Đại Đường Đạo Soái

Chương 131: Lão tướng tâm

Bên trong hoàng cung, Đỗ Hà tìm được La Thông liền nói rõ với hắn toàn bộ tình hình xảy ra.

La Thông không có chút do dự, ngược lại cười nói:

- Như vậy cũng tốt, hai hạng mục khác của ta là cưỡi ngựa bắn cung cùng

kỵ chiến. Bỏ qua lôi đài chiến, ngược lại cho ta càng có nhiều thời gian luyện tập cưỡi ngựa.

La Thông chính là người như vậy, mặt lạnh

tâm nóng, đối với yêu cầu của bằng hữu luôn tận lực hỗ trợ, đồng thời

luôn làm ra bộ dạng chỉ là việc nhỏ.

Đỗ Hà hiểu được hắn, cũng không nói nhiều lời, chỉ vỗ vai hắn biểu đạt tâm ý của mình.

Giữa huynh đệ nếu nói quá nhiều lời cảm tạ ngược lại sẽ làm tổn thương đến cảm tình.

Tính trước làm sau, đây là tính cách xưa nay của Đỗ Hà. Buổi tối lên giường, trong đầu Đỗ Hà chỉ nghĩ chuyện làm sao đoạt được giải quán quân.

Nếu đã ở trước mặt Lý Thế Dân cam đoan sẽ lấy được ba kim bài, vậy không thể nuốt lời, cần dùng lực lượng lớn nhất đạt tới.

Lôi đài chiến Đỗ Hà không hề sợ hãi, lấy khinh công của hắn cho dù cao thủ

như Hồng Phất Nữ cũng khó làm gì được hắn huống chi là những nhân vật

đồng lứa? Bằng vào khinh công của hắn, hoàn toàn có thể bất bại.

Về phần tiễn pháp, không đề cập tới cũng được!

Ba trăm sáu mươi lộ, lộ lộ xuất trạng nguyên, lời này nhất định không giả!

Mỗi người đều tự có thiên phú, chính hắn học gì cũng thật nhanh, nhưng gặp

phải cung tên tựa như con nhím gặp lão hổ, không chỗ cắn xuống, làm thế

nào cũng bắn không trúng, luyện cũng chỉ là vô ích.

Cũng may so

săn bắn chỉ là so đấu ai săn được càng nhiều con mồi trong thời gian quy định, cũng không phải trận đấu quang minh chính đại trước mặt quần

chúng. Đến lúc đó hắn dùng mũi tên xem như ám khí tiến hành thi đấu là

được. Dù sao cũng không có văn bản quy định rõ ràng nhất định phải dùng

cung tên để bắn!

Với thủ pháp ám khí nhiều năm của hắn, hẳn không thể nào thất bại.

Hạng mục săn bắn này Đỗ Hà cũng có chút nắm chắc.

Về phần thi việt dã!

Hạng mục này…

Đây là hạng mục mà hắn không dám nắm chắc. Hắn luôn chỉ dựa vào khinh công, bằng vào khinh công hắn có thể ở trên lưng ngựa làm ra bất cứ động tác

có độ khó cao nào, nhưng chỉ cần là nài ngựa có thiên phú dị bẩm khổ

luyện hơn hai mươi năm cũng có thể làm được. Ở điểm này hắn cũng không

chiếm được ưu thế lớn. Trái lại dị tộc nhân mỗi ngày lấy ngựa làm bạn,

thuật cưỡi ngựa của bọn họ xuất thần nhập hóa, chiến mã bình thường ở

trong tay họ chỉ cần dùng nửa canh giờ là có thể phục tùng dễ bảo.

Điểm này với người chỉ mới tiếp xúc ngựa một năm như Đỗ Hà nhất định không làm được.

Mà thời điểm thi đấu, dùng ngựa chính là quân mã tùy tiện điều động đưa

ra, đều cần cùng ngựa tôi luyện ăn ý ngay tại chỗ. Nếu ở lúc thi đấu

không làm được ăn ý, rất có thể lập tức sẽ thất bại.

Xem ra với tình hình này mình phải tăng cường thuật cưỡi ngựa suốt nửa tháng này mới xong!

Đỗ Hà thấp giọng lẩm bẩm:

- Một mình luyện tập còn không bằng tìm người chỉ dạy. Trước kia sư phụ

dạy cưỡi ngựa cho mình là La Thông, nhưng hiện giờ thuật cưỡi ngựa giữa

mình và hắn không kém bao nhiêu, không có khả năng tiếp tục dạy mình cái gì, còn có ai thích hợp đây?

Bỗng nhiên trong đầu chợt hiện linh quang, hắn mừng rỡ cười nói:

- Như thế nào lại quên mất hắn!

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà đi tới Tả Uy Vệ quân doanh báo trình diện, đem quân

vụ ủy thác cho Vương Đức lại kéo Phòng Di Ái đi tìm sư phụ Tần Quỳnh của hắn.

Tần Quỳnh có vinh dự là Đại Đường đệ nhất mãnh tướng, xông

pha chiến đấu chém giết tướng địch xưa nay sở hướng vô địch, bất luận

kinh nghiệm hay kỹ xảo đều là tuyển chọn tốt nhất.

Trên đường đi

tới Hồ Quốc Công phủ, Đỗ Hà nghĩ ngợi về bộ dáng của Tần Quỳnh, đi tới

Đại Đường gần một năm, trong triều cơ hồ toàn bộ những nhân vật có uy

tín danh dự hắn đều gặp qua, chỉ riêng Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo được thổi

phồng kỳ diệu trong tiểu thuyết là chưa bao giờ thấy qua.

Đi vào

Tần phủ, cảm giác đầu tiên của Đỗ Hà là quạnh quẽ, cơ hồ không có một

người nào, hơn nữa trong phủ quét tước cũng không sạch sẽ, nhìn không

thấy được bao nhiêu thị tỳ.

Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, thuận miệng hỏi một câu.

Phòng Di Ái nói:

- Sư phụ cũng không thích người khác hầu hạ, trong phủ không có bao nhiêu người.

Ở trong nội đường Đỗ Hà gặp được Tần Quỳnh, thần sắc hắn không khỏi biến

đổi, ngạc nhiên nhìn lão giả tuổi xế chiều trước mặt, trái tim không

khỏi co rụt lại.

Thân hình Tần Quỳnh rất cao, có thể nhìn ra được năm xưa khi còn trẻ trung tất nhiên là một vị tráng hán hùng vĩ, nhưng

hiện giờ lại gầy như cây que, bộ dáng gió thổi liền bay, hai má vàng võ

gầy gõ hãm xuống, trên mặt cũng không còn bao nhiêu huyết sắc.

Bên trong tiểu thuyết Tần Quỳnh được xưng là:

Ngựa đạp hai bờ Hoàng Hà, hướng đánh chín châu ba mươi sáu phủ một trăm lẻ

tám huyện, trấn nửa bầu trời Sơn Đông, hiếu thảo với mẹ như Chuyên Chư,

kết giao bằng hữu như Tái Mạnh Thường, Thần Quyền Thái Bảo!

Hơn nữa còn miêu tả hắn trở thành đại tướng trí dũng song toàn, kỳ thật hết thảy đều giả dối.

Khó tin nhất là võ nghệ của Tần Quỳnh.

Ở trong tiểu thuyết, võ nghệ của Tần Quỳnh không được sắp xếp trước mười

người giỏi nhất, nhưng trên thực tế Tần Quỳnh ở thời kỳ Tùy Đường cũng

giống như Lý Nguyên Bá trong tiểu thuyết, vũ dũng uy danh kinh sợ nhất

thời, là nhân vật truyền kỳ xuất nhập trong vạn mã như lấy đồ trong túi, trong sách sử từng ghi chép lại:

- Mỗi lần Thúc Bảo theo Thái

Tông thảo phạt, trong quân địch có kiêu tướng duệ tốt, huyễn diệu nhân

mã không người có thể ra vào. Thái Tông nổi giận, hạ lệnh Thúc Bảo xông

qua.

Thúc Bảo tuân mệnh, thúc ngựa mang theo vết thương mà vào, trong muôn người nhân mã đều lui tránh!

Như vậy võ dũng của hắn đã không cần bàn cãi.

Trong “Tùy Đường gia thoại” cũng có một đoạn ghi chép khi Tần Quỳnh đi theo

Lý Thế Dân tấn công thành Lạc Dương, hắn thường đem binh khí mang theo

bên mình là một thanh trường thương thật nặng tiện tay cắm trong đất

bùn, rút quân về doanh ăn cơm. Mười mấy binh lính của Vương Thế Sung lao ra thành muốn rút trường thương, nhưng cùng nhau ra sức cũng không hiệu quả, trường thương vẫn vững vàng cắm trong bùn đất. Mà khi Tần Quỳnh

lần thứ hai đi tới dưới thành, đã dễ dàng rút ra trường thương cầm trong tay, khiến song phương đều trợn mắt há hốc mồm.

Một viên mãnh tướng như thế giờ phút này sao lại biến thành hình dạng như thế?

Tần Quỳnh cũng không ngại phản ứng của Đỗ Hà, nhưng trong lòng cũng thở dài, khổ sáp nói:

- Ngươi chính là Đỗ Hà con trai Đỗ tướng mà Phòng đại ca đã nói? Ta nhiều lần nghe Giảo Kim cùng Thế Tích nhắc tới ngươi, quả nhiên nhất biểu

nhân tài.

Đỗ Hà nén xuống nỗi rung động tận đáy lòng, cúi đầu thật sâu nói:

- Đỗ Hà bái kiến Tần tướng quân!

Trên mặt Tần Quỳnh lộ ra một tia đỏ ửng, nơi eo đột nhiên thoáng thẳng hơn một chút.

Tần tướng quân, chính mình đã có bao nhiêu năm không nghe qua xưng hô như thế này đi?

Đã lâu rồi đi!

Từ sau khi mình ngã xuống, cũng rất ít người gọi mình là tướng quân, mặc dù có gọi cũng chỉ gọi là lão tướng quân thật khó nghe.

Tần Quỳnh cười nói:

- Tần mỗ năm xưa mặc dù cùng cha ngươi văn võ khác đường, nhưng quan hệ sâu xa, không cần đa lễ, gọi là thúc phụ cũng được.

Đỗ Hà hô một tiếng:

- Thúc phụ!

Hắn lập tức hỏi tiếp:

- Không biết thúc phụ bị bệnh gì?

- Không bệnh!

Tần Quỳnh lắc nhẹ đầu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Hà, giải thích:

- Ta sống ở thời loạn thế, từ thiếu niên đã lên ngựa ra chiến trường,

trải qua hơn mấy trăm chiến dịch lớn nhỏ, vết sẹo trên người nhiều không đếm hết, máu chảy không biết đã bao nhiêu.

Hiện giờ vết thương cũ tái phát, thể cốt làm sao chống được nữa!

Hắn nói chuyện thật thoải mái, nhưng Đỗ Hà lại cảm thấy kính nể, cúi đầu thật sâu nói:

- Có lẽ uy phong của thúc phụ không còn, nhưng máu tươi mà ngài lưu lại

chế tạo ra một Đại Đường huy hoàng, ngài vì Đại Đường lập hạ công tích

lớn lao, người của muôn đời sau vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên thế hệ

tiền bối đánh hạ Đại Đường, cho tới hôm nay cũng nên do tiểu bối chúng

ta đi bảo hộ!

Thân hình Tần Quỳnh chấn động, thoáng thất thần, chợt nhớ lại tình hình vào sinh ra tử vì Đại Đường năm xưa, lập tức nở nụ cười:

- Ngươi nói không sai, ta đã vì Đại Đường trả giá rất nhiều, không thẹn

với lương tâm. Hiện giờ tuổi tác đã cao, chứng thật là nên buông ra hết

thảy…

Làm một vị tướng quân thân kinh bách chiến, hắn không sợ

chết, ngược lại chính là sợ không được chết, sợ không được da ngựa bọc

thây trên chiến trường, thành tựu tên tuổi anh hùng một đời, mà là bệnh

chết, chết già không người hỏi thăm.

Tần Quỳnh cũng là như thế,

đã đến tuổi tác này, hắn vẫn không quên được ngày xưa, muốn ra chiến

trường tiếp tục bảo vệ quốc gia, nhưng tình hình sức khỏe bản thân đã

chú định bậc tiền bối như họ đã vô duyên cùng sa trường.

Ý nghĩ

trong lòng cùng nỗi mâu thuẫn trong thực tế làm họ oán hận sự bất lực

của chính mình, hận mình không thể tiếp tục xông pha sa trường giết

địch. Dần dà, uất ức nội tâm tích tụ lâu ngày, cuối cùng cũng sẽ bị buồn bực mà chết.

Câu nói của Đỗ Hà đúng lúc nói trúng tâm sự trong

lòng hắn, cũng hiểu được hắn nói thật có đạo lý, vì vậy tâm trạng cũng

thoải mái hơn một chút.

- Đúng rồi, hiền chất tìm lão phu có sự tình gì?

Đỗ Hà nghiêm mặt nói:

- Tiểu chất tới đây là muốn hướng thúc phụ thỉnh giáo, năm xưa thúc phụ

anh dũng vô địch, tiểu chất xưa nay luôn mang lòng kính ngưỡng. Nửa

tháng sau tiểu chất nghênh chiến dũng sĩ các nước trong cuộc thi dũng

giả, hy vọng thúc phục có thể truyền thụ một ít kỹ xảo cưỡi ngựa cùng

kinh nghiệm tâm đắc, có thể trợ giúp tiểu chất lấy được quán quân làm vẻ vang cho Đại Đường ta!

Tần Quỳnh động dung đứng lên, thần sắc âm tình bất định, sững sờ, ngẩn người nhìn Đỗ Hà:

- Ngươi thật sự hy vọng được lão phu chỉ điểm?

Đỗ Hà khẳng định như đinh đóng cột:

- Đây là tự nhiên, thúc phụ chính là Đại Đường đệ nhất dũng sĩ, thân thể

có lẽ có thể già đi, nhưng một thân kinh nghiêm chiêu thức kỹ xảo há lại già đi sao? Có thể được thúc phụ chỉ điểm tiểu chất tin tưởng mình có

thể đoạt giải nhất!

Tần Quỳnh ngây người hồi lâu đột nhiên tuôn ra một trận cười lớn vang dội, thanh chấn tứ phương:

- Không thể tưởng được lão già như ta cư nhiên còn có đất dụng võ, cư

nhiên còn có thể cống hiến cho Đại Đường! Tốt, ta dạy cho ngươi, bên

cạnh ngươi hẳn là còn có một ít người cũng sẽ tham gia thi đấu đi, nếu

bọn hắn nguyện ý có thể gọi bọn hắn cùng tới! Lão phu thứ khác không có, nhưng một thân võ nghệ vẫn luôn có chút tự tin!

Hắn đã thay đổi

vẻ nặng nề trong dĩ vãng, tươi cười rạng rỡ, chỉ qua thời gian mấy chén

trà nhỏ nhìn hắn có vẻ như trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Đỗ Hà mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tính của Tần Quỳnh, lúc này liền lôi kéo Phòng Di Ái đi ra khỏi Hồ Quốc Công phủ, hai người phân công nhau đi tìm đám bạn xấu tụ tập lại.

Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự, La Thông, Lý Kính Nghiệp còn có tám tên hoạt bảo của Trình gia cùng nhau đi vào Hồ Quốc Công phủ.

Một đám tiểu bối nghe nói có thể được Đại Đường đệ nhất mãnh tướng tự mình chỉ điểm, hưng phấn không lời nào tả xiết.

Tần Quỳnh tinh thần phấn chấn đi tới diễn võ trường, tự mình tìm hiểu đặc

điểm cùng căn cơ của đám tiểu bối, không ngại phiền toái chỉ điểm truyền thụ.

Nhất là La Thông, đạt được lợi ích lớn nhất.

Tần

Quỳnh cùng La Thông đều dùng trường thương, Tần Quỳnh liền đem Tần gia

thương tung hoành chiến trường của mình truyền thụ cho hắn.

Đỗ Hà đương nhiên không thiếu được sự chỉ dẫn của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh thông

qua mấy trăm trận chiến mài luyện ra kỹ xảo cưỡi ngựa làm cho hắn như si như say, kỹ thuật càng thêm tiến nhanh. Cộng thêm võ nghệ hơn người, kỹ xảo giết địch của hắn càng thêm tiến bộ.

Thời gian bắt đầu cuộc thi đấu đã càng ngày càng gần!