giống như rượu ngon, cho dù trăm

năm cũng sẽ không biến chất mà càng ngày càng thơm ngon, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

Phòng Di Ái kiên định khẽ gật đầu, cơ hội lần này đối với hắn mà nói xác thực không dễ dàng.

Đêm qua, Phòng Di Ái cố lấy dũng khí nói ra suy nghĩ chân thật của mình với Phòng Huyền Linh, bày tỏ ngày tháng trong học đường là những ngày tháng nhàm chán vô vị với hắn, hắn căn bản không hiểu lời dạy của tiên sinh,

cũng không muốn nghe. Phòng gia đời đời là thư hương thế gia, Phòng

Huyền Linh nghe xong, trong lòng đương nhiên rất tức giận, nhưng nhớ tới ba vấn đề Đỗ Hà đã hỏi, hắn cũng dần dần bình thường trở lại.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như hắn đúng như Đỗ Hà đã

nói, sinh ra ở võ tướng thế gia, song thân bức bách hắn tập võ, nhưng

bản thân lại đam mê học văn thì sẽ như thế nào? Nếu theo song thân,

Phòng Huyền Linh hắn chỉ sợ sẽ chỉ là tướng quân tam lưu, nhưng nếu

không theo thì chính là bất hiếu, quả thật rất khó chọn lựa. Ban Siêu

xếp bút nghiên theo việc binh đao, thành tựu cả đời, Phòng Di Ái cũng

chưa chắc không thể. Phòng Huyền Linh không muốn Phòng Di Ái phải khó

xử, rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Suy nghĩ cho con, Phòng Huyền Linh ý định để nhi tử làm môn hạ của đại tướng trong triều để học tập võ nghệ

thao lược, chọn lựa hàng đầu đương nhiên là Tần Quỳnh, Uất Trì Kính Đức. Uất Trì Kính Đức là người lòng dạ nhỏ mọn, tính cách dữ dằn, không phải chọn lựa tốt nhất. Tần Quỳnh trí dũng vô song, trọng tình trọng nghĩa,

việc đáng làm thì phải làm, chỉ là Tần Quỳnh rất cương trực, còn Phòng

Di Ái quần là áo lượt, muốn được hắn gật đầu đồng ý, xác thực không dễ.

Cũng may năm đó Tần Quỳnh chịu ân huệ của Phòng Huyền Linh, vừa vặn lại

là người có ân tất báo. Cho nên Phòng Di Ái quỳ bên ngoài phủ Tần Quỳnh

một đêm, cuối cùng cũng được Tần Quỳnh mở miệng đồng ý. Chỉ có điều Tần

Quỳnh rất xem thường loại thiếu gia ăn chơi như Phòng Di Ái, cho nên mới đưa ra yêu cầu thăm dò trong nửa năm.

Nếu Phòng Di Ái có thể cầm cự trong vòng nửa năm, Tần Quỳnh cam nguyện truyền thụ kỹ nghệ bản

thân, nếu không thể, Tần Quỳnh cũng không thiếu nợ Phòng Huyền Linh cái

gì. Đối mặt với cơ hội không dễ có được, Phòng Di Ái lần đầu tiên chăm

chú như vậy. Huynh đệ bái biệt, hẹn nửa năm gặp lại.

Đỗ Hà đơn

độc một mình tiến vào học đường, nhìn thấy vị trí của Phòng Di Ái không

có bóng người, trong đáy lòng cũng cảm thấy trống rỗng. Trong một tháng

học tập ở học đường này, Phòng Di Ái có thể nói là tùy tùng tin cậy của

hắn. Hắn rời đi, Đỗ Hà lập tức cảm thấy có chút không thích ứng. Nhưng

vừa nghĩ tới biến hóa hôm nay của Phòng Di Ái, Đỗ Hà vẫn thấy vui mừng

thay cho hắn.

- Này, làm sao vậy?

Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh cảm nhận được Đỗ Hà có tâm sự, lo lắng nhìn hắn.

Đỗ Hà thở hắt ra, lắc đầu cười nói:

- Không sao, chỉ là hơi đa sầu đa cảm thôi.

- Hừ, không muốn nói thì thôi, ta cũng không thèm quan tâm!

Lý Tuyết Nhạn quay đầu đi, làm ra vẻ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn sang phía Đỗ Hà.

Đỗ Hà cười ha ha, tiến lên nói khẽ:

- Vốn ta đang rất mất hứng, nhưng nhìn thấy nàng quan tâm đến ta như vậy, ta thật sự cảm thấy rất vui.

Lý Tuyết Nhạn vội vàng đẩy hắn ra:

- Ai…. ai quan tâm ngươi, ngươi….cho dù ngươi thay đổi rất nhiều, nhưng tật xấu ba hoa vẫn không thay đổi.

Khuôn mặt nàng ửng đỏ, lắp bắp nói.

- Đừng làm ồn nữa, sắp vào lớp rồi!

Khi hai người đang cười đùa, Trường Nhạc công chúa đột nhiên quay đầu lại

quát mắng. Lý Tuyết Nhạn thè lưỡi, không dám nói gì nữa. Nhưng Đỗ Hà lại cảm thấy kinh ngạc, hắn phát hiện biểu lộ của Trường Nhạc công chúa hơi kỳ lạ, tựa hồ cảm giác như nàng đang ghen, không phải chứ! Đỗ Hà cũng

không kém suy xét lòng người, nhưng tâm tư của nữ nhân giống như mưa

xuân, ai có thể biết được các nàng đang nghĩ cái gì?

Biểu lộ của Trường Nhạc công chúa cũng được Trưởng Tôn Trùng để ý.

Trưởng Tôn Trùng khẽ nắm chặt tay dưới đáy bàn. Mấy ngày qua, thái độ của

Trường Nhạc công chúa đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt, hôm qua hắn

vào cung bái kiến Trường Tôn hoàng hậu. Trường Tôn hoàng hậu cố tình tác hợp cho bọn họ, còn đặc biệt kêu Trường Nhạc công chúa đến bái kiến

nhưng Trường Nhạc công chúa lại cáo ốm không đến, thậm chí cũng không

chịu để hắn đến thăm hỏi.

Trưởng Tôn Trùng chưa bao giờ cảm thấy

bàng hoàng như vậy, sau khi Trường Nhạc công chúa giải trừ hôn ước với

Đỗ Hà, hắn thậm chí cho rằng chuyện hắn cưới được Trường Nhạc công chúa

chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng hiện giờ tính tình Đỗ Hà thay đổi

không ngờ, bỗng nhiên trở thành thư pháp danh gia nổi tiếng của Đại

Đường, ngay cả ba người Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Chử Toại Lương đều

không ngừng tán thưởng hắn. Trưởng Tôn Trùng biết rõ Trường Nhạc công

chúa chịu ảnh hưởng của cha mẹ nàng, hiền thục đoan trang, đam mê thư

pháp.

Hiện giờ Đỗ Hà đột nhiên trở thành thư pháp danh gia, vừa

vặn có hứng thú giống như Trường Nhạc công chúa. Trưởng Tôn Trùng có thể cảm thấy rõ ràng thái độ của Trường Nhạc công chúa đối với Đỗ Hà cũng

dần dần thay đổi, điều này càng tăng thêm tính uy hiếp của Đỗ Hà, khiến

cho hắn phiền muộn đến chết.

Người hắn xem thường nhất chính là

Đỗ Hà, nhưng Đỗ Hà hết lần này tới lần khác trở thành uy hiếp lớn nhất

của hắn, hơn nữa trước mặt Trường Nhạc công chúa còn vui vẻ thắng hắn

một trận. Loại cảm xúc phức tạp này, tựa hồ muốn bức hắn phát điên. Kỳ

thật tính tình của Trưởng Tôn Trùng cũng độc nhất vô nhị như phụ thân

Trường Tôn Vô Kỵ. Hai người đều là người lòng dạ hẹp hòi.

Duy chỉ có khác biệt chính là Trường Tôn Vô Kỵ là kẻ miệng nam mô, bụng một bồ

dao găm, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ biểu hiện thù ghét người nào

ngoài mặt, chỉ biết ghi hận trong lòng, sau đó để sang một bên, chẳng hề quan tâm. Hắn sẽ không chủ động xuất kích, chỉ biết xúi giục người khác xuất kích, chỉ trong tình thế bắt buộc, hắn mới có thể lộ ra hàm răng

sắc bén của mình.

Trưởng Tôn Trùng còn xa mới có lực nhẫn nại như phụ thân của hắn, càng không có vẻ bình tĩnh trấn định của Trường Tôn

Vô Kỵ. Lúc này hắn giống như một con chó dữ bị thương, chuẩn bị cắn

người bất cứ lúc nào.

- Hừ, bọn chuột nhắt!

Trưởng Tôn Trùng ở bên cạnh truyền đến tiếng cười khinh miệt.