Đại Địa Chủ

Chương 306: Đặt tên

Sau khi đạt thành hiệp nghị với Lôi Dương, An Tử Nhiên lại gặp mặt Lôi Dương hai lần, cuối cùng cũng bàn xong các chi tiết cuối cùng.


Lôi Dương còn muốn mời hắn đi ăn nhưng An Tử Nhiên không đáp ứng. Hắn đã có gia thất, đối phương dù là nam hay nữ, nếu không liên quan đến sinh ý thì hắn sẽ không đơn độc ra ngoài cùng đối phương.


Bị cự tuyệt hai lần, Lôi Dương tựa hồ hết hy vọng. Còn An Tử Nhiên lại vì chuyện này mà trả giá đại giới, nguyên nhân là, chiến thần đại nhân vĩ đại ghen tị.


Chiến thần đại nhân ghen, đại giới thực nghiêm trọng. An Tử Nhiên mấy lần ở ban đêm bị lăn lộn tới lăn lộn đi, nếu không phải thể chất hắn đã cải thiện thì quầng thâm mắt đã sớm treo lên.

Ngày 15 tháng 8 nhanh chóng đến.


Một vị công chúa hòa thân khác của Vạn Thanh Quốc năm ngày trước đã đến Đại Á. Vị công chúa này ở đa số các phương diện đều so ra kém Ổ Ngọc Sương, chỗ tốt hơn duy nhất chính là tính tình. Diện mạo không xuất chúng, thường thường, khó trách sẽ bị đưa đến Đại Á.


Xuất giá cùng ngày với nàng còn có công chúa Tử Vi Quốc và công chúa Cao Trạch Quốc. Các nàng đều được gả cho thành viên hoàng thất, đừng nhìn mặt ngoài phong cảnh vô hạn, các nàng rất có thể sẽ bị nhà chồng bỏ qua sau khi gả đi, trừ phi các nàng có thể bằng vào thủ đoạn khiến cho phu quân thương tiếc.


Ngày 17 tháng 8, đoàn sứ giả các quốc gia lần lượt khởi hành về nước. Trước hết rời đi chính là Vạn Thanh Quốc, sau đó là Cao Trạch, cuối cùng mới là Tử Vi Quốc.


Lôi Dương xen lẫn trong đội thị vệ như lúc mới tới, từ đầu tới đuôi đều không có ý muốn tiết lộ thân phận cho bá tành Đại Á biết, có vẻ sang đây chỉ vì muốn bàn chuyện làm ăn với An Tử Nhiên mà thôi.


Khi rời đi, đội ngũ của họ mang về hơn mười xe hàng, đó là đợt vải bông đầu tiên bán cho Tử Vi Quốc, còn lại thì ngày sau sẽ dùng một lần vận chuyển hết, đây là chi tiết họ đã thỏa thuận tốt.


Cứ như vậy, vị Vương gia danh tiếng vang dội này  vô thanh vô tức trở về Tử Vi Quốc. Quá trình họ đi qua biên cảnh Đại Á, tiến vào lãnh thổ nước họ cũng không có phát sinh sự kiện ngoài ý muốn nào.


“Xác định họ không hề làm gì?” Phó Nguyên Phàm nghe thám tử hồi báo, tổng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Dựa theo suy đoán của họ, Tử Vi Quốc phái sứ giả đến Đại Á với mục đích khác chứ không phải liên hôn. Vì thăm dò, hắn vẫn luôn phái thám tử giám thị.


Đường ca đã nói cho hắn của thân phận Lôi Dương, cho nên hắn vẫn luôn phái người trọng điểm giám thị người này. Nhưng họ từ khi tới đây đến khi rời đi không hề có bất luận dị thường gì, thực sự làm hắn hồ đồ, chẳng lẽ Tử Vi Quốc thật sự không có ý tưởng nào khác?


Hiển nhiên là không có khả năng!
“Hoàng Thượng, thần nghe nói quân chủ Tử Vi Quốc là một nam nhân máu lạnh tàn khốc tính cách hay thay đổi, người bình thường rất khó đoán được tâm tư của hắn.” Lâu An nói ra ý kiến của mình.


Phó Nguyên Phàm trầm tư nói: “Ý của Lâu ái khanh là, quân chủ Tử Vi Quốc khả năng đã thay đổi chủ ý, cho nên lệnh cho thủ hạ của hắn án binh bất động phải không?”


Ngoài dự đoán, Lâu An lại lắc đầu, “Trong lời đồn, quân chủ Tử Vi Quốc xác thật là như thế, nhưng thần từng nghe nói, có một người có thể thay mặt quân chủ Tử Vi Quốc làm ra quyết sách.”
Phó Nguyên Phàm nheo mắt, “Người này chính là Lôi Dương phải không?”


Người có thể được quân chủ Tử Vi Quốc tín nhiệm tuyệt đối không thể là một nhân vật đơn giản. Nhưng Lôi Dương tới Đại Á thì vẫn luôn án binh bất động, chỉ tiếp xúc nhiều nhất với Vương phi của Phó Vương phủ, nhưng từ tin tức thu được, hắn tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú với hợp tác buôn bán với Vương phi.


Điểm này, An Tử Nhiên cũng có nghi vấn. Nhưng người đã đi rồi, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.


Trải qua mấy tháng nỗ lực, phòng tuyến vững chắc ở Tĩnh Sơn Châu rốt cuộc hoàn thành. Dưới sự nỗ lực của Cung Vân cùng Quản Túc, một tòa xưởng công binh khổng lồ đồ sộ lẳng lặng đứng bên trong Sơn Trấn.


Vách tường cao và dày giống như tường đồng vách sắt, trên bờ tường đắp các loại mảnh sắt và đá răm nhỏ vụn, cơ hồ con ruồi cũng không bay lọt.
Xây xong xưởng thì nên bắt đầu chiêu công.


Điều kiện chiêu công nghiêm khắc hơn trước kia rất nhiều, công nhân đều là bá tánh bản xứ ở Tĩnh Sơn Châu, nhưng chỉ binh lính hắc giáp quân có thể tiếp xúc đến bộ phận trung tâm. Họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chỉ trung thành với Đại Á, chỉ trung thành với Phó Vô Thiên binh lính.


Có Tĩnh Sơn Châu thành công, xưởng công binh ở Xương Châu cũng chuẩn bị khởi công. Chỉ có mình Dạ Vũ thì khả năng sẽ không lo liệu được quá nhiều việc, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt chuẩn bị qua đó hỗ trợ.


An Tử Nhiên mất hai ngày vẽ một bản thiết kế xưởng công binh mới, để tránh những chuyện có khả năng sau này sẽ phát sinh. Lo trước khỏi hoạ mới là chân lý.
Ngày hôm sau, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt mang theo bản vẽ đi đến Xương Châu.


Họ vừa rời đi, Thiệu Phi lại lộ vẻ mất mát, An Tử Nhiên cũng không để ý đến. Khi Thiệu Phi phát hiện không ai để ý đến hắn, hắn mỗi lần thấy An Tử Nhiên liền sẽ thở dài một tiếng.
Than vài lần, An Tử Nhiên liền biết gia hỏa này ở cầu chú ý.
“Làm sao vậy?”


“Gần đây thật nhàm chán, Khiêm An cùng Chung Nguyệt đều có việc để làm.” Thiệu Phi buồn bực, tuy đi theo Vương phi cũng không tồi, nhưng rất nhiều thời điểm đều ăn không ngồi rồi, toàn thân hắn đều ngứa.


An Tử Nhiên còn tưởng chuyện gì to tát, liền ném cho hắn một câu ý vị thâm trường, “Không cần cảm thấy nhàm chán, thực mau ngươi sẽ có việc.”
Thiệu Phi truy vấn, An Tử Nhiên lại không muốn nói. Thiệu Phi bám riết nửa ngày, cuối cùng bị Phó Vô Thiên dọa đi.
Hai ngày sau, hắn rốt cuộc biết đáp án.


Đêm khuya tĩnh lặng, một hắc ảnh lén lút lẻn vào phòng Thiệu Phi, mò lên giường, cởi áo tháo thắt lưng, xúc cảm bóng loáng này làm nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là không chờ hắn tiến hành đến bước cuối cùng, một tiếng thét vang vọng Phó Vương phủ.


Ánh lửa sáng ngời ở các góc của Phó Vương phủ liên tiếp sáng lên. Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết tối hôm qua có hái hoa tặc ẩn vào phòng Thiệu Phi. Hái hoa tặc võ công cao cường, đem hắn phía trước phía sau, từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu hái một lần xong việc.


Thiệu Phi ba ngày không dám ra phòng một bước, hái hoa tặc lại mỗi ngày thần thanh khí sảng xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vương gia, Vương phi, Quản Túc có mặt.”
Quản Túc đại nhân ôn tồn lễ độ tươi cười như tắm mình trong gió xuân, làm mấy tiểu nha hoàn ngây ngô đỏ cả mặt.


“Khúc Mộc sao rồi?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Tiến triển không tồi, chính là hắn quá liều mạng, hiện tại không phải đánh giặc, hắn vẫn mỗi ngày nhốt mình trong thạch thất để nghiên cứu, có một lần thiếu chút nữa chết đói, may mắn học đồ của hắn phản ứng mau, nhanh chóng xách hắn ra ngoài.”


Nói đến Khúc Mộc, Quản Túc cũng không thể làm gì. Sau sự cố phát sinh ngoài ý muốn đó, hắn không chỉ không hấp thụ giáo huấn, ngược lại càng trầm trọng hơn.
Phó Vô Thiên nói: “Không cần để ý đến, Khúc Mộc không phải người phân không rõ nặng nhẹ.”


“Cứ để hắn đi làm chuyện hắn thích, càng là thiên tài thì càng là quý trọng sinh mệnh.”
Quản Túc nhìn về phía An Tử Nhiên, “Vương phi nói phải.”
“Có chuyện yêu cầu ngươi cùng Thiệu Phi đi làm.”


An Tử Nhiên giao lại tư liệu mà Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt mang về cho Quản Túc, vốn dĩ giao chuyện này giao cho hai người họ là thích hợp nhất, nhưng hắn hy vọng hai người hiểu rõ tình hình chung hơn một chút, rốt cuộc Quản Túc về sau không thể thủ hai nơi cùng một lúc.


Quản Túc trước đã nghe nói, chân chính nhìn đến mới biết dã tâm của Vương phi còn lớn hơn nữa. Nếu kế hoạch này có thể thành công, quốc lực của Đại Á sẽ lại tăng lên một bậc, đến lúc đó, Tử Vi Quốc cũng không còn là đối thủ của Đại Á.


“Kế hoạch đã bắt đầu thực thi, có người kia duy trì, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn cần ngươi cùng Thiệu Phi đi trước giám sát.”
“Ta hiểu được, khi nào khởi hành?”
“Càng nhanh càng tốt.”


Thiệu Phi cho rằng câu nói của Vương phi lúc trước có ý tứ tà ác, ở trên giường buồn rầu thật lâu, thẳng đến khi bị Quản Túc xách lên xe ngựa, hắn mới biết đó là một ngữ hai nghĩa. Hắn ghét nhất một ngữ hai nghĩa.
Thiệu Phi đi rồi, tai An Tử Nhiên rốt cuộc được thanh tĩnh.


Trịnh Quân Kỳ đã ở cữ xong, khoảng thời gian trước đã bắt đầu ngồi cùng bàn với họ, ngẫu nhiên sẽ mang tiểu đường đệ ra nhận mặt mọi người.
Đô đô là biệt danh. Bé sinh ra thực khỏe mạnh, miệng cứ chu lên, cho nên thẩm thẩm đặt cho bé biệt danh này.


Tên thật là do lão Vương gia đặt. Phó Vô Thiên có tên đệm là ‘Vô’, cho nên lão Vương gia cũng chuẩn bị đặt tên có chữ ‘Vô’.
Ban đầu, ông đặt chữ ‘Vũ’. An Tử Nhiên biết vậy, yên lặng viết xuống hai chữ ‘Vô Vũ’.


Lão Vương gia nháy mắt thay đổi chủ ý, đặt tên cho đô đô là Phó Vô Phong, ‘Phong’ ý vì tùy tâm sở dục.
An Tử Nhiên vốn muốn nói một câu, lão Vương gia liếc mắt lườm một cái, hắn liền ngậm miệng không nói.
Vô phong, không tùy tâm sở dục, vậy mà cũng muốn tùy tâm sở dục?


Tiểu đường đệ, về sau muốn trách thì trách tổ phụ.