Đối với sự xuất hiện đột nhiên của Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết
Nhạn, Đỗ Hà cũng không có gì bất ngờ, với cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn thì tai mắt linh hoạt, khác hẳn với thường nhân, sớm nghe ra
động tĩnh bên ngoài, chỉ là vì giáo huấn Trưởng Tôn Trùng nên ra vẻ
không biết mà thôi. Cũng vì lúc giữa trưa do thính lực hắn hơn người nên đã nghe được Trưởng Tôn Trùng định sửa trị hắn nên mới quyết định ăn
miếng trả miếng.
Những người khác đối với sự xuất hiện của Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn lại có chút xấu hổ, nhất là Trưởng Tôn
Trùng. Sau tiếng quát chói tai của Trường Nhạc công chúa, Trưởng Tôn
Trùng như gặp phải sét đánh, triệt để hôn mê rồi cũng thanh tỉnh lại,
nhớ tới hành vi của bản thân vừa rồi liền đỏ mặt tía tai, chỉ hận không
được tìm hầm chui vào.
- Biểu muội, ngươi, ngươi nghe ta giải thích.
Trưởng Tôn Trùng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, luôn miệng nói muốn giải thích nhưng một chữ cũng giải thích không ra.
Đỗ Hà vẫn thong dong, nụ cười không vì Trường Nhạc công chúa có mặt mà
nhạt đi, ngược lại càng thêm vui vẻ. Bởi vì hắn lại nhìn thấy vẻ tươi
cười của Lý Tuyết Nhạn. Nụ cười của Lý Tuyết Nhạn rất ngọt ngào, Đỗ Hà
phát hiện bản thân rất thích ngắm nàng cười, khẽ phất tay với nàng. Lý
Tuyết Nhạn cũng hồi báo bằng nụ cười ngọt ngào.
- Trường Nhạc công chúa, chuyện ở đây giao cho ngươi rồi!
Đỗ Hà nói xong kéo Phòng Di Ái vượt qua hai nàng đi ra học đường. Trên
đường về nhà, Đỗ Hà đem miếng ngọc bội của Phòng Di Ái trả lại cho hắn.
Phòng Di Ái mới đầu còn không muốn tiếp nhận, nhưng không lay chuyển
được Đỗ Hà nên cuối cùng đành thu lại.
- Đại ca, chuyện hôm nay giống như có chút cổ quái!
Phòng Di Ái nhận lại ngọc bội không lâu, đột nhiên hỏi.
- Vậy à! Quái lại ở đâu?
Đỗ Hà nháy mắt, cười tinh quái, xem ra vị huynh đệ này của mình cũng không phải ngu hết thuốc chữa.
- Nói như thế nào đây...... Chỉ là cảm thấy rất quái lạ. Hết thảy tựa hồ
thật trùng hợp, Sài Lệnh Vũ hay đánh bạc, hắn tìm chúng ta đánh bạc cũng không kỳ quái. Nhưng là Trưởng Tôn Trùng, Tiêu Hạ cũng nhảy vào thật
khiến người khác không hiểu nổi rồi. Gia gia của Tiêu Hạ là Tống công
Tiêu Vũ ngồi rảnh rỗi ở nhà nên quản giáo hắn rất nghiêm. Ta chưa từng
nghe qua hắn hay đánh bạc, hôm nay lại tự dưng nhảy vào. Còn có Trưởng
Tôn Trùng, tên này luôn làm ra vẻ thanh cao, buồn nôn vô cùng nhưng giỏi che giấu nên rất được tiên sinh và những người lớn hân thưởng. Hôm nay
lại theo chúng ta tụ tập đánh bạc ở học đường, cái này thật sự kỳ quái.
Phòng Di Ái biết tính của Trưởng Tôn Trùng cùng Tiêu Hạ nên lý giải rất rõ
ràng. Ngừng lại một chút, Phòng Di Ái nhìn Đỗ Hà rồi nói tiếp:
- Điều quan trọng nhất vẫn là hành động của đại ca, hôm nay hình như đại ca nhằm vào Trưởng Tôn Trùng.
Đỗ Hà cười nói:
- Không phải hình như mà mà là sự thật, ta chính là hướng về phía Trưởng
Tôn Trùng. Tiểu tử kia vô cùng âm hiểm, hôm nay hắn thiết kế bẫy rập
định chơi huynh đệ chúng ta. Sài Lệnh Vũ bất quá là con cờ của hắn mà
thôi. Nếu chúng ta đánh bạc với Sài Lệnh Vũ sẽ khiến phát sinh chuyện
đặc thù để chúng ta bị tội. Cho nên ta mới tìm mọi cách thoái thác để có thể tương kế tựu kế kéo Trưởng Tôn Trùng lên ngựa, sau đó một cước đá
hắn xuống, cho hắn một bài học...... Sau này ngươi phải kiềm chế, với
lòng dạ hẹp hòi của Trưởng Tôn Trùng thì sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện
hôm nay.
Đỗ Hà thật đúng là có chút quan tâm vị huynh đệ chém đầu gà, đốt giấy vàng kết nghĩa trong kỹ viện này, cũng chỉ vì Phòng Di Ái
hôm nay rất nhiệt tình giúp đỡ, trong lòng đã thừa nhận sự hiện hữu của
hắn.
Phòng Di Ái vỗ ngực bảo Đỗ Hà yên tâm. Đỗ Hà lườm đến trắng
mắt, loại tính cách tùy tiện như Phòng Di Ái muốn để cho người khác yên
tâm thì coi như mặt trời mọc ở đằng tây. Bất quá, Phòng Di Ái dù sao
cũng là con trai của Phòng Huyền Linh, Trưởng Tôn Trùng muốn tính kế hắn cũng không dám quá mức. Ngược lại bản thân hôm nay khiến Trưởng Tôn
Trùng mất mặt trước Trường Nhạc công chúa, những ngày tiếp theo chắc sẽ
rất thú vị.
Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn sóng vai rời đi. Hai người bọn họ, một người cao quý đoan trang giống như tiên tử trên
trời, một người hoạt bát đáng yêu như tinh linh thế gian, tính cách trái ngược nhưng lại khéo thành tri kỷ. Sắc mặt Trường Nhạc công chúa âm
trầm, có chút âm tình bất định. Lý Tuyết Nhạn lại cười hì hì, liến láu ở bên cạnh.
- Trường Nhạc, ngươi nói người nọ thật là Đỗ Hà sao? Chỉ qua một tháng sao biến hóa lại quá lớn!
Trường Nhạc công chúa cũng lộ vẻ nghi hoặc, trong trí nhớ của nàng, Đỗ Hà
không học vấn không nghề nghiệp, chỉ giỏi đánh bạc háo sắc, là đồ mãng
phu ngốc nghếch, là hoàn khố trong hoàn khố, hôm nay chứng kiến lại
không hề cùng dạng. Trước kia thậm chí cả mấy câu trong Luận Ngữ cũng
không thể nhớ ra nhưng hôm nay lại có thể lý giải sâu sắc cả Lễ Ký, thật khiến người giương mắt thán phục.
- Không phải hắn thì là ai?
Trường Nhạc công chúa lạnh lùng nói, mặc dù có chút chói mắt nhưng ác cảm tích lũy nhiều năm qua không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ.
- Bất quá lá gan hắn cũng lớn, thậm chí ngay cả ngọc bội của bệ hạ đưa cho Trưởng Tôn Trùng cũng có gan đập bỏ.
Nàng dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
- Hắn không có việc gì chứ?
Trường Nhạc công chúa dừng bước, nghiêng người nhìn qua, nghiêm nghị nói:
- Đừng nói là ngươi thích hắn chứ?
Lý Tuyết Nhạn lập tức đỏ bừng mặt, trong lòng rung động, ấp úng nói:
- Nào có! Chỉ là cảm thấy hắn không như lời đồn đại, đã có tài văn chương, cũng có khí phách, lại rất dịu dàng.
Nàng nghĩ đến lúc Đỗ Hà can đảm đứng ra chịu tội thay mình thì trong lòng tự dưng ngọt ngào.
- Biểu hiện giả dối, nhất định là biểu hiện giả dối!
Trường Nhạc công chúa vội vàng kéo tay Lý Tuyết Nhạn nói:
- Tuyết Nhạn, ngươi hãy nghe ta nói. Đỗ Hà tuyệt đối không phải như ngươi tưởng tượng. Ngươi chỉ mới gặp hắn một ngày nên không biết, hắn chính
là một tên bại hoại, cặn bã, đừng dính vào hắn kẻo thiệt thòi đấy.
Thiếu nữ trong thiên hạ nào ai không ôm giấc mộng xuân, Trường Nhạc công chúa cũng giống như vậy. Trường Nhạc công chúa cũng biết thân là hoàng nữ,
con gái của hoàng đế Đại Đường Đế Lý Thế Dân nên chuyện hôn nhân không
cách nào tự chủ, chỉ thầm cầu mình gặp được duyên lành. Cho đến một
ngày, Trường Nhạc công chúa được phụ hoàng cho biết đã hứa ban hôn cho
Đỗ Hà. Đỗ Hà là con trai thứ của Đỗ Tương, mà Đỗ Tương lại là người đứng đầu mười tám học sĩ Đại Đường, là nhân tài kiệt xuất, vậy con trai thứ
hai của ông chắc cũng là tuấn kiệt!
Lúc ấy Trường Nhạc công chúa
nghĩ như vậy nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Đỗ Hà là một tên cực phẩm trong đám bại hoại cặn bã, là nhân tài kiệt xuất của đám cặn bã.
Trường Nhạc công chúa thậm chí muốn chết đi nhưng nàng trời sinh đã có
tính cách đoan trang thành thục khiến nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng
không cự tuyệt, chỉ biết thân mình mệnh khổ, trong đáy lòng chỉ ôm lấy
một tia hy vọng, chờ đợi Đỗ Hà có thể sửa đổi. Mặc dù không trở thành
trụ cột của Đại Đường, ít nhất cũng không trở thành tai họa.
Ba năm, suốt ba năm.
Trường Nhạc công chúa trong ba năm luôn mong ngóng tin tức của Đỗ Hà nên hiểu
rõ hắn thậm chí còn hơn song thân Đỗ Như Hối cùng Chương thị. Trong ba
năm, nàng không tìm thấy bất cứ một điểm nào có thể coi được ở Đỗ Hà.
Cho dù là phân trong nhà xí cũng có ngày biến thành đất mùn phì nhiêu,
nhưng sự tồn tại của Đỗ Hà còn không được như vậy.
Trường Nhạc
công chúa rốt cục không nhịn nổi, sự kém cỏi của Đỗ Hà khiến nàng bắt
đầu đối kháng với ý định kia của phụ hoàng. Hoàng hậu Trưởng Tôn hiền
hậu, sau khi biết được nhân phẩm của Đỗ Hà cũng đành buông bỏ sự đoan
trang đứng về trận tuyến với Trường Nhạc công chúa làm cho Lý Thế Dân
ngủ năm ngày ở thư phòng. Cũng không khỏi không bội phục Đỗ Hà ác liệt,
có thể biến đổi hai nữ nhân vốn đoan trang hiền thục. Cũng không khỏi
không oan uổng cho Đỗ Trường Thiên, hắn bám vào ai không bám, lại bám
vào nhân vật cực phẩm như Đỗ Hà.
Lý Tuyết Nhạn sẵng giọng:
- Xem ngươi kìa, ai nói dính vào. Chỉ là hắn giúp ta một lần nên ta có chút bận tâm mà thôi, đừng hiểu sai.
- Như thế là tốt rồi!
Trường Nhạc công chúa nhẹ nhàng thở ra, đáp:
- Không sao đâu, là biểu ca chủ động cầm ngọc bội mà phụ hoàng ban cho
đến đánh bạc, nếu muốn hỏi tội, biểu ca tội đệ nhất. Huống chi, Đỗ Hà bị chứng mất hồn, chỉ cần thoái thác không biết lai lịch ngọc bội, mặc dù
là phụ hoàng ta cũng không phạt hắn. Huống chi, hắn là con của Đỗ Tương? Biểu ca lúc này đây nhất định ngậm bồ hòn rồi.
- Vậy thì yên tâm!
Lý Tuyết Nhạn cũng thở phào.
Trường Nhạc công chúa không để ý biến hóa của nàng mà chỉ thấp giọng tự nói:
- Chỉ là không thể tưởng được biểu ca đúng là người như vậy.
Tâm tư nhạy bén của nàng đã nhìn ra người chủ sự sau màn là Trưởng Tôn
Trùng, tia hảo cảm từ đáy lòng đối với vị biểu ca này đã bị sự dối trá
của hắn xóa sạch.