Hoàng cung, Ngự Hoa Viên
Trời đông giá rét, bông tuyết trắng chậm rãi bao trùm lên cảnh sắc. Thế giới ngân trang tố khỏa tuy rét lạnh, lại có thể làm người trước mắt sáng ngời.
Lâu An bọc áo choàng dày bước đi. Kéo cao cổ áo, hắn ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đứng trong đình lục giác cách đó không xa, cao lớn như vậy, mang cảm giác hư ảo, như lần đầu tiên nhận thức người này. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Phó Nguyên Phàm như vậy.
Dứt bỏ ý tưởng này, Lâu An đi vào đình lục giác. Nghe tiếng vang, người nọ xoay người, thấy hắn liền lộ ra khuôn mặt trước sau như một tươi cười sáng lạn.
“Lâu ái khanh, ngươi rốt cuộc tới.”
Lâu An đột nhiên ôm tim. Trái tim đập nhanh gấp đôi ngày thường, giống như có một bóng ma bao phủ trong lòng, trước kia chưa từng có, lần này vì cái gì……
“Hoàng Thượng vội vã gọi thần tới có gì chuyện quan trọng?” Lâu An định thần, vẻ mặt vẫn như ngày thường, đều là ôn hòa mỉm cười.
Phó Nguyên Phàm nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười nói: “Lâu ái khanh, ngươi chừng nào trở nên khách khí như vậy, chúng ta là bạn tốt không phải sao?” Nói xong liền quay đầu nhìn cảnh tuyết, “Đây là trận tuyết đầu đông năm nay, trẫm muốn ngắm cùng bằng hữu tốt nhất. Gần đây quá bận rộn chính vụ, trẫm đã lâu không thả lỏng tâm tình.”
“Hoàng Thượng gần đây xác thật vất vả.” Nhiệt khí phả ra khi nói tan vào không khí, Lâu An chậm rãi đi đến bên người hắn, “Thả lỏng một chút cũng tốt.”
Phó Nguyên Phàm vươn tay, tiếp được một bông tuyết. Nhiệt độ trong lòng bàn tay làm bông tuyết lập tức hòa tan, chỉ để lại vệt nước nhàn nhạt.
“Trẫm gần đây có chuyện vẫn luôn không nghĩ ra, đã bối rối vài ngày. Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù có một chút đáp án, nhưng trẫm vẫn muốn hỏi xem ý kiến của ngươi.” Phó Nguyên Phàm xoay người, vẻ mặt có một chút hoang mang, giống như thật sự bị vấn đề gì đó làm khó.
Lâu An kinh ngạc nhướng mày, “Hoàng Thượng mời nói.”
“Ai, này kỳ thật là câu chuyện có chút dài, kể ra sẽ hơi lâu, Lâu ái khanh kiên nhẫn một chút.” Phó Nguyên Phàm làm như có thật nói.
Lâu An cười cười, “Hoàng Thượng yên tâm, thần không thiếu kiên nhẫn.”
“Không nhất định đâu.” Phó Nguyên Phàm cũng cười, tươi cười thậm chí có chút cảm giác ý vị thâm trường, nói xong liền quay đầu nhìn tuyết.
“Trẫm bắt đầu nói, trước kia có một đế vương. Hắn là người rất thiên chân, tự biết năng lực của mình đến đâu, nhưng hắn đã ngồi lên vị trí kia nên nhất định phải đeo trách nhiệm trên lưng. Vì được người nào đó tán thành, hắn vẫn luôn thực nỗ lực, chỉ là bản tính khó đổi, hắn nỗ lực thế nào cũng không thay đổi được tính cách dễ dàng tin tưởng người khác. Địch quốc nhìn ra nhược điểm, cho nên phái người trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn, muốn đạt được tín nhiệm của hắn……”
Câu chuyện còn chưa kết thúc, sắc mặt Lâu An đã thay đổi, tái nhợt đan xen một chút mồ hôi lạnh, áo choàng cũng không thể ngăn khí lạnh mùa đông, đôi tay cứng đờ cử động, tựa hồ muốn kéo chặt áo choàng nhưng không thể.
Phó Nguyên Phàm như không phát hiện ra hắn khác thường, vẫn tiếp tục, kỳ thật cũng không dài lắm, nhanh chóng kể tới đoạn kết.
“Hắn luôn muốn tìm cơ hội chứng minh mình không phải chỉ biết kéo chân sau, hắn cũng sẽ trưởng thành, cũng có thể trở thành đế vương chân chính có thể một mình gánh vác giang sơn, cho nên khi một cơ hội đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn liền bắt đầu mưu hoa, không kể kế hoạch có thể thành công hay không ……” Nghĩ nghĩ, Phó Nguyên Phàm bổ sung một câu, “Nhưng trẫm cảm thấy có thể thành công, khụ khụ…… trở lại chính đề.”
“Trẫm tương đối tò mò là, có phải tất cả mọi người đều vì đạt tới mục đích mà không từ thủ đoạn. Ngụy trang như vậy không cảm thấy mệt sao, làm người không phải nên vui vẻ một chút, thư sướng một chút mới có thể sống càng có ý nghĩa sao? Lâu ái khanh cảm thấy, trẫm có phải nên học tập đế vương kia, ngụy trang, biến thành một hoàng đế có tâm kế?”
Vẻ mặt hắn quá chân thành, chân thành đến Đại Hắc đều run rẩy khóe miệng rất nhiều lần.
Lâu An chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, từ lúc câu chuyện này bắt đầu. Hiện tại nghe vấn đề cuối cùng của Phó Nguyên Phàm, hắn cảm thấy mình choáng váng, quá xuẩn, tiếp theo chính là không cam lòng.
“Không phải ai sinh ra đều đã cao quý vô cùng, áo cơm vô ưu, vui vẻ vui sướng cũng yêu cầu điều kiện. Phú quý, bần cùng, xuất thân quyết định hết thảy. Hoàng Thượng, đế vương trong truyện và Hoàng Thượng chỉ là lập trường bất đồng thôi.”
Phó Nguyên Phàm gật gật đầu, “Quan điểm cuối cùng của ái khanh trẫm tán đồng, nhưng quan điểm trước thì không. Thân phận cao quý có thể không phải thứ đế vương muốn, cũng không phải tất cả mọi người đều theo đuổi tiền tài quyền lợi. Ngươi nói thân phận quyết định hết thảy, trẫm cũng không tán đồng. Người có tài năng, xuất thân cao thấp không phải vấn đề. Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời vấn đề cuội cùng của trẫm.”
“Vấn đề gì?” Lâu An nghe thấy thanh âm mình khàn khan. Trong đầu hắn có quá nhiều chuyện, căn bản đã quên vấn đề cuối cùng là gì.
“Trẫm nói, đế vương kia có nên thay đổi chính mình.”
“A.” Sống lưng Lâu An giống như mất hết sức lực cong xuống, bước chân lảo đảo lui về sau, ngồi phịch xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Nguyên Phàm vẫn ý cười doanh doanh, sắc mặt đã không còn tái nhợt, “Trò chơi này một chút cũng không vui, ngươi nhận ra khi nào?”
Phó Nguyên Phàm nói: “Ngày ngươi tới gặp trẫm, lời nói của ngươi, cộng thêm lời của đường ca, làm ta bắt đầu hoài nghi ngươi.”
Lâu An là người thông minh, nhanh chóng nghĩ ra, lại nhớ lại lời mình nói ngày đó, lập tức biết mình nói hớ cái gì, không ngờ thế nhưng chỉ bởi vì ba chữ ‘giả hoàng đế’.
“Đường ca lúc đó chưa công bố chân tướng, trẫm cũng chưa tạo áp lực với đại thần nào đó trong triều, như vậy ngươi làm sao mà biết đến giả hoàng đế? Đương nhiên, cũng có khả năng là ngươi đoán được, rốt cuộc ngươi là bằng hữu tốt của trẫm, còn tính hiểu trẫm. Nhưng ngươi nói quá chắc chắn, giống như đã nghĩ sẵn lý do. Trẫm không phải người sẽ tùy tùy tiện tiện hoài nghi người khác, nhưng trải qua một lần mẫu hậu phản bội, trẫm cũng coi như trưởng thành một ít. Sau khi hoài nghi ngươi, trẫm liền mượn hai ám vệ của đường ca, lệnh cho họ theo dõi ngươi.”
Phó Nguyên Phàm hơi hơi mỉm cười, hắn cũng không ngờ mình sẽ đoán đúng. Ám vệ của đường ca đều là cao thủ đứng đầu, Lâu An dù biết võ công cũng tuyệt đối không thể phát hiện mình hị theo dõi, cho nên họ đều bắt quả tang Lâu An cùng những thám tử đó gặp mặt thương thảo.
Nếu là trước đây, Phó Nguyên Phàm khẳng định trái tim băng giá, nhưng mẫu hậu phản bội đả kích quá lớn, phát hiện thân phận của Lâu An không làm hắn khó chịu như vậy. Thân nhân đều có thể phản bội huống chi là bằng hữu tương giao mấy tháng.
“Không thể tưởng được, không thể tưởng được.” Lâu An sầu thảm cười, hắn cuối cùng thế nhưng sẽ thua trong tay Phó Nguyên Phàm.
Đầu óc đột nhiên lóe linh quang, hắn đột nhiên ngẩng đầu. “Những lời lúc đó là ngươi cố ý kích ta đi, muốn lòng ta sinh ra sợ hãi, không dám truyền tin tức, đúng không?”
Vừa nói đến chuyện này, Phó Nguyên Phàm bất đắc dĩ nói: “Lần này ngươi đoán sai rồi, kỳ thật trẫm muốn kích ngươi truyền tin tức, như vậy ngươi sẽ bị đường ca bắt được……”
“Nhưng ngươi không ngờ ta lại tâm sinh kiêng kị, chậm chạp không dám hành động.” Đáp án này hắn một chút cũng không thích, bởi vì nó làm hắn nhận ra hắn sợ hãi. Hắn thế nhưng bởi vì sợ hãi mà từ bỏ tánh mạng của hơn hai mươi người. Nếu có thể cứu họ ra, có lẽ sẽ có thể chế tạo một ít phiền toái cho Đại Á.
Hiện tại nói gì cũng vô dụng, Phó Nguyên Phàm nếu dám vạch trần hắn, khẳng định đã sớm có chuẩn bị, thủ hạ của hắn chỉ sợ cũng bị bắt. Kế hoạch thất bại hoàn toàn, không ai ngờ sẽ là kết quả này, hiện tại mới là chân chính toàn quân bị diệt.
“Phó Nguyên Phàm, kỳ thật nếu không phát hiện ra thân phận của ta, ngươi sẽ vẫn coi ta là bằng hữu đúng không?”
Phó Nguyên Phàm không chớp mắt nhìn hắn, “Không sai, nhưng trẫm hiện tại phải cảm tạ ngươi. Nếu không có ngươi, trẫm sẽ không nhận ra mình ấu trĩ như thế, nhờ ngươi, trẫm đã không phải Phó Nguyên Phàm thiên chân trước kia.”
Vẻ mặt hắn thực kiên định, Lâu An lại càng cảm thấy mình thực thất bại.
“Lời này ta một chút cũng không muốn nghe. Kỳ thật…… Ta cũng không thất bại……” Lâu An đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt sát ý dữ tợn, tay phải nháy mắt xuất hiện một thanh chủy thủ, đâm về phía Phó Nguyên Phàm.
“Cẩn thận!”
Đại Hắc vẻ mặt hoảng sợ xuất hiện trong tầm mắt Phó Nguyên Phàm. Có tiếng gió sắc bén vụt qua, sau đó là tiếng vang rất nhỏ, tiếng lưỡi dao sắc bén đâm vào máu thịt.
Phó Nguyên Phàm quay đầu lại, trên mặt Lâu An bị khϊế͙p͙ sợ thay thế, phía sau hắn là Lạc Cổ Nguyệt không biết xuất hiện lúc nào. Hắn cười rút kiếm ra, kéo theo những tia máu. Lâu An run rẩy ngã trên mặt đất……