Vạn Thanh Quốc
Hoàng đế bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, Thái tử tạm thời chấp chưởng triều chính. Nhưng Thái tử vô năng, mấy vị hoàng tử không phục, khiến triều đình lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Phe chủ hòa lần thứ hai đứng lên, nổi lên trânh chấp với phe chủ trương liên minh với Tử Vi Quốc tấn công Cao Trạch.
Liên tiếp bại trận, làm cho thành trì thất thủ, phe chủ trương chiến tranh không đủ tự tin. Cuối cùng lại là phe trung lập ra mặt, đại biểu là Ổ Khánh Minh, đệ đệ của hoàng đế Vạn Thanh, cũng là hoàng thúc của Thái tử. Hắn kém hoàng đế Vạn Thanh hơn mười tuổi, vẫn luôn rất được tín nhiệm.
Đáng nhắc tới chính là, Vương phi của Ổ Khánh Minh là cô của Thái tử phi, vì có quan hệ này cho nên Ổ Khánh Minh đứng về phía Thái tử, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thái tử vô năng nhưng vẫn không bị phế.
Nhưng ở niên đại chiến loạn này, Thái tử xuống đài chỉ là vấn đề thời gian.
Một Thái tử vô năng căn bản không thể giúp Vạn Thanh giành được lợi ích lớn nhất, không cẩn thận thì càng có khả năng đánh đổi cả Vạn Thanh. Ổ Khánh Minh có lẽ là ý thức được điểm này, cho nên gần đây suy nghĩ đã xuất hiện thay đổi.
Nhận thấy được điểm này, các hoàng tử đều muốn kéo hoàng thúc về trận doanh của mình. Ổ Khánh Minh nắm giữ bốn phần binh quyền, sự ủng hộ của hắn đóng vai trò rất lớn.
Chiêu Minh điện, tẩm cung của Thái tử.
Một nam tử mặc quan bào vội vã đi vào, một lát sau, tẩm cung truyền ra tiếng đồ sứ vỡ nát cùng tiếng nam nhân tức giận mắng mỏ. Cung nữ thái giám canh giữ bên ngoài không dám ho he. Mấy ngày gần đây, Thái tử tính tình ngày càng táo bạo, đồ sứ trong tẩm cung đã thay đổi vài bộ.
“Hoàng thúc sao có thể như vậy?” Thái tử cắn chặt răng. Hắn vẫn luôn cho rằng hoàng thúc sẽ luôn đứng về phía hắn, nhưng gần nhất thái độ của hoàng thúc luôn là ba phải cái nào cũng được làm hắn rất bất an.
“Thái tử, cứ tiếp tục như vậy rất bất lợi với chúng ta, chúng ta cần thiết mưu cầu đường lui. Hay là để Thái tử phi lại đi thám thính thái độ của Khánh Vương?” Liễu Hữu Vi kiến nghị.
Thái tử mạnh mẽ phất tay, phẫn nộ nói: “Không cần thám thính, hoàng thúc khẳng định là tính toán từ bỏ bổn Thái tử. Hắn nếu không muốn, căn bản sẽ không tiếp xúc với các hoàng tử khác, hắn đang gián tiếp bày tỏ thái độ của hắn.”
“Làm sao bây giờ?” Liễu Hữu Vi vẻ mặt sốt ruột.
Thái tử bực bội đi qua đi lại. Người khác nói hắn vô năng, hắn trước nay không cho rằng là vậy, tương phản, hắn còn cảm thấy mình tương đối thông minh.
“Hoàng thúc muốn từ bỏ bổn Thái tử, bổn Thái tử cũng sẽ không ngồi chờ chết.” Thái tử cắn răng làm ra quyết định.
Liễu Hữu Vi do dự nói: “Chính là Thái tử, chúng ta muốn phản kích cũng không có năng lực a. Cấm vệ quân trong cung chịu sự quản lý của Khánh Vương, trừ phi chúng ta có thể trộm lệnh bài cấm vệ quân. Nhưng dù vậy cũng chỉ có thể điều động một nửa cấm vệ quân, muốn điều động một nửa kia cần thiết có ý chỉ của Hoàng Thượng.”
“Trộm lệnh bài của hoàng thúc không khó, khó chính là phụ hoàng. Ngươi cũng biết phụ hoàng tín nhiệm hoàng thúc, muốn phụ hoàng hạ chỉ là không có khả năng.”
“Thuộc hạ thật ra có một biện pháp…… Chỉ là có chút phiền toái.”
Thái tử ánh mắt sáng lên, “Biện pháp gì? Mau nói.”
Liễu Hữu Vi nói ra ý nghĩ của mình.
Một lát sau, Liễu Hữu Vi ra khỏi Chiêu Minh điện, quay đầu lại ánh mắt sâu thẳm nhìn tẩm cung Thái tử một cái, khóe miệng nhợt nhạt gợi lên độ cung quỷ dị rồi biến mất như chỉ là ảo giác.
Vào ban đêm, Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử đều thu được tin tức.
Thái tử chuẩn bị phản kích.
Sáu chữ thoạt nhìn thực nghiêm túc, nhưng hai vị hoàng tử đều không để bụng. Một Thái tử bị vứt đi bất cứ lúc nào, căn bản không đáng sợ hãi.
Mẫu hậu của Thái tử qua đời sớm. Mẫu tộc nhiều năm trước bởi vì phạm vào kiêng kị nên bị hoàng đế chèn ép, hiện tại căn bản không có năng lực giúp hắn. Một Thái tử hữu danh vô thực thì có gì phải sợ?
Không ai cảm thấy Thái tử sẽ là uy hϊế͙p͙, bao gồm Ổ Khánh Minh.
Ổ Khánh Minh lúc trước duy trì Thái tử chính là bởi Thái tử vô quyền vô thế dễ khống chế. Nhưng hiện tại Vạn Thanh Quốc bị cuốn vào chiến tranh, các hoàng tử đều không phải đèn cạn dầu, hắn cũng cần nhanh chóng làm ra quyết định.
Tất cả mọi người không nghĩ tới, chính Thái tử vô năng này, lại làm ra hành động vượt ngoài dự kiến của họ.
Có đôi khi không thể xem thường những người vô năng, bởi vì những người này có thể cho ngươi một kích trí mạng.
Vạn Thanh Quốc nội loạn, Cao Trạch không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngược lại mượn thời cơ này rút ra mấy chục vạn quân tương trợ Đại Á. Dung Quốc không thể không cầu viện Tử Vi Quốc. Tử Vi Quốc sửa thái độ, tích cực điều động quân đội đến Dung Quốc, kịch liệt tranh đấu với Đại Á và Cao Trạch.
Bom của Tử Vi Quốc uy lực không bằng Đại Á, nhưng thắng ở số lượng. Nhiều xưởng công binh cùng nhau gia công, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm ra rất nhiều bom. Hơn mười quả cùng nhau oanh tạc, tường thành dày cũng có thể vỡ nát.
Tuy rằng thành công giúp Dung Quốc đoạt lại một tòa thành, nhưng tòa thành kia bị phá huỷ khá nhiều. Đại quân Đại Á lui về một tòa thành khác, vẫn chưa xuất hiện thương vong quá lớn.
Hoàng Sa Nguyên, Tử Vi Quốc cũng ngóc đầu trở lại, tựa hồ vì đoạt lại Hoàng Sa Nguyên mà không tiếc đại giới. Đại quân số lượng khổng lồ lâu lâu lại tập kích quân doanh Đại Á. Hành vi không muốn sống bức cho quân đội Đại Á phải lui lại mấy cây số.
Thời tiết dần nóng lên, làm tâm tình con người cũng trở nên bực bội. Thiệu Phi nhìn thái dương bốc cháy trên đỉnh đầu, sau lưng ướt đẫm.
“Binh lính Tử Vi Quốc không cảm thấy nóng sao? Cách mấy ngày lại tới một lần, chết một đống binh lính họ cũng không đau lòng sao?” Đánh thắng thì ai chẳng thích, nhưng không ai thích quân lính của mình phải hi sinh.
An Tử Nhiên cũng cảm thấy nóng. Mùa hè năm nay còn nóng hơn năm trước. Hiện giờ mới tháng 7, tháng 8 có khả năng sẽ càng nóng.
“Họ khẳng định cũng cảm thấy nóng, nhưng vì đạt tới mục đích, tướng lãnh Tử Vi Quốc có thể hy sinh binh lính. Tử Vi Quốc có thể đứng đầu ngũ đại quốc không phải không có lý do.”
“Mục đích? Họ còn có mục đích gì?” Đại Á hiện tại có bom và súng etpigôn, Tử Vi Quốc muốn đoạt lại Hoàng Sa Nguyên cơ hồ không có khả năng.
Phó Vô Thiên đi tới, “Nếu không phải do chúng ta làm rò rỉ bom, khẳng định là chính họ chế tạo. Nhưng họ không làm ra súng etpigôn, có nghĩa họ không biết súng etpigôn chế tạo thế nào. Tấn công không muốn sống như vậy, tám chín phần là muốn có được một cây súng etpigôn để nghiên cứu.” Mục đích của Tử Vi Quốc kỳ thật không khó đoán.
Thiệu Phi nghĩ tới, khó trách hắn luôn cảm thấy quái quái. Biết rõ súng etpigôn lợi hại, nhưng binh lính Tử Vi Quốc luôn không muốn sống xông tới đội súng etpigôn. Tuy rằng còn không thành công, nhưng không muốn sống như vậy làm hắn hồi tưởng lại vẫn có cảm giác da đầu tê dại. Binh nhiều cũng không nên dùng như vậy a.
Hoàng đế Tử Vi Quốc không khỏi quá không coi trọng tính mạng binh lính. Thiệu Phi thật may mắn hắn không phải người Tử Vi Quốc.
“Vương gia tính toán làm thế nào?” Quản Túc hỏi.
Trả lời hắn lại là An Tử Nhiên, “Nếu họ muốn súng etpigôn, vậy cho họ.”
Quản Túc cùng Thiệu Phi đồng thời nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt ôn nhuận yên lặng phác hoạ ra nụ cười tính kế. Họ không phải lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Vương phi. Hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy Tử Vi Quốc thật xui xẻo.
Không khí ở quân doanh Tử Vi Quốc không tốt như Thiệu Phi tưởng tượng. Nhiều ngày qua, số lượng binh lính hi sinh đã đạt tới con số đáng sợ, nhưng phía trên vẫn chưa hạ lệnh đình chỉ, nếu còn chưa thể lấy được súng etpigôn thì sẽ tổn thất càng nhiều.
Trâu Nghiêm Dũng chưa từng bực bội như vậy.
Một phó tướng đi vào, thần sắc tất cả đều là mỏi mệt, “Tướng quân, quân đội đã chỉnh hợp xong, hiện tại có thể xuất phát, nhưng……”
Lời còn chưa nói xong, Trâu Nghiêm Dũng đã đoán được ý hắn. Đây là lần cuối cùng, nếu không thể thành công, chỉ có thể từ bỏ Hoàng Sa Nguyên.
Hít sâu một hơi, Trâu Nghiêm Dũng đứng dậy ra khỏi lều trại, bóng dáng kiên định mà quyết tuyệt. Hắn chưa từng hạ quyết tâm lớn như vậy.
“Lúc này, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.”
Chiến hỏa lại lần nữa mở màn, quân đội rậm rạp lại lần nữa giao phong trên Hoàng Sa Nguyên. Có lẽ là hai bên đều biết đây là trận chiến cuối cùng, sĩ khí chưa từng giảm, mùi thuốc súng tràn ngập.
Binh lính Tử Vi Quốc không muốn sống tiến về phía trước. Đạn sắt không có mắt vụt qua. Lòng còn sợ hãi, tim đập nhanh. Đạn trực tiếp xuyên qua máu thịt. Một người ngã xuống lại có các binh lính khác bổ sung.
Mặt trời chói chang, tiếng hô rách nát chứa đầy ý chí kiên cường. Rốt cuộc có binh lính phá vỡ phòng tuyến, đoạt lấy súng etpigôn trong tay một binh lính toàn thân là máu, như hy vọng ở ngay trước mắt.
“Phụt……” Đao kiếm đâm vào cơ thể, máu tươi phun ra, một sinh mệnh cứ như vậy ngã xuống.
Ánh sáng trong mắt binh lính dần ảm đạm, mang theo mãnh liệt không cam lòng.
Ánh sáng hy vọng trong chiến tranh tàn khốc, tới cũng nhanh mà tan biến cũng nhanh.