Đại Đường Đạo Soái

Chương 167: Thám tử lừng danh -

Thoáng chốc đã đến tháng ba, lúc này băng tuyết đã tan ra, trên

những nhánh cây bên trong dịch quán đã lấp ló những chồi non của mùa

xuân.

Lúc này có rất nhiều người dị tộc ăn mặc khác nhau ra vào dịch quán.

Năm trước bọn họ đến chúc mừng, vì chuyện thi đấu dũng giả và đại duyệt binh đã chậm trễ suốt gần hai tháng.

Hôm nay mọi việc đã kết thúc, tất cả mọi người tựa hồ đều chuẩn bị rời đi.

Đám sứ giả của Tượng Hùng quốc cũng như vậy.

Quốc gia của bọn hắn nằm sâu trong cao nguyên Thanh Tàng xa xôi, cách đây

khá xa, mỗi chuyến đi ít nhất phải hơn 20 ngày. Nếu lúc này khởi hành,

trở lại bản thổ không sai biệt lắm cần đến đầu tháng tư mới tới nơi. Bọn họ xuất phát từ tháng 11, khi quay về đã đầu tháng tư, trước sau năm

tháng là khoảng thời gian tương đối dài.

Ở bên ngoài, Đại tướng

Tát Tang Địch của Tượng Hùng quốc đang chuẩn bị hành trang rời đi, còn

Dao Trì công chúa đang ở trong phòng, ngây dại nhìn miếng ngọc bội có

khắc chữ trong tay. Đây là vật của Đỗ Hà, hôm ấy Đỗ Hà vì cứu nàng, xiêm y ướt đẫm, ngọc bội tùy thân để bên cạnh, sau đó lại quên thu hồi, vì

vậy nàng đã giữ làm kỷ niệm.

- Công chúa, đồ đạc thu dọn xong rồi, chúng ta có thể đi!

Tát Tang Địch đi vào, nhìn thấy Dao Trì công chúa có vẻ gầy đi, cũng chỉ

thầm than. Hắn ít nhiều cũng biết tâm tư của Dao Trì công chúa. Đỗ Hà

xác thực là nhân vật anh hùng, văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông, hơn nữa vô cùng bất phàm, đừng nói là tiểu quốc xa xôi như bọn họ, cho dù ở Đại Đường ***g lộng cũng không tìm ra mấy người có thể so sánh với hắn. Dao Trì công chúa thích hắn cũng là chuyện bình thường.

Với năng lực của hắn hoàn toàn có thể kết duyên với Dao Trì công chúa, có thể

trở thành phò mã của Tượng Hùng quốc, đối với Tượng Hùng quốc mà nói

cũng vô cùng có lợi. Nhưng hắn lại là phò mã của Đại Đường. Dao Trì công chúa làm sao có thể tranh giành, làm sao có thể cướp đoạt.

Tát Tang Địch thấy Dao Trì công chúa không để ý, gọi lại một lần nữa:

- Công chúa, chúng ta có thể đi rồi.

Dao Trì công chúa giật mình, vội giấu miếng ngọc bội đi, ngạc nhiên nói:

- Phải đi rồi sao?

Tát Tang Địch nói:

- Phải, chúng ta đã đi bốn tháng rồi, mọi việc cũng đã xử lý xong xuôi, lúc này cũng nên trở về rồi nhà rồi.

- Nhà!

Dao Trì công chúa nhớ tới Thiên Sơn, nhớ tới Dao Trì, nhớ tới phụ thân

Tượng Hùng Vương, lại nhớ tới Đỗ Hà, trong lòng tràn đầy lưu luyến và

tiếc nuối, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tát Tang Địch, miễn cưỡng cười

nói:

- Đúng, về thôi, dù sao ta cũng muốn gặp lại phụ thân, về nhà thôi.

Nàng đứng lên đi ra khỏi phòng.

Tát Tang Địch cũng đi ra, nhìn thấy Dao Trì công chúa buồn bã chuẩn bị lên

ngựa, trong lòng không nỡ. Hắn đảm nhiệm chức vị Đại tướng ở Tượng Hùng

quốc đã hơn hai mươi năm, tựa hồ nhìn thấy Dao Trì công chúa lớn lên,

tận đáy lòng sớm đã xem nàng như con gái, thực sự không đành lòng để

nàng bị dày vò như vậy, nhắc nhở:

- Lần này chia tay, có lẽ cả đời khó gặp, công chúa không muốn đi gặp mặt hắn lần cuối sao?

Dao Trì công chúa chấn động, lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Gặp hay không gặp thì có gì khác nhau? Chỉ tăng thêm thương cảm mà thôi….Vẫn, vẫn không nên gặp mặt thì tốt hơn!

Nàng còn chưa nói xong, giọng nói đã run rẩy.

Tát Tang Địch không nói gì, chỉ chấp nhận cách làm của nàng.

Đoàn người nối đuôi đi tới cửa Nam Trường An, nơi này cũng là nơi bọn họ gặp gỡ Đỗ Hà lần đầu tiên. Dao Trì công chúa nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, ánh mắt mơ hồ cũng trông thấy thân ảnh quen thuộc đang đối nghịch với

một đám người trên đất trống giữa rừng cây. Hắn nhẹ như chim, dù bị mười người bao vây quần thảo vẫn tiêu sái tự nhiên, nỗi nhớ như nước thủy

triều ào ào kéo tới, không thể nào ngăn nổi. Nàng lại nhớ tới hắn chỉ

dùng một chiêu đã đánh bại tự tin của Tàng Tán Tất Nhược, nhớ tới tư thế oai hùng như mãnh hổ chiến đấu của hắn ở trong nước.

Dao Trì

công chúa hét lên một tiếng kinh hãi, hai chân kẹp vào bụng ngựa, phóng

như bay, cũng không quay đầu lại nhắm thẳng Trường An mà đi, trong đầu

chỉ có một suy nghĩ: Ta muốn gặp hắn!

Đoàn người xì xào bàn tán, nhưng Tát Tang Địch lại khẽ mĩm cười nói:

- Công chúa tạm thời có việc. Chúng ta chờ bên đường.

Dưới ánh mặt trời, Bàn Long kiếm lóe ra ánh sáng chói lọi chói mắt, kiếm

xuất hàn quang bốn phía, lao thẳng về phía đạo sĩ. Trong mắt đạo sĩ kia

hiện lên vẻ chấn động kinh hãi, vô thức lùi về phía sau, hai chân mềm

nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, dưới đũng quần lại chảy ra chất lỏng

vàng vàng, Đỗ Hà nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong mắt hiện ra vẻ nghi

vấn, lập tức điềm nhiên nói:

- Đạo sĩ, nhớ rõ cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung!

Nói xong cũng không quay đầu lại, tiến về phía cửa lớn.

Đỗ Hà gõ cửa, đi vào phủ đệ.

Trong tích tắc hạ nhân đóng cửa phủ nha, thân hình Đỗ Hà giống như điện, điểm hai cái lên tường vây như chuồn chuồn lướt nước. Thân thể cất cao, hai

tay nắm lấy mái hiên, từ từ thò đầu ra.

Đạo sĩ vẫn ngồi dưới đất, nhưng ánh mắt lại lộ ra hàn quang. Bỗng nhiên, hắn đưa mắt nhìn lên

phương hướng của Đỗ Hà, thấy trên mái hiên không có bóng người, trong

mắt lại hiện lên dị sắc.

Đỗ Hà rụt đầu xuống, trái tim cũng đập nhanh hơn, kinh ngạc thầm nghĩ:

- Thật là trực giác nhạy cảm.

Trái tim càng đập mạnh hơn, khi hắn ngẩng đầu lên thăm dò, đạo sĩ kia đã biến mất.

Đỗ Hà nhảy xuống đất, tên hạ nhân mở cửa cho hắn đứng bên cạnh nhìn theo há hốc mồm kinh hãi.

Đỗ Hà mỉm cười, tiến lên phía trước, thần sắc lại trở nên nghiêm túc.

Những người biết Đỗ Hà, không ai không nói hắn là thiên tài, bất luận là ở

Đường triều hay là ở thế kỷ hai mươi mốt, ngươi biết hắn đều nói hắn nên đi làm thám tử, nói hắn có thể thần kỳ như Sherlock Holmes, chứ không

nên đi làm một thầy giáo khoa lịch sử bình thường.

Bởi vì hắn có

trực giác rất mẫn cảm, trời sinh lực quan sát và năng lực tổ chức mọi

việc kinh người, thường xuyên có thể nhìn ra bản chất của sự việc.

Lấy sự việc trước mắt mà nói, chuyện ma quái ở Bùi phủ gần đây, Đỗ Hà nghe

xong cảm thấy rất kỳ quái buồn cười, cũng không để ý, quỷ thần mà cổ

nhân mê tín, có rất nhiều thứ do hoa mắt biến động vật thành một số hiện thượng bất thường. Nhưng hôm nay hắn lại nghe Chương thị nói người của

Bùi phủ bán nhà tránh quỷ, mơ hồ cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quặc. Nếu

vì hoa mắt hoặc nhìn thấy thay đổi bất thường, dựa theo suy nghĩ của cổ

nhân, lẽ ra nên mời đạo sĩ khu quỷ, thỉnh hòa thượng làm phép mới đúng,

làm sao có thể vội vàng rời đi như vậy?

Giải thích duy nhất chỉ

có một, chính là chủ nhân của căn nhà này thường xuyên thấy quỷ, thỉnh

đạo sĩ, gọi hòa thượng đều không có hiệu quả, cho nên mới phải bán nhà

đào tẩu. Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này, trên đời này, không có người nào ngày nào cũng hoa mắt, động vật cũng không có khả năng ngày ngày

chế tạo một số thay đổi bất thường, giải thích duy nhất chính là có

người giở trò, giả trang ma quỷ.

Cho nên Đỗ Hà mới hỏi đùa mẫu

thân có phải mẹ âm thầm giở trò quỷ hay không. Hắn tin mẫu thân của mình không phải loại người này, nhưng ngoài cái đó ra, thực sự không có giải thích nào khác.

Câu trả lời của Chương thị càng khiến Đỗ Hà cảm

thấy kỳ quái, nhưng cũng cho rằng, có lẽ trò quỷ này nhắm vào Bùi gia

cũng không chừng.

Nhưng khi đến trước Bùi phủ, bất ngờ gặp một đạo sĩ khả nghi.

Đạo sĩ vừa mở miệng đã nói mình là Đông Phương Thụ, hậu nhân của Đông

Phương Sóc, dùng cổ nhân để nâng giá trị của mình, sau đó còn nói sở

trường Ngũ Hành phong thuỷ thuật, nói phủ đệ của ngươi tọa trấn ở huyệt

Cửu U gì đó, chính là nói nơi này đại hung.

Nếu là cổ nhân, có lẽ còn tin chuyện này, nhưng Đỗ Hà là người của thế kỷ 21, làm sao có thể

tin loại chuyện vô căn cứ như vậy được.

Điều khiến hắn càng để ý

là nguyên nhân vị đạo sĩ này khuyếch đại tình hình thực tế, chính là lừa tiền, muốn thông qua tâm lý dùng tiền giải trừ tai họa, kiếm một món

tiền lớn. Loại người này đừng nói là ở thời cổ đại, ngay cả ở thế kỷ 21

vẫn còn tồn tại.

Thế nhưng vị đạo sĩ kia không hề nhắc

đến tiền, mà chỉ nói đây là ngôi nhà có ma, không thể ở, ý tứ rõ ràng

chính là không muốn hắn ở lại ngôi nhà này.

Chính vì vẻ khác

thường của hắn, lúc này trong lòng Đỗ Hà mới xuất hiện nghi ngờ, trong

đầu hắn trong nháy mắt tổ hợp lại tất cả mọi chuyện.

Chương thị

mua nhà, Bùi gia có người bày chuyện ma quái, Bùi gia bán nhà, Chương

thị mua nhà của Bùi gia, cuối cùng khuyên bảo mình không nên ở nhà Bùi

gia, sau khi liên kết tất cả tình tiết, cuối cùng Đỗ Hà đưa ra một kết

luận quan trọng: Có người chủ ý nhằm vào nhà Bùi gia, hơn nữa còn sử

dụng thủ đoạn bất chính kích thích.

Lúc ấy Đỗ Hà đã cảm thấy kỳ

quái, chỉ là một căn nhà, nếu thật sự có tiền mua ở đâu chẳng được, cần

gì phải mua lại căn nhà cũ của Bùi gia? Càng buồn cười là còn dùng loại

thủ đoạn thấp hèn giả ma giả quỷ.

- Có phải vì bên trong Bùi phủ có chuyện gì mờ ám hay không?

Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, rất kỳ quái, không khỏi suy diễn theo ý niệm như

vậy, nhưng tình hình lúc ấy căn bản không cho phép hắn nghĩ nhiều.

Cho nên ý định thử một lần, mạo hiểm xem thế nào.

Thử xem đạo sĩ kia rút cuộc là nhân vật như thế nào, hay thật sự chỉ là kẻ lừa tiền.

Nếu là một nhân vật lợi hại, như vậy trực tiếp chứng minh suy đoán của Đỗ

Hà là chính xác, trong Bùi phủ xác thực có bí mật không muốn người khác

biết. Trái lại, đương nhiên là hắn quá đa nghi? Đạo sĩ kia bị một kiếm

của hắn hù dọa sợ đến tiểu ra quần, biểu diễn có thể nói không chê vào

đâu được.

Nhưng hắn vẫn khiến Đỗ Hà nhìn ra chỗ dị thường, không

phải đạo sĩ diễn xuất kém, mà là bản năng phản ứng của hắn. Trong nháy

mắt Đỗ Hà rút kiếm, đạo sĩ lập tức có phản ứng tránh né, mặc dù sau đó

đạo sĩ nhận ra Đỗ Hà chỉ có ý hù dọa, cưỡng ép mình hành động, nhưng vẫn bị Đỗ Hà phát hiện.

Phản ứng của một cao thủ võ công đương nhiên rất khác biệt so với người bình thường, trong nháy mắt Đỗ Hà rút kiếm

đã sản sinh ra phản ứng, chứng tỏ đạo sĩ có tuyệt kỹ trên người. Một

người có tuyệt kỹ, không thể để một kiếm của mình hù dọa tiểu ra quần.

Nhưng không phải ai cũng có thiên phú dị bẩm, có một số người mặc dù không

luyện võ, bản năng phản ứng của bọn họ cũng có thể khác hẳn với thường

nhân. Cho nên Đỗ Hà vẫn không thể khẳng định đạo sĩ kia giả bộ.

Vì vậy ngay khi hắn bước vào cửa đã lập tức trèo lên mái nhà, muốn xem đạo sĩ kia có biểu lộ như thế nào.

Người biết diễn kịch, khi chính chủ biến mất đương nhiên sẽ lộ ra suy nghĩ chân thật nhất.

Quả như hắn suy nghĩ, đạo sĩ kia thần sắc thay đổi, hắn không đơn giản, Bùi phủ này cũng không đơn giản.

Đỗ Hà đột nhiên có cảm giác, bản thân mình đã tiến vào một vòng xoáy khó thoát.

Đúng lúc này, Đỗ Hà bất ngờ nhận được tin tức Dao Trì công chúa cầu kiến!