Đại Địa Chủ

Chương 418: Săn giết

Vì khoảng cách khá xa, Triệu Phó Quan không nhìn thấy Phó Vô Thiên, dù thấy thì chỉ sợ cũng không nhận ra. Đây là lần đầu tiên Phó Vô Thiên xuất hiện trên chiến trường A Tùng giang, không quen cũng thực bình thường.


“Vương gia, Dung Quốc tựa hồ chuẩn bị phái người xuống nước.” Không có gì bất ngờ thì hẳn là binh lính giỏi bơi lội, vùng này dòng nước hơi xiết ít, nhưng có bảo hộ thích đáng thì vẫn có thể xuống nước.


Biện pháp âm hiểm của Triệu Phó Quan chính là đục đáy thuyền. Đây là thủ đọan họ quen dùng, trước kia Đại Á cũng từng thua vì cái này.
Nhưng mà……
“Không cần để ý.”


Đáy của chiến hạm Noah là đặc thì, dù họ đục muốn gãy tay cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Thủy quân Dung Quốc sợ chiến hạm Noah cũng vì nguyên nhân này. Một con thuyền đâm mà không vỡ, đục mà không chìm có thể đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.


Triệu Phó Quan cho động tác của họ không bị phát hiện, lập tức tâm tình rất tốt chỉ huy binh lính tiến công.


Dung Quốc tuy không được cung cấp lượng bom dồi dào, nhưng Tử Vi Quốc vì giữ được Dung Quốc nên cuối cùng vẫn giao ra cách chế tạo bom. Có được thứ này, Dung Quốc không còn túng quẫn như trước. Tuy rằng uy lực kém hơn bom của Đại Á, nhưng cũng có thể phát huy tác dụng lớn.


“Đại nhân, ba chiến thuyền kia tách ra, có thể là họ muốn chạy trốn?” Một binh lính hỏi.


“Ta đã thấy được.” Triệu Phó Quan cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng ngu xuẩn, chỉ ba chiến thuyền mà cũng muốn đối kháng với mười chiến thuyền của hắn, mơ mộng hão huyền, “Dù muốn chạy trốn hay muốn bọc đánh, một con thuyền cũng không thể buông tha. Ngươi lập tức đi truyền lệnh, phân ra sáu chiến thuyền đuổi bắt hai chiếc kia, còn lại đều đi theo ta.”


“Rõ!”
Mười chiến thuyền tách ra. Đại Á cũng phát hiện tình huống, nhưng họ không để ý đến.
Phó Vô Thiên một chân dẫm lên rương bom, nhìn chiến thuyền Dung Quốc cách thuyền của họ chỉ hơn 200m, đột nhiên nói với võ tướng phía sau: “Lấy cung của bổn vương tới.”


Võ tướng lập tức nhớ tới Hắc Vân cung, lúc trước hai binh lính mang cánh cung này lên thuyền đã phí không ít sức lực.
Một lát sau, trường cung được mang lên. Phó Vô Thiên một tay tiếp nhận, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng, làm hai binh lính nhìn thấy rồi yên lặng lui xuống.


An Tử Nhiên ăn ý đưa hỏa tiễn cho hắn.


Nguyên lý của hỏa tiễn không khác thần hỏa phi quạ là bao, hơn nữa đây không phải hỏa tiễn bình thường. Hỏa tiễn bình thường chỉ vì gia tăng sức bật mà thôi, nói cách khác, nếu Phó Vô Thiên kết hợp nó với mũi tên bình thường, bất luận là uy lực hay khoảng cách đều sẽ tăng lên.


Hỏa tiễn mà An Tử Nhiên đưa cho Phó Vô Thiên còn là loại đã được cải tiến thêm, lại là kiệt tác của Khúc Mộc. Hắn cải tạo thần hỏa phi quạ thành một loại vũ khí khác, không chỉ có sức bật, còn có lực nổ. Nhưng loại hỏa tiễn này không dễ chế tạo, cho nên số lượng không nhiều.


Khi chiến thuyền Dung Quốc tiến vào phạm vi 200m, Phó Vô Thiên rốt cuộc giơ cung, đặt mũi tên lên giá cung. Tư thế tiêu chuẩn vững chãi, tựa bàn thạch kiên định bất di. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, mũi tên nhọn ‘vèo’ một tiếng vút bay.


Triệu Phó Quan đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ ‘bùm’. Tiếng nổ không lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Phó Quan nhíu mày hỏi.


Tiếng nói vừa dứt, một binh lính chạy tới, hô to, “Đại nhân, không tốt, có một con thuyền trên thân thuyền bị phá, hiện tại đang bị nước vào.”
Mọi người tức khắc biến sắc.
Triệu Phó Quan sắc mặt khó coi quát: “Còn không mau lập tức vá nó lại.”


Binh lính lắc đầu, “Quá lớn, dù vá rồi cũng sẽ không giữ được bao lâu.”


Nơi mũi tên bắn trúng nằm trên mép nước tầm nửa thước, sao đó bom nổ làm nước biển tràn vào, không thể ngăn cản. Chế tạo thuyền có thể rất mất công sức, nhưng chìm thuyền thì hơn một ngàn binh lính trên thuyền có thể sẽ vứt bỏ tánh mạng, tổn thất cũng không nhỏ.


“Đại nhân, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Tướng lãnh vội vàng hỏi. Còn chưa đối mặt mà họ đã bị đối phương huỷ mất một con thuyền, trong lòng không cấm có chút lo lắng.


Triệu Phó Quan cắn răng hạ quyết tâm: “Một khi đã như vậy, trước dời một phần binh lính sang thuyền khác, để lại một phần điều khiển chiến thuyền. Bảo họ đẩy nhanh tốc độ tiến lên. Phải va chạm thật mạnh, dù phải chết cũng phải kéo thuyền của đối phương xuống chôn cùng!”


Mọi người đều cả kinh. Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ có biện pháp này, nếu không họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến thuyền chìm. Còn binh lính trên thuyền, đâm xong rồi cứu họ cũng không muộn. Mỗi binh lính xuất hiện trên chiến trường, từ lúc bắt đầu đã phải có tinh thần hy sinh.


Hạ đạt mệnh lệnh, một phần binh lính trên thuyền bắt đầu dời đi. Sau đó, chiến thuyền bắt đầu gia tốc chạy nhanh về phía chiến hạm của Phó Vô Thiên, khoảng cách hơn 100m không quá một hồi đã bị kéo gần chỉ còn 30, 40m. Thấy chiến thuyền sắp va chạm, các binh lính còn lại trên thuyền trở nên kinh hoảng.


Phó Vô Thiên liếc nhìn chiến thuyền sắp đâm tới, bình tĩnh ra lệnh cho khoang lái điều chỉnh góc độ. Tuy rằng chiến hạm bị đâm cũng sẽ không có gì, nhưng có thể tránh thì không cần thiết đi thử độ cứng.


Chiến hạm có trọng lượng nhiều hơn chiến thuyền, di chuyển chậm hơn chút nên không thể hoàn toàn tránh. Chiến hạm đang rẽ sang bên trái, chiến thuyền liền đâm tới. Tác động lớn làm một vài binh lính mất thăng bằng. Chiến hạm nghiêng sang bên trái một chút. Tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt kịch liệt vang lên, như thể hai chiến thuyền có thể vỡ vụn ra.


Tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Binh lính Đại Á đã nâng cung tiễn bắn sang chiến thuyền Dung Quốc. Mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể binh lính, chết ngay tại chỗ. Binh lính ngồi khoang lái cũng không thoát khỏi.  Mấy chục binh lính Dung Quốc từ khoang thuyền chạy lên, múa đao muốn nhảy sang thuyền của họ, không ngoại lệ đều bị bắn chết.


Người trên chiến thuyền không bao lâu liền chết sạch. Lỗ hổng dưới đáy tàu không có ai tới vá, nước biển dũng mãnh tràn vào, chiến thuyền chìm xuống.
Va chạm khiến chiến hạm đong đưa một hồi, rồi chậm rãi khôi phục bình thường. Ngoài thân thuyền có dấu vết để lại thì chỉnh thể không mấy hư hao.


“Sao có thể?”
Triệu Phó Quan chờ mong thắng lợi, lại bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người. Có thuyền chìm, nhưng lại là thuyền của họ.
Đây là vì cái gì?
Vì sao chiến thuyền của Đại Á cơ hồ lông tóc vô thương?
“Là chiến hạm Noah, tuyệt đối là nó!”


Lúc này, một võ tướng đứng cạnh Triệu Phó Quan đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ.
Những người khác nghe thấy vậy, đồng loạt lộ vẻ khó có thể tin. Mấy chữ chiến hạm Noah có thể nói như sấm bên tai, cũng chỉ lý do này mới có thể giải thích vì sao nó gần như không gặp hư hại gì.


“Sao có thể? Chiến hạm Noah không phải đang ở tiền tuyến sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Triệu Phó Quan chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.
Đúng lúc này, một tiếng vang gọi họ lại từ trong khϊế͙p͙ sợ. Hiện thực cho họ một kích thật mạnh.


Triệu Phó Quan còn chưa ôm được tâm lý may mắn đã phát hiện họ lại có thuyền bị chìm trầm, chính là do hai chiến hạm của Đại Á. Họ cho rằng đối phương muốn chạy trốn nên muốn vây quanh, không chỉ không thể phá thuyền đối phương, còn bị thiệt hại càng nhiều.


Có nghĩa, hai chiến thuyền kia rất có khả năng cũng là chiến hạm Noah. Chiến hạm cường hãn như vậy xuất hiện trước mặt họ, những ba chiếc, Triệu Phó Quan khϊế͙p͙ sợ đến không nói được gì.
Tin dữ lại không chỉ có một.


Những thuỷ binh Dung Quốc lặn xuống nước đã bị bắn chết, thi thể nổi trên mặt nước, dòng nước bị máu nhuộn hồng. Vùng này không có cá mập, nếu không đã sớm gọi tới cá mập.


Triệu Phó Quan nhìn quần áo trên người họ, có thể xác định những người này chính là những binh lính bơi giỏi nhất, đôi mắt trừng lớn khó có thể che dấu sợ hãi. Chiến hạm cường hãn như vậy, họ còn có đường sống sao?


“Quay đầu, lập tức lui lại!” Triệu Phó Quan hít sâu một hơi rồi rống lớn. Mấy chiến thuyền còn lại của họ đã không thể làm nên trò trống gì, nếu đánh bừa thì kết quả cuối cùng chỉ có thể cùng chiến thuyền chìm xuống. Phán đoán sai lầm mang lại hậu quả thực nghiêm trọng.


Võ tướng loạng choạng đứng, phải đỡ lan can mới không ngã ra. Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn phía sau, ấp úng nói: “Không còn kịp rồi……”
Một chiến hạm không biết khi nào đã chắn kín đường lui của họ.