Khúc Mộc chưa từng thấy thứ gì có tạo hình giống cái ống trước kia, đặc biệt là hai phía đầu đuôi, phần phình lên cùng bộ phận khép kín bên trong tựa hồ đều có tác dụng quan trọng.
Du Cường cũng quan sát, nhưng hắn nghĩ không ra cái ống có tác dụng gì, bên trong rỗng, nhưng không rỗng hoàn toàn. Nếu nói đây là vũ khí, hắn nhiều nhất chỉ có thể nghĩ đến cây gậy, hiển nhiên cây gậy thì không cần làm cho cầu kỳ như vậy.
Không hiểu ra làm sao nên Du Cường không dám phát biểu liều, chỉ có thể nghe cái nhìn của sư phụ.
Khúc Mộc cầm cái ống chuyên chú nghiên cứu. Hắn có một đặc điểm, khi cảm thấy tò mò với gì đó thì tinh thần sẽ đặc biệt tập trung, dường như đã quên mình đang ở nơi nào. Mọi người đều không quấy rầy hắn, nhìn hắn chậm rãi từ đứng biến thành ngồi, cuối cùng trực tiếp nằm bò ra bàn quan sát cái ống.
Không biết qua bao lâu, Khúc Mộc đột nhiên ngồi thẳng. Quản Túc dùng đẩy đẩy Thiệu Phi đang chán chết. Thiệu Phi liếc hắn một cái, Quản Túc ra hiệu hắn nhìn về phía Khúc Mộc.
Vừa thấy Khúc Mộc tựa hồ đã nghiên cứu xong, hắn lập tức có tinh thần, gấp không chờ nổi đánh vỡ không khí an tĩnh bốn phía, “Thế nào, Khúc Mộc, ngươi rốt cuộc có nhìn ra cái gì không?”
Khúc Mộc không nhìn hắn mà do dự nhìn về phía An Tử Nhiên, tựa hồ có chút ngượng ngùng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Đại khái… có một chút suy đoán.”
An Tử Nhiên bình tĩnh nói: “Nói thử xem.” Thời gian không là vấn đề, quan trọng nhất chính là có thật tài thật học.
Khúc Mộc cọ cọ ngón tay lên cái ống, đây là hành động hắn thường làm khi khẩn trương, “Nếu ta không đoán sai, cái ống hẳn là thuộc về thứ gì xạ kích, hơn nữa uy lực hẳn là rất lớn.”
Đôi mắt An Tử Nhiên tức khắc sáng lên, từ một cái ống chưa từng gặp qua lại có thể đoán được đến đó, xác thật rất lợi hại, hắn bắt đầu tin tưởng Khúc Mộc có bản lĩnh có thể hoàn thành yêu cầu của hắn.
Quản Túc cùng Thiệu Phi cũng kinh ngạc, họ đương nhiên biết cái ống dùng để làm gì. Nhưng nếu không biết gì cả, Vương phi đột nhiên đưa cái ống cho họ xem thì họ còn lâu mới đoán ra được. Đáp án của Khúc Mộc đúng tám phần.
“Vì sao?” An Tử Nhiên hỏi.
Khúc Mộc chỉ vào phần dài nhất của cái ống, cũng chính là tiền thang, “Nơi này bên ngoài quấn nhiều vòng sắt, nếu không có tác dụng gì thì sẽ không vô duyên vô cớ được gia cố. Cho nên ta suy đoán, thứ đi ra từ nơi này hẳn là thứ có uy lực rất lớn, người thiết kế nó có thể là lo lắng bộ phận này sẽ dễ hỏng mới hạ nhiều công phu ở chỗ này. Mặt khác, cái ống nhỏ dài, cho nên ta suy đoán hẳn là một thứ kiểu xạ kích.”
Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Khúc Mộc thần tình phi dương, đĩnh đạc, hoàn toàn không còn là thanh niên tính cách tối tăm.
“Nói hay quá.” Thiệu Phi nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẻ mặt kích động. Khúc Mộc nói hoàn toàn đúng, nhìn một cái đã có thể nói ra tác dụng, quả thực là quỷ tài a.
An Tử Nhiên cũng nhàn nhạt cười, “Quả nhiên danh bất hư truyền, nói rất đúng.”
Được khen ngợi, đôi mắt Khúc Mộc rất sáng, khóe miệng cũng xả ra ý cười nhợt nhạt. Tuy không biểu hiện ra cảm xúc quá lớn, nhưng người quen biết hắn đều biết, hắn giờ phút này thật sự cao hứng.
Du Cường cũng cao hứng thay sư phụ, hắn biết sư phụ rất lợi hại, nếu không lúc trước cũng sẽ không khăng khăng muốn bái sư. Phải biết rằng, hắn một nam nhân gần ba mươi tuổi đi bái một thanh niên mười chín tuổi làm thầy, điều này trong mắt rất nhiều người không phải là chuyện gì đáng cao hứng. Nhưng hắn vui, có thể học được tay nghề của sư phụ, cống hiến cho Đại Á làm hắn rất cao hứng.
“Thứ này xác thật được thiết kế theo hình thức phóng ra.” An Tử Nhiên lấy lại cái ống từ tay Khúc Mộc, rất có thâm ý nhìn hai người nói: “Các ngươi đến đúng lúc, cùng ta đi thử nghiệm, các ngươi sẽ biết đây rốt cuộc là thứ gì.”
Khúc Mộc cảm thấy hứng thú, dựa theo hắn suy đoán, uy lực của thứ này nếu thật sự lớn thì hoàn toàn có thể ứng dụng trên chiến trường.
An Tử Nhiên không dẫn họ vào núi. Súng etpigôn không phải bom, thứ này tuy có gây ra tiếng vang nhưng không lớn lắm, hoàn toàn có thể thí nghiệm ở chỗ nào đó ở Sơn Trấn. Vì thế, hắn dùng một mảnh đất trống đằng sau xưởng công binh làm sa trường. Bốn phía sa trường có tường cao vây quanh, diện tích cũng rất lớn, vừa lúc dùng để thí nghiệm.
Năm người đi vào sa trường, ở đó đã sớm đặt bia ngắm. Quản Túc cùng Thiệu Phi đều mang những thứ cần dùng đến.
An Tử Nhiên bỏ đạn vào tiền thang, đạn là hòn đá nhỏ tròn tròn, lại đổ hỏa dược vào buồng thuốc súng. Trên vách buồng thuốc súng có khe hở gọi là hỏa môn, nối với kíp nổ bên ngoài. Khi ngắm bắn, chỉ cần đốt dây dẫn, kíp nổ dẫn cháy hỏa dược là có thể bắn viên đạn ra.
Vì điều kiện hạn chế, phạm vi sát thương của súng etpigôn không xa, trong vòng 100m, thậm chí thấp hơn. Theo An Tử Nhiên suy đoán, bán kính 50m có thể là tầm bắn tốt nhất, một khi vượt qua phạm vi hày, không trúng đầu thì không chết được.
Mọi người an tĩnh nhìn An Tử Nhiên, thấy hắn chuẩn bị xong, lại móc ra mồi lửa, vô thức ngừng thở. Dây cháy bắt lửa, tiếng vang ‘phụt phụt’ chui vào trong cái ống bằng phương thức Khúc Mộc cùng Du Cường chưa bao giờ thấy.
Sau đó, họ thấy An Tử Nhiên chĩa cái ống về phía bia gỗ cách đó 30m, hỏa dược nhanh chóng nổ mạnh đẩy hòn đá nhỏ ra ngoài. Mọi người chỉ nghe thấy ‘viu’ một tiếng, giống như có thứ gì bay đi, nhưng lại không nghe thấy tiếng đá đánh trúng cái gì.
Mọi người lập tức nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên bình tĩnh lấy cặn thuốc súng ra, lại lần nữa đổ đầy, sau đó mới mở miệng: “Vừa rồi đánh trật.” Sa trường rất lớn, đạn trực tiếp rớt trên bờ cát, bởi vậy không phát ra âm thanh.
“Khụ khụ.” Thiệu Phi ho nhẹ một tiếng.
An Tử Nhiên một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn lần đầu tiên sử dụng súng etpigôn, không bắn trúng là bình thường. Có kinh nghiệm, lần thứ hai thuận tay hơn nhiều, đá bay vút ra ngoài, đánh trúng hồng tâm, mọi người hoàn toàn sợ ngây người.
“Dịch bia ngắm ra xa 10m.” An Tử Nhiên nói với người phía sau.
Tiếng nói vừa dứt, có một người nhanh chóng đi ra, An Tử Nhiên phát hiện người này là Khúc Mộc, không cấm hiểu ý cười.
40m, An Tử Nhiên lại một lần bắn trúng hồng tâm. Lại thêm 10m, vẫn rất chính xác, nhưng khoảng cách càng xa, tuy hắn vẫn có thể bắn trúng nhưng không thể bắn xuyên qua bia ngắm, không khác những gì hắn suy đoán.
Mặc dù tầm bắn hiệu quả quá ngắn, không bằng tầm bắn của cung tiễn, nhưng trong trận chiến thủ thành vẫn có thể phát huy tác dụng không nhỏ, đặc biệt là nhằm vào đội quân mang giáp sắt kiên cố, hiệu quả súng sẽ càng tốt. Hắn tin tưởng về sau sẽ thay đổi tình huống này.
Khúc Mộc tỏ ra rất hứng thú với mồi lửa súng, nói chính xác hơn là hứng thú với hỏa dược cùng bộ phận dẫn cháy. Mấy thứ rất bình thường, thậm chí ngày thường cũng có thể nhìn thấy, khi tổ hợp lại với nhau sẽ trở thành thứ có lực sát thương lớn như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.
Khúc Mộc thỉnh cầu An Tử Nhiên cho hắn mượn súng etpigôn để nghiên cứu, được cho phép thì lập tức chui vào phòng nghiên cứu, hai ngày cũng không bước khỏi cửa một bước, đồ ăn đều do Du Cường mang vào.
Mọi người đã sớm thấy nhiều không trách. Khúc Mộc chính là như vậy, thường xuyên vì nghiên cứu một thứ gì đó mà mất ăn mất ngủ, khuyên cũng vô dụng, về sau vẫn sẽ ngựa quen đường cũ.
An Tử Nhiên cũng không nhàn rỗi. Kết quả thí nghiệm tuy rằng không tồi nhưng còn chưa đạt tới yêu cầu, hắn cho rằng uy lực kỳ thật còn có thể cao hơn.
Ngày hôm sau, hắn đi đến xưởng nghề nguội bên cạnh xưởng công binh. Số lượng thợ rèn đã tăng lên đến hơn năm mươi người, cơ hồ tất cả thợ rèn ở Sơn Trấn đều làm ở đây. Đã phải làm vỏ bom, lại thêm làm vỏ súng, hiệu suất quá thấp, hắn đang suy xét đến xây thêm xưởng nghề nguội ở các trấn khác.
Quản Túc cùng Thiệu Phi ở sa trường luyện tập. Súng etpigôn cũng giống cung tiễn ở chỗ đều là ngắm bắn mục tiêu, nhưng khó khăn lại bất đồng. Rốt cuộc mọi người đều đã quen với cung tiễn, dù chưa thấy thì cũng đã nghe nói qua, dễ học. Mà súng etpigôn lại tương đối phiền toái, nó không cần dựa vào lực cánh tay tác động giống cung tiễn.
Cứ như vậy, ở sa trường cả ngày, một thùng hỏa dược đều sắp dùng hết.