Đại Địa Chủ

Chương 32: Rời đi

“Tiểu thư, chúng ta trở lại.”
Người chưa tới, thanh âm của Xảo Nhi đã truyền vào trước, chính là còn chưa vào phòng đã đụng phải An Vu Chi đang sốt ruột đi ra.


An Vu Chi sắc mặt không tốt cho lắm, vừa nghĩ đến chuyện bảy ngày nữa phải gả vào Phó Vương phủ, nàng không có lấy nửa phần vui mừng, chỉ có sợ hãi:”Sự tình ta để ngươi đi hỏi thăm thế nào rồi?”


Xảo Nhi không để tâm nhiều, cao hứng nói:”Tiểu thư, hiện tại toàn bộ Quan Tử thành đều nói về hôn sự giữa người và Phó Vương gia, nghe nói Hoàng Thượng cũng hạ chỉ, không chỉ đồng ý hôn sự của người, mà còn ban thưởng xuống không ít đồ quý giá, chỉ chờ tiểu thư gả vào Phó Vương phủ.”


An Vu Chi sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Đàu tiên là Hạnh Nhi phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Xảo Nhi cũng chú ý tới sắc mặt nhợt nhạt của nàng:”Tiểu thư đừng dọa chúng ta, người có chỗ nào không thoải mái?” Nói xong vội vàng rót cho nàng một ly nước ấm.


An Vu Chi không đón lấy chén nước, ngược lại nắm lấy tay Xảo Nhi, bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay hơi trắng bệch:”Các ngươi nói xem, nếu ta nói hiện tại không gả nữa… sẽ có hậu quả gì?”


“Tiểu thư, lời như thế trăm triệu lần không thể nói ra, để người ta biết được An gia sẽ gặp họa lớn.” Hạnh Nhi hoảng sợ.


“Đúng vậy, tiểu thư.” Xảo Nhi không ngờ tiểu thư lại có loại suy nghĩ này, vội vàng phụ họa:”Phó Vương gia chính là Hoàng thân quốc thích, rất nhiều nữ tử tha thiết gả cho hắn, huống chi người gả qua để làm Vương phi.”


Hạnh Nhi nghiên túc nói:”Tiểu thư, hôn sự của người và Phó Vương gia ai ai cũng đã biết, cả Hoàng Thượng cũng đã bắt đầu chú ý, nếu người không gả, Hoàng Thượng trách tội xuống, An gia sẽ bị xử tội khi quân, người ngàn vạn lần không thể có suy nghĩ này.”


An Vu Chi lộ ra một nụ cười cứng ngắc:”Các ngươi không cần quá lo lắng, ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng hỏi một câu thôi, sẽ không thực sự làm như vậy.”
Hai người thở phào một hơi.
Xảo Nhi lập tức khôi phục biểu tình cười hi hi:”Tiểu thư, may là người chỉ hỏi một chút.”


An Vu Chi ánh mắt lóe ra một chút.


Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt ba ngày đã trôi qua, khoảng cách đến đại hôn chỉ còn bốn ngày, hai nhà tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, ngay cả An Tử Nhiên cũng bận tới không có cả thời gian để luyện chữ, mấy ngày chạy qua chạy lại Vương phủ, cũng vì thế, hắn không có thời gian đi xem tình huống của An Vu Chi.


An Vu Chi trước tuy nói là nàng chỉ đùa mà thôi, nhưng ngay lúc trước ngày An Tử Nhiên tới Phó Vương phủ, nàng đã bắt đầu chuẩn bị nhành trang, Hạnh Nhi tương đối lý trí bị nàng sai đi nơi khác, chỉ còn lại có Xảo Nhi, nghe được tiểu thư bảo muốn đào hôn, nàng cả người phát ngốc.


“Tiểu thư, người không phải nói…”
An Vu Chi ngắt lời nàng, gương mặt tươi cười lần đầu tiên lộ ra thần sắc kiên nghị vốn ẩn sâu trong con người nàng:”Ta không muốn gả, ta đã nghĩ thông suốt, cuộc đời ta không thể hủy trong tay Phó Vô Thiên, ta muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”


Mấy ngày nay nàng đã nhiều lần suy nghĩ, một màn khi đi xem hí kịch cùng phụ mẫu lại hiện ra trước mắt nàng, một vở kịch mà nàng ấn tượng sâu sắc, một nữ tử dũng cảm kiên định theo đuổi hạnh phúc của mình, cuối cùng câu chuyện kết thúc mỹ mãn, nàng cho rằng bản thân là cùng một loại người như nữ tử kia.


Xảo nhi chấn kinh:”Chính là tiểu thư, người cứ đi như vậy, Đại thiếu gia cùng An gia phải làm như thế nào?”


Thấy tiểu thư đồ đạc cũng đã thu thập xong, nàng cuối cùng minh bạch tiểu thư lần này không có nói giỡn, nhất thời không biết phải làm sao, nàng cảm thấy mình phải khuyên bảo tiểu thư, tuy vị Phó Vương gia kia trên người có thể có chỗ thiếu hụt, nhưng thân phận của y tôn quý, biết bao người muốn mà không có cơ hội gả cho y, tiểu thư thế nhưng lại muốn đào hôn, làm người ta khó mà tin được!


An Vu Chi nhăn mi, tự thấy khó xử, lát sau mới cắn răng nói:”Ta tin tưởng ca ca sẽ có biện pháp, Xảo Nhi, ngươi có nguyện ý theo ta cùng đi không? Nếu ngươi không nguyện ý, ta không thể để ngươi đi nói với ca ca, ta sẽ trói ngươi lại.”
“Tiểu thư…” Xảo Nhi trên mặt lộ ra tia giãy dụa.


Nàng lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư kiên định như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng thì sớm đã có chuẩn bị.


“Xảo Nhi, ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” An Vu Chi kì thật rất muốn có một người bỏ đi cùng nàng, một người có thể cho nàng chỗ dựa tương đối an tâm, bởi vậy trong hai nha hoàn nàng đã chọn Xảo Nhi dễ dàng bị lay chuyển.


Xảo Nhi do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, nàng biết vị Quân Vương kia một khi trách tội xuống, An gia trên dưới chỉ sợ không thoát được một kiếp, nàng ở lại An gia không chừng sẽ bị liên lụy, không bằng đi theo tiểu thư.
Hai chủ tớ đạt thành nhận thức chung liền từ cửa sau chuồn êm.


An Tử Nhiên trở lại biệt viện, mặt trời đã xuống núi.
Vừa vào cửa, hắn sắc bén nhận ra không khí có điểm kỳ quái, giồng như rất áp lực.


Sau đó hắn nhìn đến Hạnh Nhi vẻ mặt nóng lòng không ngừng đi qua đi lại dưới bậc thang, vừa trông thấy hắn, lập tức như nhìn thấy cứu thế chủ, vội vã chạy tới, mở miệng nói câu đầu tiên chính là:”Đại thiếu gia, hỏng rồi, không thấy tiểu thư.”