Đại Địa Chủ

Chương 405: Lại là người quen

“Không nói thêm gì khác?” An Tử Nhiên nghe xong, không cấm có chút nghi hoặc.


Một tiểu bạch kiểm không có bản lĩnh gì lại có thể chạy khỏi hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, hắn rút não mới có thể tin tưởng. Lôi Dương hẳn cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn làm như vậy, đến tột cùng là vì mục đích gì? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn đưa tiểu bạch kiểm đến trước mặt hắn mà thôi?


Liễu Hữu Vi lắc đầu, “Không có, hắn chỉ nói nguyện ý giúp chúng ta vạch trần Lôi Dương.”
Lời này một chút cũng không thể tin.


Phó Vô Thiên ôm tay, nhìn Vương phi thần sắc nghi hoặc, cười nói: “Bổn vương thấy, Bạch Hoành này chỉ sợ là đã không còn giá trị lợi dụng với Tử Vi Quốc, cho nên bắt hắn ra mặt, mục tiêu mười phần là Vương phi.”


“Xem ra vị này sống chẳng ra gì.” An Tử Nhiên suy nghĩ chút liền thông, khuôn mặt thanh tuấn đột nhiên lộ ra tươi cười chờ mong.


Ở đây chỉ có Phó Vô Thiên nghe hiểu, “Người không có thật tài thật học, dù cho hắn một đống ưu thế thì hắn cũng sẽ không biết tận dụng. Trùng chính là trùng, đóng gói đẹp thế nào cũng không thay đổi được bản chất.”


“Nhìn xem họ muốn làm cái gì, ta có vài phần hứng thú với Bạch Hoành này.” An Tử Nhiên nhìn hắn.
Phó Vô Thiên đã sớm biết hắn muốn gặp người này. Hai người đứng ở hai trận doanh nhưng rốt cuộc đều đến từ cùng thế giới.
“Để Hứa Vi sắp xếp thời gian.”


Liễu Hữu Vi không hiểu ra sao, tuy rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng hắn biết Vương gia Vương phi tám phần sẽ không nói, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Vương gia Vương phi muốn gặp hắn, hay là ở chỗ tối quan sát?”


An Tử Nhiên quyết đoán lựa chọn vế sau. Hắn cũng có sở thích ác liệt giống Phó Vô Thiên, người kia muốn Bạch Hoành gặp hắn, hắn càng không cho họ thực hiện được.
Phó Vô Thiên cười, hắn biết Vương phi kỳ thật rất giống hắn.


Bạch Hoành căn bản không biết hắn sẽ không thể dễ dàng được gặp An Tử Nhiên. Hắn đang được Liễu Hữu Vi cho ở lại phủ đệ, thấp thỏm chờ đợi tuyên án.


Biết đối phương tới có mục đích, Liễu Hữu Vi không phái người đi chứng thực tính thật giả. Dù sao Lôi Dương chỉ là muốn đưa người đến trước mặt họ mà thôi.


Buổi tối, Liễu Hữu Vi mời hắn cùng dùng cơm. Nhà ăn có thêm một tấm bình phong rõ ràng không nên đặt ở nơi này, Bạch Hoành lại không phát giác ra không đúng. Hắn cho rằng Liễu Hữu Vi đã điều tra rõ hắn thật sự bị bắt cóc sau đó thoát ra, cho nên mới chiêu đãi hắn.


Hắn ngồi chờ đồ ăn được dọn lên, còn An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên lặng lẽ xuất hiện sau bình phong.
“Là hắn?” Vừa liếc mắt thấy đối phương, An Tử Nhiên bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.


Phó Vô Thiên thây Bạch Hoành nhìn qua bức bình phong, kéo An Tử Nhiên ra ngoài. Liếc mắt một cái hẳn là đủ rồi.
Tới chính sảnh, Phó Vô Thiên mới hỏi hắn chuyện gì xảy ra.


Bạch Hoành không giống An Tử Nhiên. An Tử Nhiên chết ở thế giới kia rồi mới đến nơi đây, mà Bạch Hoành là ‘nguyên đai nguyên kiện’ đi vào thế giới này, cho nên An Tử Nhiên vừa thấy đã nhận ra hắn là ai. Không chỉ quen biết, cái chết của hắn còn có chút quan hệ với người này.


“Hơn bảy tỷ người, không ngờ lại là người quen.” An Tử Nhiên lộ vẻ hồi ức. Hắn đã thật lâu không nhớ tới chuyện trước kia.


Hắn đời trước là lính đánh thuê du tẩu trên ranh giới sinh tử, làm việc cho quốc gia, xử lý rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi năm qua lại giữa các quốc gia như cơm bữa. Nhờ biểu hiện xuất sắc, hắn trở thành đội trưởng.
Nhiệm vụ cuối cùng hắn tiếp nhận có liên quan đến Bạch Hoành.


Bạch Hoành là người may mắn. Cha hắn là nhân viên nhà nước có địa vị rất cao, mẹ hắn là tiểu thư của một tập đoàn lớn oai phong một cõi, đã là quan nhị đại, lại là phú nhị đại, trên đời không có mấy ai có thể may mắn hơn hắn, ngậm muỗng vàng sinh ra.


Đương nhiên, có quyền có tiền cũng sẽ dễ bị người xấu nhớ thương.


Bạch Hoành khi còn nhỏ, người nhà của hắn có thể nói là hao hết tâm tư vì an nguy của đứa con độc đinh. Thật vất vả bảo hộ hắn an toàn lớn lên, hắn lại cả ngày chỉ nghĩ ăn chơi thác loạn, quậy với một đám hồ bằng cẩu hữu, tiêu chuẩn nhị thế tổ, vì thế mà bị bắt cóc trong một lần ra nước ngoài.


Bắt cóc hắn không phải là bắt cóc tống tiền bình thường, mà là một đám tử sĩ rất có danh, làm thuê cho nhân vật thần bí nào đó. Đối phương không muốn tiền, mà là một thứ mà Bạch tiến sĩ của Bạch gia đang nghiên cứu. Đó là một loại thuốc cấm, là tuyệt mật của quốc gia, cho nên tuyệt đối không thể giao ra.


Nhưng Bạch gia không thể bỏ mặc Bạch Hoành. Sẽ không giao ra thuốc, nhưng người nhất định phải cứu, cho nên quốc gia phái bộ đội đặc chủng nghĩ cách cứu viện Bạch Hoành.
Đám tử sĩ kia đều không muốn sống, có cả đối tượng truy nã của các quốc gia, nhận nhiệm vụ đồng nghĩa với mang tâm lý sẽ chết.


Lần đó xác thật rất thảm thiết. Đội của họ hy sinh một phần ba đội viên, vậy mà nhiệm vụ vẫn thất bại.


Lúc ấy, người trong căn cứ cơ hồ đều chết sạch. An Tử Nhiên thân là đội trưởng, mang trách nhiệm bảo hộ đội viên và con tin. Hắn đưa đội viên rời đi căn cứ trước, sau đó quay về căn cứ đi tìm Bạch Hoành đang hoảng sợ chạy loạn.


Hắn không cứu được, bởi vì đối phương biết mình trốn không thoát, kích hoạt bom, toàn bộ căn cứ nổ tung.


An Tử Nhiên cho rằng Bạch Hoành cũng chết, không ngờ cũng sẽ đi tới thế giới này. Thời gian họ đến có vẻ không giống nhau. Hắn đã sống ở đây được hơn bốn năm, mà Bạch Hoành rõ ràng xuất hiện sau khi hắn bị Độc Hạt Tử bắt cóc.


Nghĩ vậy, An Tử Nhiên đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Tuy rằng ta nghĩ hắn chính là người kia, nhưng có một việc còn cần xác nhận.”
“Chuyện gì?”
An Tử Nhiên trả lời: “Tên của hắn. Người mà ta biết tên là Bạch Dương, chỉ cần xác định điểm này liền biết hắn có phải người kia.”


Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Chuyện này để Liễu Hữu Vi đi thăm dò.”
Nếu Bạch Dương còn xuẩn đến mức bị Lôi Dương đẩy ra làm pháo hôi, chỉ số thông minh khẳng định không cao.
“Xác định rồi, Vương phi muốn làm gì?”


Phó Vô Thiên không cho rằng Vương phi sẽ bởi vì hai người là đồng hương liền thả cho hắn một con ngựa. Bạch Hoành bởi vì Vương phi mà mất đi một con mắt cùng ngón cái, hắn trong lòng khẳng định oán hận Vương phi. Hai người không thể ngồi xuống hoà bình đàm phán.


An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, buồn cười nói: “Ta có thể có ý tưởng gì. Bạch Hoành căn bản không đáng để ta coi trọng, huống chi cái chết của ta cũng là vì hắn, ta để lại hắn một cái mạng đã không tồi.”


Bạch Hoành là người thế nào, An Tử Nhiên không hiểu lắm, nhưng cũng biết tổng quát. Khi nhận nhiệm vụ, hắn từng xem qua tư liệu về Bạch Hoành. Nhị thế tổ không tiến bộ tiêu chuẩn, những thứ mà người khác cầu còn không được, hắn đều không để trong lòng. Hắn biết không ít người ngậm muỗng vàng sinh ra giống Bạch Hoành, nhưng không một ai giống Bạch Hoành.


“Bổn vương thật ra phải cảm tạ hắn.” Phó Vô Thiên ôm lấy hắn nói.
An Tử Nhiên cười nhạo: “Cảm tạ hắn còn không bằng cảm tạ người gây ra vụ nổ, hắn mới là ‘ân nhân’ của ngươi.”


Phó Vô Thiên tự hỏi giữa lợi và hại, quyết đoán nói sang chuyện khác: “Vương phi có muốn gặp hắn, hoặc là nói cho hắn thân phận của ngươi?”
Hứng thú ác liệt của hắn lại trào dâng.


Hành động của Lôi Dương rõ ràng là muốn từ bỏ người này, nhưng Bạch Hoành với họ cũng không có giá trị lợi dụng, tác dụng duy nhất chính là giải đáp nghi hoặc của An Tử Nhiên mà thôi, muốn xử trí thế nào thì tùy họ.
“…… Tùy tiện.”


Bạch Hoành không hề biết mình đang bị người khác tính kế, lúc này đang nổi tâm tư. Lôi Dương nói hắn có thể gặp được đồng hương ở đây, nhưng hắn cũng nhìn ra được Lôi Dương và hoàng huynh của hắn đã vứt bỏ hắn, nếu không sẽ không để hắn rơi vào nguy hiểm. Để tự cứu, hắn có lẽ sẽ phải nói chuyện với đồng hương.


Liễu Hữu Vi hỏi thăm ra được nguyên danh của hắn xác thật là Bạch Dương.


Bị cổ nhân cưỡng bách cải danh, vị đồng hương này thật đúng là không có tiền đồ. An Tử Nhiên không đến mức cảm thấy mất mặt, nhưng vừa tới đã tiết lộ gốc gác với người ta, dại dột đến không thuốc nào cứu được.
Bạch Dương, Lôi Dương, khó trách người ta muốn buộc hắn cải danh.


Chỉ một chút tin tức, An Tử Nhiên đã đoán ra Bạch Dương trước đó sống thế nào. Từ một nhị thế tổ biến thành nô tài khom lưng uốn gối, tư vị chắc hẳn không mấy dễ chịu.
An Tử Nhiên không tính toán lập tức gặp hắn, cho nên Bạch Hoành không thể được như ý nguyện.


Ngày hôm sau, đại hội luận võ bắt đầu. Đại hội được tổ chức trong hoàng cung, người xem chỉ có hoàng đế cùng văn võ bá quan, nhưng người dự thi lại lên tới hơn một trăm.


Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên đi theo Liễu Hữu Vi xuất hiện ở đại hội. Đối diện, họ thấy được Lôi Dương giả làm hộ vệ đi theo Sa Thừa tướng.
Khi Liễu Hữu Vi chỉ ra Lôi Dương, An Tử Nhiên ngây ngẩn cả người