Gần đây, An Tử Nhiên vô cùng bận rộn.
Hắn mất tới vài ngày mới hoàn thành bản thiết kế trang hoàng cho sòng bạc Phong Hoa, không chỉ tính toán đến lợi ích trước mắt, hắn còn bao quát cả phương hướng phát triển lâu dài về sau.
Tại Quân Tử thành, sòng bạc lớn nhỏ có đến vài chục nhà, có sức cạnh tranh nhất chính là thập đại sòng bạc, bất quá hiện tại chỉ còn có chín.
Muốn chiến thắng những sòng bạc này, tài lực là không thể so, chỉ có thể tận dụng những ý tưởng mới.
An Tử Nhiên muốn mở không phải là loại sòng bạc ngư long hỗn tạp tam giáo cửu lưu(hỗn tạp đủ mọi loại người, tầng lớp nào cũng có), cái hắn hướng đến là loại sòng bạc có cấp bậc, một sòng bạc như vậy khá hao tổn tâm tư, nhưng hắn có người hỗ trợ, cũng không quá đáng lo, cái khiến hắn phiền lòng lại là về vài ý tưởng mới.
Đánh cuộc ở Đại Á có đến mấy chục loại.
Cược động vật ngoài đua rùa ra còn lại như đá dế, chọi gà, đấu nai hươu linh tinh đều không xuất hiện trong sòng bạc, những trò này trong dân gian lại tương đối thông dụng, thuộc loại cá cược bình dân.
Kỳ bài cùng đoán bắn là hai loại thường thấy trong các sòng bạc nhất, ngoài ra còn có ngũ mộc, diệp tử diễn, xúc sắc, quân bài; mà quân bài lại có thể tạo ra thêm nhiều cách chơi khác, cũng có một số loại An Tử Nhiên chưa từng nghe thấy bao giờ như trừ hồng phổ cùng giảo thắng.(Hãy cho ta biết mấy thứ này là gì?+0+)
Nhưng phần lớn các trò đổ cuộc ở Đại Á cách chơi tương đối phức tạp, không thích hợp mở rộng.
Hắn biết được một vài kiểu chơi khá lưu hành đời sau, cũng thích hợp để mở rộng quy mô, chỉ là việc chế tác có chút phiền phức.
Tại thời điểm sòng bạc còn đang sửa chữa, An Tử Nhiên để Chu quản gia giúp hắn tìm mua chút giấy cứng, thuốc màu cùng dụng cụ chuyên dụng cắt giấy cứng, tuy là thời không này vẫn còn lạc hậu, nhưng những thứ kia vẫn phải có.
Chu quản gia đi một chuyến đã mua đầy đủ những thứ hắn cần về.
An Tử Nhiên cùng những thứ này chiến đấu trong thư phòng, đến tận lúc Phó Vô Thiên trở về cũng chưa đi ra.
Phó Vô Thiên còn đang mong chờ như mọi khi sẽ nhìn thấy Vương phi nhà mình, kết quả chỉ nhìn thấy lão Vương gia còn đang trong thời kì cấm túc, hỏi mới biết hắn còn ở lỳ trong thư phòng chưa đi ra.
Đây là lần đầu tiên thấy hắn tập trung đến quên cả thời gian như vậy.
“Vương phi ở trong thư phòng làm gì vậy?” Phó Vô Thiên nhanh chóng đi về phía thư phòng, đồng thời lên tiếng hỏi Chu quản gia đi cạnh.
Chu quản gia lập tức trả lời:”Tiểu nhân cũng không rõ lắm, buổi chiều Vương phi mang theo chút đồ vật đi vào thư phòng, đến giờ vẫn chưa đi ra, cũng không cho phép hạ nhân vào quấy rầy.”
Phó Vô Thiên nhướng mày, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Vẫy lui Chu quản gia, Phó Vô Thiên đẩy cửa thư phòng, vừa bước vào đã bị đồ vật trên mặt đất hấp dẫn, đó là một đống giấy bị vo lại, càng đi vào bên trong lại càng nhiều.
Xốc lên rèm che, Phó Vô Thiên liền trông thấy Vương phi nhà mình tay cầm bút lông, vẻ mặt chuyên chú nhìn đồ vật trên bàn, do dự xem nên đặt bút thế nào, y liếc về phía mặt bàn, một ít đồ án kì quái, bên cạnh còn có thuốc màu đen vương vãi.
An Tử Nhiên biết là y, cũng không buồn chú ý tới.
Hắn muốn vẽ tổng cộng mười lăm đồ án, nhưng có năm cái làm khó hắn từ nãy tới giờ, đến tận bậy giờ vẫn chưa vẽ xong, hắn đã sớm biết bản thân không có thiên phú vẽ vời mấy thứ này.
“Vương phi, đang vẽ gì vậy?”
Phó Vô Thiên tò mò nhìn đồ án đen tuyền hắn vẽ trên giấy, nhìn thì giống như tùy tiện vẽ ra, chỉ vì thứ này mà bỏ lỡ cơm chiều?
An Tử Nhiên trầm mặc một lúc lâu:”… ta cũng không biết.”
Phó Vô Thiên thiếu chút thì bật cười ra tiếng.
Đoạt lấy bút lông trên tay hắn, đặt xuống mặc thạch biên(*):”Nếu đã không biết, vậy trước hết dùng bữa đã, chờ ăn xong lại làm tiếp, tổ phụ còn đang chờ chúng ta.”
An Tử Nhiên xoay xoay cổ, bắt đầu hạ bút vẽ liền một mạch tận hai canh giờ, quả thật mệt chết người, đáng tiếc có năm đồ án vẫn chưa thể vẽ xong, đành tạm thời gác lại vậy.
Cùng lúc đó, lão Vương gia đã không chờ được mà dùng bữa trước, ông là trưởng bối, hơn nữa còn là trưởng bối đầu óc không bình thường cho lắm, hiển nhiên không kẻ nào dám lắm lời, mà trong thời gian bị cấm túc lão Vương gia cũng rất an phận, đại khái là lo lắng Đại quản gia tức giận nên ngoan ngoãn nhiều.
An Tử Nhiên vẫn luôn ngạc nhiên, không hiểu vì sao lão Vương gia lại sợ Đại quản gia tức giận, về sau nghe Phó Vô Thiên kể chuyện mới hiểu rõ.
Phó Dịch từ ngoài nhìn vào thì là Đại quản gia của Phó Vương phủ, trên thực tế lại là thân sinh nhi tử của lão Vương gia, nói cách khác, Phó Dịch là thúc thúc của Phó Vô Thiên, là thân ca ca của Phó Khiếu, nhưng chỉ hiềm một nỗi, hắn là tư sinh tử.
Đại Á đối với tư sinh tử rất hà khắc, cho dù là Hoàng Thất cũng không có ngoại lệ.
Người mang thân phận tư sinh tử đã định trước cả một đời không thể quang minh chính đại mà sống, lão Vương gia vẫn luôn cảm thấy áy náy không thôi với hắn, vì sai lầm của bản thân mới khiến nhi tử này vĩnh viễn không thể nhận tổ quy tông, chỉ có thể mang thân phận dưỡng tử của lão, ở lại Vương phủ làm đại quản gia.
Vì áy náy mà cho dù là trước khi sinh bệnh, lão Vương gia tính cách lạnh lùng vẫn luôn dung túng Phó Dịch, mà sau khi sinh bệnh, tuy tính cách thay đổi cực lớn, ký ức hỗn loạn, nhưng thái độ đối với Phó Dịch lại không có bất luận biến đổi nào.
Phó Dịch đối ngoại tuy chỉ là đại quản gia của Phó Vương phủ, nhưng quản cũng không chỉ là việc lặt vặt trong phủ, những việc này cơ bản đều do nhị quản gia xử lý, việc của hắn là trông nom những sản nghiệp trên danh nghĩa của Vương phủ, đó cũng là lý do giải thích cho việc hắn thường xuyên không có mặt trong phủ.
Dùng cơm xong, An Tử Nhiên đi gặp tiểu bao tử.
Những người chiếu cố tiểu bao tử ngoại trừ nhũ mẫu cùng nha hoàn từ trước còn có Hoa Lan và Thu Lan.
Hai người nguyên bản hầu hạ bên người hắn, nhưng vì lo lắng cho tiểu bao tử, An Tử Nhiên tạm thời để hai người tới cạnh tiểu bao tử, thời gian này bận rộn nhiều việc, số lần ghé qua cũng ít đi.
“Đại thiếu gia?” Nhìn thấy hắn, Hoa Lan quả thực kinh hỉ.
An Tử Nhiên gật gật đầu, lên tiếng hỏi:”Nhị thiếu gia gần đây thế nào?”
Thu Lan nghe thấy động tĩnh lập tức ôm tiểu bao tử đi ra, đã không còn giống như thời điểm mới sinh hết ăn lại ngủ, tiểu bao tử được nuôi đến mượt mà, ánh mắt đen láy đặc biệt tinh thần, vừa nhìn thấy hắn, hai tiểu trảo lập tức cao hứng quơ loạn.
Thu Lan đi đến gần, tiểu bao tử cũng mở tay hướng trong ngực An Tử Nhiên phác qua.
An Tử Nhiên vội vàng tiếp được.
Được ca ca ôm trong ngực, tiểu bao tử lập tức cười khanh khách, tiếng cười của hài tử vang khắp phòng, nhóm đại nhân thấy vậy không khỏi cười theo.
An Tử Nhiên ôm hài tử mềm mềm, nếu là trước đây, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có một đệ đệ nhỏ đến vậy, chớp mắt đã đầy tám tháng, nhớ khi hắn mới tới đây, tiểu bao tử này mới chỉ đầy tháng.
Thu Lan mỉm cười lên tiếng:”Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia đã có thể tự ngồi được, còn có thể tự bước đi, bám vào đồ vật mà đứng lên, dù ngã cũng không khóc, rất là kiên cường a.”
An Tử Nhiên nghe vậy cũng cảm thấy vui lây, hai tay xốc nách hài tử bế đứng lên:”Tiểu bao tử, gọi ca ca.”
Tiểu bao tử ngây ngô cười, cố gắng đạp đạp chân nhỏ.
An Tử Nhiên đem tiểu bao tử ôm lại trong ngực, hướng Thu Lan dặn dò:”Bắt đầu từ ngày mai, ôm Nhị thiếu gia đến dùng bữa cùng mọi người.”
“Vâng, Đại thiếu gia.”
Bế ẵm một hồi, An Tử Nhiên đem tiểu bao tử giao lại cho Thu Lan, có lẽ do tâm linh tương thông, biết ca ca muốn rời đi, tiểu trảo lập tức níu lấy y phục hắn không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn lã chã chực khóc, nước mắt rất nhanh đã tràn mi.
Hoa Lan cười trộm:”Đại thiếu gia, xem ra Nhị thiếu gia thực luyến tiếc ngài rời đi.”
Dứt lời đã bị Thu Lan trừng một cái.
An Tử Nhiên không còn cách nào khác, ra sức dụ hống, dùng chút tiểu ngoạn ý dời đi lực chú ý của tiểu bao tử, cuối cùng thành công thoát thân.
Trở về phòng, Phó Vô Thiên đã rửa mặt chải đầu xong xuôi.
An Tử Nhiên còn tính toán tắm rửa xong sẽ tiếp tục tới thư phòng nghiên cứu nốt năm đồ án chưa vẽ xong, kết quả còn chưa ra tới cửa đã bị Phó Vô Thiên bá đạo tha lên giường.
“Ngươi đã vẽ suốt một buổi chiều, trời tối cũng không đủ ánh sáng rất hại mắt, hiện giờ thì nghỉ ngơi đi, ngày mai làm tiếp.” Phó Vô Thiên ấn hắn vào phía trong.
An Tử Nhiên hiện giờ cũng không còn so đo chuyện nằm trong hay nằm ngoài, trước kia là vì đề phòng y, từ sau khi hai người thẳng thắn với nhau thì trong hay ngoài không còn là vấn đề nữa.
Mà nói đến ánh sáng, buổi tối quả thực rất phiền toái.
Ánh sáng của nến không giống như đèn điện thế kỉ hai mươi mốt, dù là buổi tối cũng có thể sáng như ban ngày, ánh nến hôn ám không thích hợp để đọc sách, trừ phi muốn bị cận thị.
An Tử Nhiên nghĩ đi nghĩ lại cũng hiểu được, tại thời không này cận thị coi như xong, mấy thứ công nghệ cao như mổ laser chưa xuất hiện, hơn nữa đối với năm đồ án kia hắn vẫn không nắm rõ, dù ngồi làm tiếp thì cũng chỉ biết cắn bút rối rắm, chính là…
“Tay ngươi có thể rời khỏi đùi ta sao?” An Tử Nhiên phát hiện có một cái tay tiện đang ở trên đùi hắn sờ tới sờ lui, cơ hồ bị sờ ra cảm giác, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.
Phản ứng của Phó Vô Thiên chính là cúi đầu hôn môi hắn một cái:”Không thể!”
An Tử Nhiên nhận ra thứ gì đó của Phó Vô Thiên đang cọ vào đùi mình, không cần nghĩ cũng biết đó là gì, lập tức cự tuyệt:”Dừng lại, ngày mai ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Hiện giờ để y gây sức ép, ngày mai hắn chắc chắn sẽ không dậy nổi.
“Ngày mai bổn Vương không phải ra ngoài, có thể giúp ngươi.”
An Tử Nhiên vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, nói không chừng y có thể giúp được, cũng không chắc được:”Ngươi biết vẽ sao?”
Nghe đến đây, Phó Vô Thiên biết hắn đã mềm lòng, dùng mũi cọ cọ gò má mềm mịn, bàn tay tiến vào trong y phục hắn, miệng nói:”Đương nhiên có thể!”
An Tự Nhiên bị y cọ đến bốc hỏa. Thân thể thiếu niên, lại hưởng qua tư vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ, dục vọng rất dễ bi khơi mào. Hai thân thể trần truồng nhanh chóng lăn thành một đoàn, da thịt tương thϊế͙p͙, dục hỏa bừng bừng phấn chấn, làn da An Tử Nhiên bị cọ đến ửng hồng, một lớp mồ hôi mỏng phủ khắp thân thể, mùi hương thân thể hấp dẫn quyện cùng hương vị bí ẩn trong không khí, hệt như thúc tình hương, đủ làm vật cực đại đang chôn trong cơ thể hắn lại trướng thêm một vòng.
Tuy đã không phải là lần đầu tiên, chính là An Tử Nhiên đối với việc tính sự vẫn còn rất miễn cưỡng, phía dưới cố gắng phun ra nuốt vào, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi.
Phó Vô Thiên kéo hai chân hắn đặt lên vai, làm khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, địa phương kết hợp xâm nhập càng thêm sâu, thân mật khó phân.
Cảm giác như bị đỉnh đến tận dạ dày làm An Tử Nhiên không khỏi nhíu mi, thời điểm hắn đang muốn lên tiếng, Phó Vô Thiên bất ngờ thúc mạnh làm hắn trở tay không kịp mà rên rỉ ra tiếng.
“A…”
Như thể được cổ vũ, vật cực đại vốn đang thong thả luật động trong cơ thể hắn bắt đầu va chạm kịch liệt, mỗi lần đều đỉnh đến tận cùng, tiếng rên rỉ đứt quãng không ngớt vang lên.
Vòng eo mảnh khảnh bị siết chặt, bằng một tư thế đòi hỏi độ khó cao gấp đến trước ngực, An Tử Nhiên chưa từng nghĩ đến thắt lưng của mình lại mềm mại đến vậy, chỉ cần nhẹ nhàng hé mắt là có thể nhìn đến cảnh Phó Vô Thiên đang ra vào trong cơ thể hắn, cảm quan bị kích thích đến tột cùng.
Phó Vô Thiên cúi đầu ngậm lấy bờ môi hắn, tiến vào sâu bên trong, đem nước miếng chưa kịp chảy xuống nuốt gọn, sau là đến đầu lưỡi, đói khát, xâm lược, thẳng đến khi An Tử Nhiên chịu không nổi, một bàn tay đua ra định vuốt ve đầu hắn, kết quả bị bắt lại.
“Không… không cần… được một tấc lại muốn tiến thêm một thước…” An Tử Nhiên đứt quãng cảnh cáo.
Tuy bị vậy ở mặt dưới, nhưng không có nghĩa hắn là một nữ nhân, dù quyền chủ động không ở trong tay, ánh mắt vẫn tràn đầy tự tôn nam tử.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười trầm thấp của Phó Vô Thiên.
Đáp lại hắn là một đợt công kích hung mãnh khác, công thành đoạt đất, từ trong ra ngoài, toàn thân không chỗ da thịt nào thoát được, thân thể tựa một quả táo chín đỏ, thơm ngon đầy hấp dẫn.
Đêm nay, An Tử Nhiên tổng cộng phóng thích bốn lần.
Hai ngày liền, Phó Vô Thiên mỗi lần đều đem hắn gây sức ép thật lâu.
Ngày hôm sau, Vương phi vốn quen dậy sớm lại ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.
(*)
(Cái ngoài cùng bên phải, của anh Phó chắc hoành tráng hơn nhiều)