Đại Địa Chủ

Chương 311: Cái chết của Xảo Nhi

Lý Khuê Chí nhìn xong náo nhiệt bên ngoài, rốt cuộc thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn An Tử Nhiên vẫn nằm trên giường lớn nặng nề ngủ.


Họ dùng mê dược làm hắn ngủ, mỗi ngày khống chế ở lượng nhất định, bảo đảm hắn sẽ không tỉnh lại chế tạo phiền toái, bởi vì từ những sự tích trước kia của An Tử Nhiên, hắn tựa hồ là người rất thông minh, người như vậy phải thời thời khắc khắc nhìn, quá hao phí tinh lực.


Tuy rằng liên tục sử dụng mê dược có thể sẽ tạo ra chút vấn đề cho cơ thể đối phương, nhưng vì dự phòng vạn nhất, họ chỉ có thể làm vậy. Đường còn rất dài, chỉ có thể đi đến đâu tính toán đến đó.


“Thật không biết có cái gì đặc biệt, còn không phải là diện mạo đẹp chút, mở mấy sòng bạc, chủ nhân rốt cuộc vì cái gì muốn chúng ta không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn mang ngươi đi?” Lý Khuê Chí lầm bầm lầu bầu một phen, biết không ai có thể giải đáp, lại xoay người xem bên ngoài.


Hắc y nữ nhân cùng An Vu Chi đi liên hệ tuyến đường tiếp theo. Tuy rằng đều đã lên kế hoạch, nhưng vì bảo đảm an toàn và bí ẩn cùng với bảo hộ thân phận đối phương, trước khi chưa có xác nhận, họ đều cần tới rồi lại tiến hành liên hệ.


Lý Khuê Chí xoay người, không phát hiện An Tử Nhiên lại mở mắt, bàn tay đặt bên người chậm rãi nắm lại, cảm thụ sức lực chậm rãi trở về. Mê dược mang cho hắn tác dụng phụ là toàn thân vô lực, nhưng hắn hiện tại đã chậm rãi thích ứng.


Họ cho hắn ăn mê dược mười ngày. Ban đầu, một lần mê dược có thể làm hắn hôn mê gần một ngày, nhưng số lần càng nhiều, sức chống cự của hắn càng mạnh. Tới ngày thứ bảy, dược hiệu kỳ thật chỉ có tác dụng nửa ngày mà thôi, đến bây giờ lại chậm rãi giảm, nửa ngày giảm xuống còn bốn, năm canh giờ.


Hắc y nữ nhân sẽ ở sáng hôm sau lại cho hắn ăn mê dược, hiện tại là giờ Dậu, thái dương sắp xuống núi, nói cách khác, hắn còn cả một đêm.
An Tử Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp thả nhẹ, giống như tiến vào giấc ngủ say không đến thời gian cố định sẽ không tỉnh lại.


Lý Khuê Chí nhìn một hồi lại xoay người, nhìn thoáng qua An Tử Nhiên an tường ngủ, nghĩ nghĩ liền đứng dậy đi ra.
Xảo Nhi canh giữ bên ngoài thấy hắn đi ra, nhíu mày, “Ngươi sao lại đi ra, nàng không phải bảo ngươi canh chừng Vương phi sao, nếu xảy ra sai lầm làm sao bây giờ? Ngươi có thể phụ trách sao?”


Lý Khuê Chí không để ý, hắn chỉ nghe lời hắc y nữ tử, “Hắn hiện tại trúng mê dược, tới ngày hôm sau mới có thể tỉnh, ngươi lo lắng cái gì, chỉ ra ngoài một hồi mà thôi, đương nhiên, ngươi nếu sợ hãi hắn tỉnh lại trả thù thì tự đi mà trông.”


Xảo Nhi cắn chặt răng. Nàng cũng giống An Vu Chi, sớm đã không còn là tiểu nha hoàn trước kia. Nàng hiện tại so trước kia càng có tâm kế, An Vu Chi tuy là chủ tử của nàng, nhưng rất nhiều chuyện kỳ thật đều là nàng ra chủ ý, nếu không thì vị kia sẽ không để nàng tiếp tục đi theo tiểu thư.


Nàng lo lắng An Tử Nhiên có thể tỉnh lại trên đường hơn ai hết. Chuyện họ đang làm không chỉ đơn giản là bắt cóc.


“Tiểu thư không biết khi nào sẽ trở về, chúng ta không thể sơ sẩy. Nếu ngươi không muốn đi vào, vậy ở bên ngoài thủ đi, chờ tiểu thư cùng nàng trở về.” Xảo Nhi thấy Lý Khuê Chí không chịu đi vào, liền chủ động đổi vị trí. Tóm lại, cẩn thận vẫn hơn.


Chính nàng lúc này không hề biết hành động này sẽ đẩy mình đến vực sâu.
Lý Khuê Chí nhìn nàng vén mành đi vào, cười nhạo một tiếng, không để lời nàng nói trong lòng, chỉ là một tiểu nha hoàn cũng dám khoa tay múa chân với hắn.


Xảo Nhi không biết suy nghĩ của Lý Khuê Chí, đi vào thuyền hoa. Nàng đứng trước An Tử Nhiên đang ‘hôn mê’, “Đại thiếu gia, khi tỉnh lại biết chân tướng thì không nên trách chúng ta.”
Nói xong câu đó, Xảo Nhi tìm một cái ghế dựa, ngồi gần cửa sổ.


Thái dương đã xuống núi, mặt trăng tròn lặng lẽ leo lên ngọn cây. Phong cảnh chân chính của Nguyệt Hạ hồ tại thời khắc này không hề giữ lại bày ra.


Thuyền hoa trên hồ tranh đua khoe sắc nở rộ quang mang mỹ lệ. Trừ thuyền hoa lớn tư nhân, nơi này có hơn một nửa số thuyền hoa là làm công việc đặc thù. Các nữ tử trang điểm yêu kiều đứng ở đầu thuyền hoa vẫy khăn tay câu dẫn nam nhân trên bờ.


Tiếng đàn du dương từ một con thuyền hoa truyền ra. Đó là thuyền hoa lớn có sức tải hơn trăm cá nhân, bốn phía treo hơn mười chiếc đèn hoa hồng sáng ngời. Thuyền hoa hồng nổi danh nhất Nguyệt Hạ hồ, nghe nói bên trong có một vị nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành, rất nhiều nam nhân vì gặp nàng một lần mà không quản đường xa ngàn dặm.


Ngày mười lăm hàng tháng, đêm trăng tròn, thuyền hoa hồng sẽ xuất hiện. Nữ tử được xưng là Hồng Hoa tiên tử sẽ ở ngày này tìm kiếm người tri âm. Xảo Nhi nghĩ, còn không phải là một nữ nhân bán mình bán nghệ, nói như thể có bao nhiêu cao thượng, bản chất vẫn là kỹ nữ.


Nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp dịp náo nhiệt như thế từ khi đi theo tiểu thư bôn ba hơn ba năm, xem đến có chút nhập thần.


Nàng không biết Lý Khuê Chí canh giữ bên ngoài đã bị nữ nhân câu dẫn. Dù sao An Vu Chi cùng hắc y nữ nhân một thời gian nữa mới có thể trở về, hắn rời đi một lát hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Ôm tâm lý may mắn, hắn không hề báo cho Xảo Nhi một tiếng đã đi rồi.


Trong bóng đêm, một bàn tay vươn tới Xảo Nhi không có chút phòng bị.


Nàng như có cảm giác, đột nhiên quay đầu, cái tay kia thuận thế bóp chặt cổ nàng, năm ngón tay dùng sức. Ánh nến lay động chiếu sắc mặt Xảo Nhi đỏ bừng cùng đôi mắt vì hoảng sợ mà trừng lớn. Hai tay hai chân dùng sức giãy giụa, lại như thế nào cũng không lay động được đối phương.


“Đại…… Đại…… Thiếu…… Gia……”
Vì sao Đại thiếu gia sẽ đột nhiên tỉnh lại?