Tình huống Đại Á hiện tại dùng hai chữ để hình dung, đó chính là kỳ quặc, từ trong ra ngoài đều lộ ra cảm giác kỳ quặc quỷ dị.
Đại Hắc chỉ là một tiểu nhân vật, sẽ không ai vì đối phó với một tiểu nhân vật mà chuyên môn thiết kế một hồi âm mưu, cho nên lời hắn nói có thể tin tưởng.
Vấn đề chủ yếu vẫn là ở Thái Hậu.
Thái Hậu là ai? Nàng chính là thân sinh mẫu hậu của Phó Nguyên Phàm.
Trừ những chuyện liên quan đến Phó Vô Thiên, gần như tất cả mọi chuyện còn lại, Phó Nguyên Phàm đều nghe lời nàng, rất ít để nàng ủy khuất, luôn thiệt tình thực lòng báo hiếu.
Một nhi tử tốt như vậy, Thái Hậu sao có thể giúp đỡ người ngoài đối phó con trai của nàng?
An Tử Nhiên không tin, đại thần trong triều cũng không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, Thái Hậu xác thật giúp đỡ người ngoài phản bội con trai của nàng. Thành công hay không thì không nói, nếu thất bại, dù Phó Nguyên Phàm cầu tình, nhân sinh của nàng cũng xong rồi.
Tổng thể vẫn là lỗ lớn hơn lãi, cho nên họ đều rất hiếu kì, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm Thái Hậu nguyện ý mạo hiểm như vậy.
“Sau lưng Thái Hậu, rất có thể có bóng dáng Vạn Thanh Quốc.” Cát Khiêm An phân tích. Vạn Thanh Quốc cũng là đại quốc, lần trước họ vì chuyện của Ổ Ngọc Sương mà ăn lỗ nặng, hoàng đế Vạn Thanh khẳng định nuốt không trôi khẩu khí này, tham dự vào cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Phó Vô Thiên nói: “Tỷ lệ xác thật rất lớn. Tử Vi Quốc cũng có khả năng. Trước mắt chỉ có thể âm thầm điều tra, hiện tại việc cấp bách là vạch trần thân phận đối phương, giải cứu chân chính Phó Nguyên Phàm. Các ngươi trước khi rời đi, tình huống ở Quân Tử Thành thế nào?”
Cát Khiêm An lắc đầu: “Không lạc quan lắm. Quân Tử Thành đã bị phong tỏa, các quản sự cũng bị giám sát chặt chẽ, chúng thuộc hạ lần này có thể thuận lợi trốn ra là dựa vào Hình Hà trợ giúp.”
Hình Hà là đối tượng hợp tác của họ. An Tử Nhiên chuẩn bị phát triển sang lĩnh vực thuyền hạm, Hình Hà là lựa chọn tốt nhất. Lúc trước hắn cùng Chung Nguyệt bí mật tiếp xúc với Hình Hà, đàm luận kiến tạo xưởng đóng tàu, lần thứ hai tiếp xúc lại giao cho Quản Túc cùng Thiệu Phi.
Lần này cũng nhờ Hình Hà, họ mới có thể an toàn rời Đại Á.
“Chuyện này là bổn vương thiếu hắn một ân tình.” Phó Vô Thiên nâng mí mắt. Bốn người đều là thủ hạ quan trọng kiêm huynh đệ của hắn, hắn trước nay không muốn mất đi bất cứ ai.
Bốn người đều không lập tức nói tiếp.
Quản Túc mở miệng: “Vương gia, chúng ta không thể ngồi chờ chết ở Cao Trạch, không về Đại Á thì chuyện gì cũng không làm được. Giả hoàng đế hiện tại vội vã tìm ra xưởng công binh chế tạo bom, trước khi chúng ta rời Đại Á, nghe nói hắn hạ không ít ý chỉ. Tuy rằng hắn có điều kiêng kị hắc binh giáp ở biên quan, nhưng thuộc hạ cho rằng, nếu bức hắn nóng nảy, hắn rất có thể sẽ xuống tay với lão Vương gia.” Đây cũng là điều họ băn khoăn nhất.
“Chuyện này không cần lo lắng, trước khi các ngươi tới, bổn vương đã lệnh cho Cung Vân cùng Việt Thất, tận lực đưa tổ phụ cùng tiểu thúc tới nơi an toàn.” Tuy rằng hiện tại còn chưa có hồi âm, nhưng với năng lực của họ, tỉ lệ thành công vẫn rất cao.
“Vậy vấn đề hiện tại là, chúng ta làm thế nào để về Đại Á, lại còn không thể bị giả hoàng đế phát hiện.” Chung Nguyệt nói.
Đúng lúc này, An Tử Nhiên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng. “Các ngươi có phải đã quên một chuyện?”
Ý cười trong mắt hắn thật sự quá rõ ràng, mọi người đã nghi hoặc lại chờ mong. Lúc này còn cười được, khẳng định là chuyện tốt.
Phó Vô Thiên đột nhiên ngửa đầu cười rộ lên, ánh mắt nhìn về phía An Tử Nhiên tràn ngập nhu hòa cùng tán thưởng, “Người hiểu bổn vương quả nhiên chỉ có Vương phi.” Khi Chung Nguyệt nói vậy, hắn đã nghĩ tới, Vương phi lại nhanh hơn hắn một bước.
Bốn người còn lại theo không kịp tư duy của họ.
“Sốt ruột chết mất.” Thiệu Phi nói thầm, “Vương gia, Vương phi cứ việc nói thẳng đi, rốt cuộc là chuyện gì, nói ra cho chúng ta cùng cao hứng.”
Phó Vô Thiên nhường lời cho An Tử Nhiên. An Tử Nhiên giải thích: “Còn nhớ A Lí Hương chứ?”
Quản Túc cùng Thiệu Phi tức khắc sáng mắt. Họ nhớ ra rồi, lúc trước đi tìm hiểu A Lí Hương chính là họ, sau đó Vương gia cùng Vương phi cũng tới. Sau khi xử lý Hứa Vĩ Nghiệp, họ phát hiện một đường hầm đi thông giữa Đại Á và Cao Trạch.
Đường hầm kia đã bị họ bịt kín, nhưng chuyện này chỉ có họ biết, chỉ cần đả thông đường hầm, họ hoàn toàn có thể tự do đi lại giữa Đại Á và Cao Trạch.
“Vẫn là Vương gia cùng Vương phi thông minh.” Thiệu Phi tán dương.
Quản Túc đã không muốn nói gì, hắn cảm thấy mình vẫn rất thông minh.
Xác định xong, họ liền bắt đầu chuẩn bị. Lần này chính là một hồi tranh đánh ác liệt, không phải chỉ cần họ trở về là có thể lập tức giải quyết, rốt cuộc họ hiện tại chưa đủ hiểu biết địch nhân.
Hoàng đế Cao Trạch nghe nói họ có biện pháp lén quay về Đại Á, đã lo lắng, lại luyến tiếc Phó Vô Thiên. Nhưng ông cũng biết rời đi là tất nhiên, nên nói nếu có yêu cầu, Cao Trạch tùy thời có thể phái quân đội chi viện, lại bị cự tuyệt.
Nói giỡn, mang theo quân đội Cao Trạch về Đại Á, bá tánh Đại Á nhất định sẽ cho rằng Cao Trạch chuẩn bị tấn công. Thấy tướng lãnh lại là Phó Vô Thiên, không cần phải nói, tội danh thông đồng với địch phản quốc này liền chứng thực.
Hoàng đế Cao Trạch cũng vì lo lắng cho an nguy của cháu ngoại, cho nên lại nhất quyết muốn họ phải mang theo mười mấy cao thủ cấm vệ. Phó Vô Thiên không cự tuyệt, mười mấy người không tính nhiều, hắn cũng thiếu nhân thủ. Hơn nữa, lão nhân thực lòng quan tâm, không lý nào lại cự tuyệt toàn bộ.
Ngày hôm sau, họ liền xuất phát.
A Lí Hương ở Đại Á là vùng sâu vùng xa, nhưng vùng lãnh thổ Cao Trạch gần đó lại không phải, còn tương đối gần Vân Trạch.
Nơi đó tương đối lạc hậu, điều kiện sinh hoạt của bá tánh cũng không đầy đủ, bần cùng chiếm đại đa số. Nhưng nhờ dân cư đông đúc, sức lao động phong phú, nghe nói hai năm gần đây hấp dẫn không ít phú thương tới nơi đó phát triển.
Hiện giờ trạng huống cũng coi như chậm rãi tốt lên, ít nhất một ngày ba bữa không phải lo, nhưng chênh lệch giàu nghèo vẫn khá lớn.
Đoàn người thông qua đường thủy, chỉ mất hai ngày đã đến.
Nghĩa Trấn là trấn lớn, dân cư rất nhiều, nhưng hai bên đường phố lại chỉ thấy từng hàng phòng ốc thấp bé. Họ ở một trà lâu nghỉ ngơi mười lăm phút rồi lại khởi hành.
Lối vào đường hầm đi sang Đại Á ở ngoài Nghĩa Trấn. Có một dãy núi hoàn toàn chia tách lãnh thổ Cao Trạch cùng Đại Á, từ xưa đến nay ít ai có thể vượt qua. Bởi vì người thử đều chết trên núi hoặc là ngã xuống mà chết.
Vào đêm, họ bí mật đi xem xét tình huống. Lúc trước vì không cho ai phát hiện nơi này, họ làm rất nhiều yểm hộ, hiện giờ dọn dẹp liền tương đối phiền toái.
Ban ngày sẽ dẫn người chú ý, cho nên họ lựa chọn buổi tối cùng những lúc mà người tương đối ít, thay phiên nhau, Phó Vô Thiên cũng tự mình chỉ huy. Lúc trước chính hắn chỉ huy lấp kín, một lần nữa đào ra tốc độ tương đối nhanh.
Tuy vậy, họ vẫn dùng hết hai ngày. Lúc trước vì an toàn, nơi bị đổ bên trong có rất nhiều chỗ.
Lần thứ hai tới A Lí Hương lại không phải quang minh chính đại. Nghe không khí thanh tân, mọi người đều có chút cảm khái.
A Lí Hương dưới sự quản lý của Tháp Lý, hiện giờ các nông hộ sớm đã trở nên khá giả, nhà nhà sống cuộc sống yên lành. Nhà tranh vách đất cũng đều biến thành nhà ngói mới. Mái ngói bóng lưỡng dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt. Nếu không phải thời gian cấp bách, An Tử Nhiên rất muốn ở lại A Lí Hương mấy ngày.
Tháp Lý đột nhiên nhìn thấy họ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là kinh hỉ. Họ không có thời gian ôn chuyện, Phó Vô Thiên sau khi xác định Tháp Lý vẫn trung thành, lập tức phân phó hắn phái người trông coi đường hầm.
Tin Quận Vương phản quốc đã sớm truyền đến ồn ào huyên náo, Tháp Lý cũng nghe nói nhưng không rõ nội tình, nhưng trong lòng hắn, Quận Vương vĩnh viễn là ân nhân cùng chủ nhân của A Lí Hương, mặc kệ Quận Vương là thân phận gì, hắn vĩnh viễn nguyện trung thành với Quận Vương, mà không phải hoàng đế Đại Á.
Điểm này, An Tử Nhiên không nhìn lầm Tháp Lý. Tin tức lan truyền, bá tánh A Lí Hương rất nhanh chóng được Tháp Lý làm công tác tư tưởng.
“Vẫn là A Lí Hương tốt, không khí trong lành, không có phân tranh.” Thiệu Phi quay đầu lại nhìn về phía cổng chào của A Lí Hương đã chỉ còn là một điểm nhỏ, không cấm có chút hoài niệm sinh hoạt lúc trước ở A Lí Hương, đặc biệt là sau khi giải quyết Hứa Vĩ Nghiệp, cuộc sống đặc biệt tiêu dao.
An Tử Nhiên cách hắn gần nhất, nghe thế liền nói: “Ngươi nếu thích, chờ chuyện này kết thúc thì có thể định cư ở đây, ở bao lâu cũng không có vấn đề gì.”
“…… Vẫn là thôi đi.” Thiệu Phi tổng cảm thấy những lời này có ác ý thật sâu. Hắn còn trẻ, định cư loại chuyện này, vẫn là chờ về già rồi nói sau.
An Tử Nhiên bật cười lắc lắc đầu.