Đại Đường Đạo Soái

Chương 123: Treo đầu dê bán thịt chó

Đỗ Hà vừa nói xong, Lý Thế Dân lập tức cảm thấy hứng thú.

Quan

Trung thiếu muối, hôm đó sau khi Đỗ Hà vừa nói Thanh Hải có ruộng muối,

hắn lập tức phái người đến xác minh. Không lâu sau, nhận được tin tức,

xác nhận Đỗ Hà nói không sai, hơn nữa chuyên gia phái đi còn phát hiện

ruộng muối Thanh Hải còn là ruộng muối nhiều nhất lớn nhất lục địa. Chỉ

cần khai phát, mấy trăm vạn nhân khẩu của Quan Trung sẽ không còn khốn

khổ vì thiếu muối nữa. Đại Đường cũng không cần ngàn dặm xa xôi vận

chuyển muối từ Giang Nam xa xôi vạn dặm.

Sau khi biết được tin

tức này, Lý Thế Dân lập tức quyết định không thể không chiếm lấy vùng

đất Thanh Hải này. Vì Đại Đường, cho dù phải phát động chiến tranh cũng

không tiếc!

Nhưng trọng tâm của Đại Đường cuối cùng vẫn là khai

thác con đường tơ lụa, hơn nữa Thanh Hải thuộc về khu vực cao nguyên, có phản ứng cao nguyên, về ưu thế địa lý Đường quân nằm ở hoàn cảnh không

thuận lợi, vì vậy nếu không phát động chiến tranh tất nhiên vẫn tốt hơn.

Với tình huống trước mắt, chỉ cần Thổ Phiên có thể cắt nhường Thanh Hải, Lý Thế Dân đã tương đối thỏa mãn.

Nhưng Đỗ Hà lại nói có thể làm cho Thổ Phiên cắt đất, ngoài ra còn có thể làm cho bọn chúng tiến cống hàng năm, thật sự khiến cho người ta cảm thấy

khó tin. Nhưng Lý Thế Dân hiểu rõ Đỗ Hà, biết hắn đã mở miệng, nhất

định đã có diệu kế gì rồi, cho nên hỏi:

- Ngươi có ý kiến gì không!

Đỗ Hà tự tin cười nói:

- Lợi dụng Lộc Đông Tán. Lộc Đông Tán là đại tướng Thổ Phiên, địa vị như

là Trương Lương ở nước Hán, Gia Cát Lượng ở nước Thục, một câu nói của

hắn có thể chống đỡ vượt chúng ta trăm ngàn lần, nếu như hắn đồng ý cắt

nhường Thanh Hải, đồng ý tiến cống cho Đại Đường ta, việc này tất thành.

- Đây là kế sách gì!

Lý Thế Dân cau mày, không cho rằng như vậy:

- Lộc Đông Tán là kẻ tài năng, trẫm cũng biết rõ, nhưng hắn rất trung

thành và tận tâm với Thổ Phiên. Bất luận bị uy hiếp gì cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Thổ Phiên….

- Điều này tiểu tử đương nhiên biết rõ, nhưng có một số việc hắn không cách nào khống chế!

Đỗ Hà tỏ vẻ bí mật, cũng không nói rõ biện pháp của hắn, chỉ nói:

- Muốn kế sách thành công, thiết yếu phải có người tinh thông văn tự Thổ

Phiên, hơn nữa tốt nhất còn có thể bắt chước bút tích người khác! Chỉ

cần có nhân vật này, mọi chuyện tất thành.

Lý Thế Dân do dự một lát, cũng cười nói:

- Cho ngươi thử một lần cũng không sao! Người ngươi muốn tìm, trẫm có.

Đại Đường ta nhân tài đông đúc, trong số học sĩ của Hoằng Văn quán có

một người tên là Trần Văn Tự, chuyên giải quyết văn sự Thổ Phiên, tinh

thông văn tự Thổ Phiên, chỉ cần cho hắn thời gian nhất định, tin tưởng

hắn không khó bắt chước bút tích người khác.

Đỗ Hà vui mừng cười nói:

- Vậy Lý thúc thúc cứ chờ tin tức tốt đi! Tuyên Khâm Lăng vào trước đã!

Khâm Lăng là một chàng trai hai mai mấy tuổi, thân hình cường tráng, khí

khái hào hùng, nhưng hắn vừa đặt chân vào đại điện đã bất chấp lễ pháp,

ra sức kêu khóc, thanh âm nghe

thấy, thật là thê thảm.

-

Thiên Khả Hãn Bệ Hạ, Khâm Lăng thuở nhỏ mất mẹ, toàn do phụ thân tự tay

nuôi lớn, ơn đức của phụ thân cao như Thái Sơn. Khẩn cầu Bệ Hạ niệm tình hiếu tâm của Khâm Lăng, cho Khâm Lăng gặp cha một lần, hành lễ vấn an!

Hắn quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, trên trán thậm chí lộ ra vết máu.

Đỗ Hà thở dài nói:

- Lý thúc thúc, Đại Đường ta từ trước đến nay luôn xem chữ hiếu là đầu,

Lộc Đông Tán có tội nặng, nhưng Khâm Lăng hiếu tâm vô tội, hãy để hắn

gặp Lộc Đông Tán một lần cũng không sao.

Nhưng để phòng ngừa cơ

mật quân sự của Đại Đường ta bị tiết lộ, khi bọn họ nói chuyện với nhau, cần có người trông coi, hơn nữa không được nói lời nói của Thổ Phiên.

Nếu hắn vi phạm, Đại Đường ta có quyền giữ hắn lại.

Lý Thế Dân

cũng buông tiếng thở dài, làm ra vẻ bị hiếu tâm của Khâm Lăng lay động,

gật đầu đáp ứng, nhưng liên tục cường điệu Khâm Lăng nhất định phải tuân thủ yêu cầu.

Khâm Lăng vội vàng đồng ý.

************

Lộc Đông Tán là Đại tướng Thổ Phiên, hơn nữa học thức phi phàm. Đối với

nhân vật như vậy, Lý Thế Dân cũng không làm khó, chỉ bố trí cho hắn một

biệt viện độc lập trong góc hoàng cung, hạn chế hắn ra ngoài đi lại.

Dưới sự trông coi của thị vệ, Khâm Lăng cuối cùng cũng gặp được Lộc Đông Tán.

Nhìn thấy phụ thân bị nhốt, Khâm Lăng kích động bi thương, rơi nước mắt, quỳ gối trước người Lộc Đông Tán, không ngừng lễ bái.

Lộc Đông Tán cũng không ngờ mình còn có thể gặp mặt nhi tử, thần sắc kích động, vội vươn tay đỡ hắn đứng dậy.

Ngay khi hai người vừa tiếp xúc, Khâm Lăng đã vụng trộm nhét vào ống tay áo

Lộc Đông Tán một miếng vải rách đã giấu trước trong tay.

Lộc Đông Tán không thay đổi biểu lộ, vẫn tỏ vẻ kích động như trước.

Hộ vệ cũng không phát hiện ra chuyện gì dị thường, nhưng cảnh tượng này đã sớm bị Đỗ Hà đang mai phục bên cạnh nhìn thấy.

Lộc Đông Tán và Khâm Lăng hàn huyên chuyện nhà, cũng không hề đả động đến chuyện quốc sự.

Chỉ là sau nửa canh giờ, Lộc Đông Tán mượn cớ đi tiểu ra ngoài một lát.

Sau một giờ, thời gian cho phép đã hết.

Tình cảm phụ tử dạt dào khó kiềm chế, ôm nhau từ biệt, Lộc Đông Tán đồng

dạng cũng lén lút nhét miếng vải rách vào ống tay áo của Khâm Lăng.

Khâm Lăng được hộ vệ dẫn ra ngoài tiểu viện, chưa ra khỏi hoàng cung, Đỗ Hà đã chặn đường của hắn, cười nói:

- Mặc dù chúng ta có lập trường bất đồng, chỉ sợ không cách nào trở thành hảo hữu, nhưng ta xưa nay kính trọng hiếu tử, hôm nay ngươi vì gặp phụ

thân đã bất chấp nguy hiểm tính mạng, ta cảm động vô cùng, ta muốn mời

ngươi uống rượu.

Khâm Lăng ra sức cự tuyệt.

Nhưng Đỗ Hà cũng liên tục cưỡng cầu, cuối cùng ra vẻ tức giận nói:

- Hôm nay ta giúp ngươi một chuyện lớn, ngươi lại ra sức cự tuyệt như vậy là đạo lý gì? Chẳng lẽ Đỗ Hà ta không xứng cùng ngươi uống rượu?

Khâm Lăng bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.

Trên đường đi, vô tình gặp được Lý Kính Nghiệp, Đỗ Hà kêu thêm hắn, ba người cùng đi đến quán rượu lớn nhất của Trường An.

Sau khi thuê một phòng riêng, mọi người bắt đầu ăn uống trò chuyện vui vẻ.

Đỗ Hà ngồi bên cạnh Khâm Lăng, liên tục rót rượu mời hắn, tỏ vẻ tán thưởng hiếu tâm của hắn.

Khâm Lăng không biết làm thế nào, nhưng không thể không miễn cưỡng ứng phó.

Khi rượu đã nóng người, Đỗ Hà đưa mắt ra hiệu cho Lý Kính Nghiệp, lấy cớ ra ngoài đi tiểu.

Vừa ra khỏi phòng, Đỗ Hà trực tiếp đi vào phòng riêng bên cạnh.

Lý Thế Dân đã an bài Trực học sĩ chờ hắn từ lâu.

Đỗ Hà lấy miếng vải trên người Khâm Lăng đưa cho Trực học sĩ Trần Văn, thấp giọng nói:

- Bên trong viết cái gì?

Trên miếng vải chằng chịt chữ, đương nhiên đều là chữ Thổ Phiên, Đỗ Hà cũng không biết chữ nào.

Trần Văn xem xét cẩn thận, khuôn mặt nghiêm túc, thấp giọng nói:

- Trên miếng vải, Lộc Đông Tán kêu Thổ Phiên, Tán Phổ cự tuyệt yêu cầu

của Bệ Hạ, hắn nói nếu cắt nhường Thanh Hải, chẳng khác nào cho Đường

triều quen thuộc với hoàn cảnh khí hậu Thổ Phiên. Như vậy Thổ Phiên sẽ

mất đi thế mạnh. Hắn lại kêu Tán Phổ thay đổi phương châm, cực lực lôi

kéo Tượng Hùng, Nam Chiếu, Nê Bà La làm minh hữu, vững chắc nội chính,

không ngừng phái binh tập kích quấy rối biên cảnh Đại Đường ta, để cho

biên cảnh Đại Đường không được an bình, khiến Đại Đường ta không cách

nào an tâm xử lý Tây Vực, một thời gian sau, Đại Đường ta vì mục tiêu

lâu dài sẽ kết minh với Thổ Phiên bọn họ. Cuối cùng còn nói nếu Đại

Đường ta phát binh Thổ Phiên sẽ để cho Thổ Phiên, Tán Phổ áp dụng chiến

thuật tường đồng vách sách, thu hút quân ta đến nội địa Thổ Phiên,

khiến cho Đại Đường ta không công kích được cứ điểm, không đoạt được vật tư, dùng khí hậu làm Đại Đường ta suy sụp, từ đó thủ thắng.

Trong này liên tục cường điệu phải kết giao với Tượng Hùng, không được đối

địch với Tượng Hùng, nói một khi đối địch với Tượng Hùng, Đại Đường nhất định sẽ cổ vũ Tượng Hùng đối

kháng với Thổ Phiên, bất lợi cho Thổ Phiên.

Đỗ Hà kích động, thấp giọng kêu:

- Hay cho Lộc Đông Tán, một nhân vật rất cao minh, hắn phân tích ý đồ của mình không sai đi đâu, hơn nữa còn tiến hành uy hiếp đánh trả nhằm vào

Đại Đường. Có một nhân vật như hắn tồn tại, khó trách Thổ Phiên không

trở thành đại địch của Đại Đường ta.

Nói đến đây, Đỗ Hà đắc ý mỉm cười, thầm khen ngợi mình cao minh, giam cầm Lộc Đông Tán trước, để cho bản lĩnh của hắn không có đất dụng võ.

Đỗ Hà lại trầm ngâm nói:

- Ngươi lập tức dùng văn tự Thổ Phiên, dùng khẩu khí của Lộc Đông Tán

sáng tác ra một loại mật tín, nội dung lấy Câu Tiễn nằm gai nếm mật làm

thí dụ, trong thư nói không thể đối đầu với Đại Đường, kêu bọn chúng đáp ứng đề nghị của Đại Đường, hơn nữa mỗi năm tiến cống để ổn định Đại

Đường ta, tỏ vẻ thần phục, để cho Đại Đường ta bỏ qua sự hiện hữu của

bọn hắn, trên quân sự đầu tiên phải chiếm được Tượng Hùng, rồi chiến Nam Chiếu, đợi sau khi thực lực cường thịnh, lại quyết một trận thư hùng

với Đại Đường ta.