Đại Đường Đạo Soái

Chương 110: Không thể

Đỗ Hà cũng không thể nói không biết Lý Thừa Càn.

Khi nghiên cứu Đường sử, hắn còn từng đặc biệt nghiên cứu về nhân vật bi kịch Lý Thừa Càn.

Nói Lý Thừa Càn là nhân vật bi kịch cũng không hề sai, hắn chính xác là một nhân vật vô cùng bi kịch.

Từ nhỏ Lý Thừa Càn đã được Lý Thế Dân ký thác kỳ vọng, gọi là “Thừa Càn”,

hắn hoàn toàn có thể nói là một Thái tử có đầy đủ điều kiện gần như hoàn mỹ.

Hắn sinh ra vào thời kỳ đầu Đường, đất nước đang phát triển

mạnh mẽ, phụ thân của hắn là minh quân chính trực kiên cường, mẫu thân

là hiền hậu, thông tình đạt lý, ôn nhu dịu dàng, tình cảm phụ mẫu gắn

bó, bản thân hắn lại là con trưởng, từ nhỏ đã được trọng điểm bồi dưỡng.

Lúc ấy trong triều cũng chủ yếu là chính thần, không có đại thần gian nịnh, thần tử phụ mẫu phái đến bên cạnh hắn cũng đều là nhân vật trung trực,

dũng cảm. Người hầu bên cạnh cũng không có mấy người là tiểu nhân, càng

không có ai chủ động dạy hắn chuyện xấu.

Người xấu duy nhất chỉ

có Trường Tôn Vô Kỵ, tuy nhiên mặc dù Trường Tôn Vô Kỵ hèn hạ âm hiểm,

nhưng hắn chỉ tham quyền trọng quyền, chỉ có thể nói là tiểu nhân, không thể nói hắn là gian nịnh, đối với Đại Đường hắn vẫn trung thành và tận

tâm.

Cho nên đủ loại dấu hiệu cho thấy, Lý Thừa Càn là một Thái tử hoàn mỹ.

Nhưng năm Trinh Quán thứ bảy, Lý Thừa Càn đột nhiên thay đổi, thích chơi bời lêu lổng, thiếu lễ pháp.

Hơn nữa thậm chí kinh động đến Lý Thế Dân, Lý Thế Dân tỏ vẻ am hiểu biến hóa của Lý Thừa Càn, nói với quần thần:

- Ta mười tám tuổi còn ở trong dân gian, biết rõ khó khăn của bách tính,

nên khi tức vị mới không mắc sai lầm, Hoàng thái tử sống ở thâm cung,

không rõ thế sự, không phạm sai lầm mới

là lạ!

Từ đó chỉ tăng cường quản chế, cũng không xử phạt.

Năm Trinh Quán thứ chín, khi Lý Uyên băng hà, Lý Thế Dân giữ đạo hiếu, giao quốc gia đại sự lại cho Lý Thừa Càn xử lý, Lý Thừa Càn dùng biểu hiện

hoàn mỹ nhận được ca ngợi của văn võ trong triều. Sách sử có ghi chép

lại, hắn rất biết hành sự, rất biết lắng nghe.

Lý Thế Dân cũng

cảm thấy an lòng, vì vậy chỉ cần hắn vừa rời khỏi Trường An, tất nhiên

Lý Thừa Càn sẽ giám quốc, xử lý quốc gia đại sự.

Lý Thế Dân vốn có ý định rèn luyện Lý Thừa Càn, nhưng thực tế lại xảy ra hiệu quả ngược lại.

Có lẽ do tâm tính chưa ổn định, tiếp xúc với hoàng quyền sớm, trong một

năm ngắn ngủn, Lý Thừa Càn thay đổi, bắt đầu tiếp xúc với tiểu nhân, dâm loạn bỉ ổi, không từ bất cứ việc xấu nào. Nữ nhân chơi chán lại chơi

đến nam nhân, hơn nữa từ khi trộm trâu bị ngã ngựa tàn phế, tâm tính

càng thay đổi. Chỉ cần mấy vị sư phụ của hắn bẩm báo với Lý Thế Dân, Lý

Thừa Càn sẽ phái người âm thầm âm hại đối phương, thậm chí không tiếc

giết thầy.

Cùng với phẩm hạnh càng ngày càng đi xuống, vị trí Thái tử cũng cách hắn càng ngày càng xa.

Chuyện Thái tử trộm trâu, Đỗ Hà đã sớm biết, nhưng không ngờ có một ngày Thái tử lại đến trộm của mình.

- Có bao nhiêu người biết việc này?

Đỗ Hà nhíu mày, việc này quả thật khó giải quyết rồi. Nếu chỉ là chuyện

của Lý Thừa Càn, hắn cũng không thèm để ý, nhưng chuyện này liên quan

đến danh dự Đại Đường, nhất là năm mới sắp đến, chính là thời khắc vạn

bang đến chúc mừng, nếu như chuyện này truyền ra, thì thể diện Đại Đường còn gì nữa.

- Đại nhân yên tâm, việc này chỉ có ta và Triệu bá biết được, ngay cả người nhà của Triệu bá cũng không biết tình hình!

Lăng Thần Băng tỉnh táo nói.

- Chỉ là......

- Chỉ là cái gì?

Đỗ Hà mơ hồ đã đoán được vấn đề:

- Có phải kẻ trộm biết các ngươi đã phát hiện ra thân phận của hắn?

Lăng Thần Băng khó khăn mở miệng, nhẹ gật đầu nói:

- Khi Triệu bá nhặt được yêu bài của kẻ trộm, tên trộm cũng nhìn thấy. Không lâu sau, kẻ trộm bị sai nha của quan phủ mang đi.

Thái tử là người thừa kế ngôi vua, lại làm chuyện trộm cướp này, nếu chuyện

này truyền ra, đả kích đối với Lý Thừa Càn không cần nói cũng biết, nếu

hắn biết thân phận bị tiết lộ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

Nặng thì giết người diệt khẩu, nhẹ thì cũng sẽ thi triển trừng phạt nghiêm

khắc nhất, khiến cho bọn họ không dám nói ra nửa lời lung tung.

Đỗ Hà trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Các ngươi tới tìm ta là đúng người rồi, mặc dù ta không muốn can dự vào trong, nhưng dù sao các ngươi cũng là dân chúng trong hạt địa của ta,

không thể không quan tâm!

Nghe Đỗ Hà nói như vậy, Lăng Thần Băng

cũng thở ra một hơi. Hắn là kẻ học rộng tài cao, rất mưu trí, chỉ tội

xuất thân bần hàn, nếu như Thái tử muốn xử lý hắn, có đến mười cái mạng

cũng không giữ được. Cho nên mới mạo hiểm đến xin Đỗ Hà giúp đỡ, chỉ có

Đỗ Hà mới có thể giúp bọn họ trong tình huống này.

Nhưng đối

phương là Thái tử, Lăng Thần Băng cũng không dám khẳng định Đỗ Hà có thể mạo hiểm như vậy hay không, nhưng vừa rồi nghe thấy Đỗ Hà nói như vậy,

cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, càng thêm cảm kích.

Dù sao đối

phương là Thái tử, nếu vì bách tính nghèo hèn như bọn họ mà đắc tội với

Thái tử, không phải là chuyện thường nhân có thể làm được.

- Như

vậy đi, thừa dịp tình thế còn chưa nghiêm trọng, ta sẽ sắp xếp cho các

ngươi rời khỏi Trường An, Thái tử sẽ không trị tội các ngươi!

Đỗ

Hà lựa chọn phương pháp xử lý ôn hòa nhất, cũng không phải hắn sợ đắc

tội với Lý Thừa Càn, chỉ là không muốn chuyện xấu này ồn ào ra ngoài,

làm trò cười cho thiên hạ.

Triệu bá lạy nói:

- Lão hủ làm

sao không muốn đi, chỉ có điều khi Trưởng sử đại nhân đến mang kẻ trộm

đi, thuận tiện mang luôn cả tiểu nhi đi cùng hỏi cung gì đó, đến nay vẫn chưa thấy trở về.

Đỗ Hà cũng bừng tỉnh đại ngộ, Lăng Thần Băng

nói chuyện rành mạch, suy nghĩ rõ ràng, là người thông minh, hắn cũng

không thể không nghĩ ra bỏ trốn là thượng sách, chỉ có điều nhi tử của

Triệu bá còn ở phủ nha, không cách nào rời khỏi!

- Các ngươi theo ta tới châu phủ tìm người, ta đoán trong hoàng thành, châu phủ Trưởng Sử không có lá gan làm bậy đâu!

Đỗ Hà biết lúc này thời gian khẩn cấp, vội vàng dẫn theo hai người đến châu phủ.

Đường triều không thiết lập Kinh Triệu phủ, cơ cấu hành chính của Kinh Triệu

thuộc về Ung Châu phủ, Thân vương là người đảm nhiệm Ung Châu phủ, nhưng trên thực tế những thân vương này chủ yếu chỉ treo cái tên, tượng trưng mà thôi, người chủ quản sự vụ thật sự của Ung Châu chính là Châu Phủ

Trưởng Sử.

Cho nên người xử lý sự vụ của dân chúng Trường An chính là Châu phủ Trưởng sử.

Khi tiến vào Ung Châu phủ, ba người bọn họ đúng lúc gặp được Châu Phủ

Trường Sử đang công khai thẩm vấn một vụ án mất trâu của huyện Vạn Niên.

Châu Phủ Trường Sử xử lý coi như công đạo, nghe xong tình tiết vụ án, hỏi rõ nguyên do, đưa cho thưởng phạt hợp lý cho kẻ trộm trâu. Nhưng cũng

không liên lụy vấn đề này đến Thái tử, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Châu Phủ Trường Sử thả nhi tử của Triệu bá, phụ tử gặp lại, vui mừng vô cùng, Lăng Thần Băng nói:

- Trường An là nơi thị phi lẫn lộn, không thể ở lâu, tốt hơn là nhanh chóng rời khỏi!

Đỗ Hà cũng gật đầu đồng ý, dẫn theo ba người, kêu một chiếc xe ngựa, ý

định quay trở lại huyện Vạn Niên xem xét tình hình rồi tự mình đưa bọn

bọn rời khỏi Trường An!

Nhưng khi rời khỏi cửa bắc Trường An, đi

qua một chỗ hẻo lánh bên ngoài huyện Vạn Niên, đã thấy có một đám người

đứng chặn đường.

Người cầm đầu chính Thái tử Đại Đường Lý Thừa Càn!

Đỗ Hà ghìm ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa, từ xa cúi đầu nói:

- Bái kiến Thái tử!

Lý Thừa Càn vẻ mặt âm trầm, trong ánh mắt hiện lên nộ diễm. Hắn thích trộm trâu, nấu lên ăn, nhưng biết việc này tương đối bất ổn, hành sự cũng vô cùng cẩn thận, không ngờ đêm qua bị người ta phục kích, để đối phương

bắt được một người.

Hôm nay sai người đến Ung Châu phủ nha nghe ngóng tin túc, mới biết được thân phận của mình đã bị bại lộ.

Nhận được tin tức, Lý Thừa Càn cũng không khỏi sợ hãi, nếu việc này truyền

ra ngoài, mọi người biết được thì vị trí Thái tử của hắn sẽ dao động!

Thiên hạ đã đồn đại, thì không biết được người ta sẽ lan truyền chuyện này

như thế nào, vì vậy dù thế nào cũng không thể để người khác biết được

chuyện này.

Nhưng tuyệt đối không ngờ Đỗ Hà lại đi trước một bước, điều này đủ chứng minh hắn biết việc làm của mình.

Vẻ mặt Lý Thừa Càn âm tình bất định, cuối cùng mở miệng nói:

- Đỗ Hà, ta và ngươi xưa nay không thù oán, giao ba người sau lưng ngươi

ra đây. Sau này chúng ta xem như không biết gì, ngươi thấy thế nào?

- Không thể!

Đỗ Hà không chút do dự, lập tức cự tuyệt.