Đại Đường Đạo Soái

Chương 177: Trường nhai kích đấu

Cầm lấy Ngũ Thạch Tán, Đỗ Hà đi thẳng tới Thái Y Thự tìm thái y lệnh, nhờ xem công hiệu của Ngũ Thạch Tán.

Thần sắc thái y lệnh thật nghiêm túc nói:

- Theo sách cổ, uống Ngũ Thạch Tán không những trị bệnh, cũng cảm giác

tâm thần sáng sủa, đây là lời nói vô liêm sỉ cùng vô nghĩa, dược tính

của Ngũ Thạch Tán khô nóng bạo liệt, sau khi uống vào khiến thân thể con người nhiệt nóng, tạo cho người ta một cảm giác mê hoặc nhân tâm, trên

thực tế nó là một loại độc dược, uống nhiều rất dễ tạo thành tử vong. Tư Không Bùi Tú, Tấn Suy Đế Tư Mã đều vì uống Ngũ Thạch Tán mà chết. Tôn

Tư Mạc tiên sinh từng nói qua, gặp thuốc này phải lập tức đốt hết, không được lưu lại, như vậy cũng đủ biết vật này độc hại như thế nào!

Những điều này Đỗ Hà làm sao không biết, ở trong ấn tượng của hắn, vào đời

sau có người tính toán số người từng dùng qua Ngũ Thạch Tán từ thời Ngụy Tấn tới thời Đường Thiên Bảo, hơn năm trăm năm có tới mấy trăm vạn

người, bởi vậy số người chết cũng ít nhất là mấy chục vạn người.

- Điểm ấy ta tất nhiên biết rõ, ta muốn hỏi chính là loại thuốc này có

phải làm cho người ta cảm thấy choáng váng huyễn hoặc, nhưng lại không

làm tổn thương ý nghĩ con người, vẫn có thể để cho hắn bảo trì thanh

tỉnh?

Thái y lệnh gật đầu nói:

- Chỉ cần uống vào một ít là có thể đạt tới hiệu quả mà ngươi nói.

Đạt được đáp án, Đỗ Hà đem Ngũ Thạch Tán cất vào người, quay người đi thẳng hoàng cung bái kiến Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà vừa đi lại quay về, có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nói:

- Còn có chuyện gì sao?

Đỗ Hà đem việc vừa xảy ra nói cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân lơ đễnh nói:

- Đây là khí khái thời Ngụy Tấn, tập tục thời trước lưu truyền xuống, ngươi để ý nhiều như vậy làm gì?

Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân không biết chút gì về sự nguy hại, cao giọng nói:

- Lý thúc thúc, là ngài không biết, đây là hấp độc, nuốt thứ này vào, tuy có thể làm cho người ta sinh ra một loại khoái cảm khó thể nói nên lời, nhưng trong bất tri bất giác lại khiến cho người ta mất đi lý trí ngày

thường, phá hư thân thể người, đồng thời khiến người sinh ra một cảm

giác ỷ lại, làm hại người táng gia bại sản, đối với con người hoàn toàn

không có tác dụng gì, là đồ vật hại người!

- Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi!

Thần sắc Lý Thế Dân khẽ biến, thỉnh thoảng hắn cũng dùng Ngũ Thạch Tán. Chỉ

vì Ngũ Thạch Tán được xưng là thuốc trường sinh, tục truyền uống vào có

thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có thần hiệu.

- Còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều!

Thấy thần sắc của Lý Thế Dân, Đỗ Hà cũng nhìn ra Lý Thế Dân cũng dùng Ngũ

Thạch Tán, nghĩ tới Lý Thế Dân cuối cùng đã chết trong loại dược vật đan thạch này, không khỏi nóng nảy:

- Đó là do thúc thúc không biết

rõ nguy hại của nó, từ xưa người vì dùng Ngũ Thạch Tán mà trúng độc chết cũng nhiều vô số kể, vì sao không lấy đó mà làm gương? Sớm nhất đề

xướng uống Ngũ Thạch Tán là nghĩa tử Hà Yến của Tào Tháo, Hà Yến nói

uống Ngũ Thạch Tán chẳng những có thể trị bệnh, còn quan trọng hơn là có thể khiến cho tinh thần cởi mở, khí sắc hồng nhuận, nhưng kết quả thì

sao? Hà Yến vốn là nhân vật chẳng khác gì Phan An Tống Ngọc, dung mạo

tuấn mỹ, khuôn mặt tinh tế trắng nõn không ai sánh kịp, mặc dù vợ của

hắn là Kim Hương công chúa cũng phải ghen ghét hắn. Nhưng chỉ qua vài

năm, dung mạo tuyệt mỹ nổi tiếng như hắn trước khi bị Tư Ma Ý giết chết, hồn đã trụy lạc, mặt không huyết sắc, thân thể phiêu phù, chẳng khác gì cây khô, biến thành một kẻ người không giống người, quỷ không giống

quỷ!

Còn có danh sĩ Đông Tấn Hoàng Phủ Mật, sau khi uống vào

không thể tiêu tiểu, toàn thân khô nóng, ngũ tạng như lửa đốt, vào mùa

rét đậm mà phải trần truồng ăn băng để giải trừ thống khổ, mùa hè càng

không chịu đựng được, thân thể sưng vù, tứ chi đau nhức. Một tộc đệ

trong nhà hắn vì thứ này mà thống khổ tới mức nuốt cả đầu lưỡi, Vương

Lương Phu đau đớn tới mức ngực sưng to hãm sâu tới sau lưng, sống lưng

cùng vùng thịt của Tân Xương còn bị thối rữa hoàn toàn, Triệu Công Liệt

chính vì nó mà chết!

Bên Thái Y Thự thái y lệnh cũng nói Ngũ

Thạch Tán là vật hại người, Dược Vương Tôn Tư Mạc càng nói Ngũ Thạch Tán bất lợi với thân thể, đã kêu gọi tiêu hủy.

Trước khi hắn tới đây đã đọc kỹ tri thức tác hại của Ngũ Thạch Tán ở chỗ thái y lệnh, vì vậy nói chuyện đạo lý thật rõ ràng.

Thần sắc Lý Thế Dân liên tục biến đổi, những chuyện này hắn không phải không biết rõ, cũng không phải không rõ ràng, nhưng hắn vẫn luôn mang theo

tâm lý may mắn, cho rằng những người kia chết không quan hệ gì tới Ngũ

Thạch Tán. Người dùng Ngũ Thạch Tán đa số đều mang theo loại tâm lý này.

Đỗ Hà lập tức nói:

- Nếu như Lý thúc thúc thật sự không tin, hay là tìm một ít súc vật đến

thử xem một lần, đút cho chúng ăn nhiều Ngũ Thạch Tán một chút, nếu sau

khi cho chúng dùng Ngũ Thạch Tán liền có thể biết được thuốc này giúp

trường sinh hay chỉ là con đường chết!

Lời đã nói tới nước này,

Đỗ Hà cũng không còn gì để nói thêm, kế tiếp chỉ phải nhìn vào sự thật

chứng minh. Hiện tại Lý Thế Dân còn đang lúc tráng niên, đối với khát

vọng trường sinh còn chưa xem trọng, nhưng có thể làm cho hắn trong thời điểm này ý thức được sự nguy hại của đan thạch, cũng có thể ngăn chặn

hắn ngày sau vì thân thể khác thường mà ăn loạn đan thạch hại chết mình.

Hôm sau, Lý Thế Dân hạ xuống một đạo thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, tuyên

bố Ngũ Thạch Tán mang đến nguy hại, hơn nữa nghiêm lệnh tất cả tiệm

thuốc đem Ngũ Thạch Tán quy thành loại dược vật tương tự như Thạch Tín

(thuốc chuột), không được buôn bán.

Đỗ Hà đang ở trong quân doanh nghe được tin tức này, vui vẻ cười, xem ra sự thật đã thắng hùng biện,

chỉ một ngày thí nghiệm đã đưa ra đáp án. Đồng thời trong đáy lòng hắn

cũng thầm khen, Lý thúc thúc không hổ là minh quân điển hình trong lịch

sử Trung Quốc, nếu phát hiện vấn đề, lập tức liền đưa ra đáp án.

Chạng vạng tối, Đỗ Hà gọi La Thông cùng nhau hồi phủ.

La Thông ngẩn người, những ngày nay luôn nhìn thấy Đỗ Hà có chút thần bí.

Nhưng hắn biết rõ huynh đệ mình là người làm chuyện đại sự, Lý Thế Dân

cho hắn chút nhiệm vụ bí mật cũng không có gì kỳ lạ, nên cũng không hỏi

đến.

Hiện tại nghe hắn nói muốn mình cùng đi chung, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ cười nhận lời.

Hai người thúc ngựa rời khỏi, trên đường về Đỗ phủ, lúc đi ngang khu chợ

thành tây chợt thấy một đám người ngăn ngang đường đi, không biết đang

làm gì, mơ hồ còn nghe được thanh âm của Trưởng Tôn Trùng.

La Thông thấp giọng nói:

- Là Trưởng Tôn Trùng?

- Đi, chúng ta qua nhìn xem một chút!

Đỗ Hà thật ngạc nhiên, hắn cùng Trưởng Tôn Trùng tựa hồ thiên sinh tương khắc, chỉ cần gặp hắn đúng là không có chuyện gì tốt.

Nhảy xuống ngựa, đi vào đám người, chợt thấy Trưởng Tôn Trùng đang say

khướt, giống như người điên đang phá phách sạp hàng rong dọc đường.

Trưởng Tôn Trùng đang cầm một tấm ván gỗ trong tay đang nện xuống sạp hàng như điên, trong miệng không ngừng hò hét:

- Cả ngươi cũng khi dễ ta, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta!

Cả một sạp hàng hóa lại bị hắn mượn cơn say rượu điên cuồng nện nát bấy.

Một người bán hàng hình dáng có vẻ trung thực đang lo sợ run rẩy núp một bên, đã sớm bị dọa tới bể mật, nghẹn ngào khóc rống.

Một ít hộ vệ đang ngăn cản đám người, không cho tới gần.

Đỗ Hà nhìn thấy chợt giận dữ, liền bước nhanh tới.

Hộ vệ định ngăn cản lại bị La Thông tiến lên cản lại.

Đỗ Hà nắm lấy cánh tay Trưởng Tôn Trùng, dùng cầm nã thủ pháp cao minh bắt giữ hắn lại.

Võ nghệ Đỗ Hà vượt xa Trưởng Tôn Trùng, huống chi đối phương đã mất đi lý trí, bị Đỗ Hà đè cứng lại, lạnh lùng nói:

- Trưởng Tôn Trùng, ngươi muốn mượn rượu làm càn thì chạy về nhà mà làm, đừng đem dân chúng trút giận!

Trưởng Tôn Trùng quay đầu thấy Đỗ Hà, vốn hai mắt vì say rượu đã đỏ bừng, càng biến thành điên cuồng như trâu điên:

- Đỗ Hà!

Từ hàm răng hắn phun ra hai chữ, trong mắt tràn đầy ghen ghét, điên cuồng vặn vẹo thân thể.

Cầm nã thủ pháp của Đỗ Hà cực kỳ cao minh, đem các đốt ngón tay của Trưởng

Tôn Trùng khoanh cùng một chỗ, nếu lộn xộn, các đốt ngón tay sẽ bị

chuyển xương đau đớn kịch liệt.

Nhưng giờ phút này Trưởng Tôn

Trùng hoàn toàn không để ý tới đau đớn, mãnh liệt vặn vẹo, các đốt ngón

tay bị lệch vị trí, phát ra tiếng vang răng rắc, trực tiếp làm cho hắn

đau đớn đến hôn mê bất tỉnh, tê liệt ngã trên mặt đất.

- Đại ca, đại ca!

Trong đám người đột nhiên có một người xông tới, chính là con trai thứ ba của Trưởng Tôn Vô Kỵ là Trưởng Tôn Tuấn. Trưởng Tôn Tuấn cùng hai ca ca

khác hẳn nhau, thân hình hắn đen sẫm, cường tráng như một đầu ngưu, tại

Trường An rất có hung danh, là một nhân vật chưa bao giờ chịu nói đạo

lý. Nhìn Trưởng Tôn Trùng nằm bất tỉnh dưới đất, hai mắt phẫn nộ trừng

trừng nhìn Đỗ Hà, cười lạnh nói:

- Đỗ Hà, ngươi thật khi dễ Trưởng Tôn gia lắm rồi!

Hắn chợt ngưng cười, vung nắm đấm đánh thẳng tới.

Trưởng Tôn Tuấn còn có chút tài năng, ra quyền như gió, cũng có chút nội tình

võ công, nhưng bởi Đỗ Hà luân phiên đại chiến trong cuộc thi đấu dũng

giả, một thân võ nghệ được mài luyện, càng tiến thêm thật nhiều, thuật

mượn lực Thái Cực càng lô hỏa thuần thanh, đặt tay lên cổ tay Trưởng Tôn Tuấn xoay một vòng, hướng phía dưới đẩy xuống.

Nắm tay của

Trưởng Tôn Tuấn lực lượng mười phần, nhưng chạm phải lực lượng khó lường của Đỗ Hà, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, trùng điệp ngã trên mặt

đất, trong lúc nhất thời không ngồi dậy nổi.

- Đại công tử, tam công tử!

Một trung niên nhân chừng hơn bốn mươi tuổi đi tới nhìn thấy Trưởng Tôn

Trùng cùng Trưởng Tôn Tuấn té trên mặt đất, trong mắt lóe ra hàn mang,

lạnh giọng nói:

- Các hạ xuất thủ thật nặng tay! Trưởng Tôn phủ hộ viện thống lĩnh Hàn Vinh xin lĩnh giáo cao thấp!

Đỗ Hà thoáng kinh ngạc, nhưng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lạnh lùng cười cười, lại càng không dám chủ quan.

Hàn Vinh khom người bắn tới như viên đạn pháo, một quyền oanh thẳng vào

gương mặt tuấn tú của Đỗ Hà, thấy Đỗ Hà quay đầu tránh né, phía dưới

liền đá ra một cước, mũi chân như đao đồng dạng đâm thẳng vào bụng dưới

của Đỗ Hà.

Đây chính là quyền gia tiền xúc, là Đường Thủ quyền

pháp thật cao minh. Hàn Vinh này đạt được tạo nghệ Đường Thủ còn vượt

hơn cả Đằng Nguyên Kiện Thái trên lôi đài gấp mười lần.

Thần sắc

Đỗ Hà thật nghiêm túc, trong lòng hắn biết được người này là địch thủ

mạnh mẽ nhất từ trước tới nay mình gặp được, võ nghệ của Hàn Vinh còn

hơn xa Lý Nghiệp Tự.

Đợi khi mũi chân của Hàn Vinh tiếp cận tới

mặt hắn, Đỗ Hà lui ra sau một bước, tay phải vừa nhấc, nâng lên bắp đùi

hắn, khẽ đảo sang bên, làm chân hắn không tự chủ được đánh lên không

trung. Ngay sau đó thân thể Đỗ Hà khom xuống, đẩy về phía trước, thân

hình cường tráng của Hàn Vinh bị hắn đẩy ngược trực tiếp bay ra ngoài.

Mặc cho võ nghệ của Hàn Vinh cao cường thế nào, lần đầu tiên đối mặt với

chiêu thức lấy nhu khắc cương này của Đỗ Hà cũng bị nếm thiệt thòi.

Không ngờ được Hàn Vinh bị Đỗ Hà đánh bay ra ngoài nhưng lại không ngã, chỉ

bằng một chân đã vững vàng định trụ thân ảnh, thật sự có công phu hạ bàn vô cùng vững chắc.

Hàn Vinh kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, nói:

-

Đã sớm nghe nói kỳ công tá lực của ngươi biến hóa khó lường, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền! Qua thêm vài năm, ta tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay sao…

Hắn lạnh lùng

cười, quay thân dùng cánh tay vung về phía Đỗ Hà, cánh tay như thiên

quân, sử dụng Thiếu Lâm Thiết Tí Công. Dùng cánh tay này của hắn, nếu

đập trúng thân người, chỉ sợ người nặng chừng hai trăm ký cũng bị hắn

đập bay ra ngoài.

Thần sắc Đỗ Hà thật nghiêm túc, không dám khinh thường, thân hình trượt xuống phía dưới, quỷ dị trượt ra sau lưng Hàn

Vinh, thân pháp như cá chạch đồng dạng không cách nào nắm bắt.