Nam nhân họ La danh Trường Phong, là người bản xứ ở Tĩnh Sơn Châu. Năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, là dân thất nghiệp lang thang, nghe nói không thể chịu khổ, không làm được việc nặng, cho nên không giống những người khác đi đến khu mỏ tìm việc làm, nói trắng ra chính là lười.
La Trường Phong rất lười. Cha mẹ chết sớm, không ai quản hắn nên cứ như vậy lắc lư tới tuổi này. Hàng xóm đều từng khuyên hắn đi tìm việc, La Trường Phong nghe vào tai này lại ra tai kia. Dần dà, hàng xóm cũng bất đắc dĩ.
La Trường Phong tuy không làm việc kiếm tiền, nhưng hắn lại có thể nuôi sống chính mình.
La Trường Phong ở tại một thôn trang nhỏ hẻo lánh của Sơn Trấn, dựa vào y thuật gà mờ giúp rất nhiều người nghèo xem bệnh. Hắn không để ý tiền tài cho nên ngẫu nhiên thu tiền, ngẫu nhiên thu đồ ăn, cứ như vậy nuôi sống mình đến ba mươi tuổi. Bởi vì hắn không có công việc ổn định cho nên không cô nương nào nguyện ý gả cho hắn.
An Tử Nhiên và Thiệu Phi từ chỗ lính hắc giáp có được tư liệu của La Trường Phong.
Thiệu Phi ngồi trước mặt hắn, hỏi trắng ra: “Ngươi thật là đại phu?”
La Trường Phong lập tức thẳng lưng, một giây biến thân, ngay sau đó mỉm cười nói: “Bản nhân cam đoan là… lang băm chính hiệu!”
“Phốc!” Thiệu Phi lần đầu tiên thấy có người nói mình là lang băm, không thể không nói, tính cách người này rất hợp ý hắn. “Nghe nói ngươi vẫn luôn xem bệnh cho thôn dân, từ trước đến nay rất ít xảy ra sai sót, sao sẽ là lang băm? Không phải là sợ chúng ta sẽ làm gì ngươi cho nên cố ý gạt chúng ta đi?
La Trường Phong dựa lưng vào ghế, tư thế tùy ý, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, không để bụng nói: “Ta sao phải gạt các ngươi, những hương dân đó đại đa số đều là vất vả lâu ngày thành tật, cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, tùy tiện uống thuốc, xoa bóp hoặc mát xa là được.”
“Ngươi nói đúng.” Lúc này, An Tử Nhiên mở miệng.
La Trường Phong gợi lên khóe miệng nhìn qua, hắn vẫn luôn đợi người này mở miệng, “Không biết Vương phi có gì chỉ giáo?”
“Cái quỷ, sao ngươi biết?”
La Trường Phong nhún nhún vai, “Vốn không xác định, nhưng giờ thì xác định.”
Thiệu Phi nhảy dựng lên, “Sát, ngươi cũng dám lừa ta?”
La Trường Phong xì một tiếng cười, “Ta không lừa ngươi, rõ ràng là do ngươi định lực không đủ mới nói ra, người như người còn có thể tham gia quân ngũ, ta thật lo lắng thay chiến hữu của ngươi.”
Thiệu Phi đỏ mặt.
“Thiệu Phi, ngươi không nói được hắn. Ta không cho phép thì không được mở miệng.” An Tử Nhiên lắc lắc đầu, La Trường Phong là người thông minh, Thiệu Phi thẳng tính sao có thể là đối thủ. Cứ để vậy, tên này nói không chừng sẽ đào cả gốc gác ra cho người ta xem.
Thiệu Phi buồn bực cúi đầu.
La Trường Phong nâng chân, không chút để ý sờ sờ bụng, nói: “Đừng nói nhảm nữa, các ngươi tìm ta tới rốt cuộc có chuyện gì. Nếu không có thì ta phải đi đây, lão tử còn chưa ăn cơm sáng cùng cơm trưa đâu, bụng đã đói bẹp.”
“Vậy trước ăn gì đó đi.”
An Tử Nhiên lập tức phân phó binh lính mang chút đồ ăn tới, giờ cơm trưa mới qua không bao lâu, phòng bếp vẫn còn một ít đồ ăn.
Binh lính hiệu suất rất cao, mấy món ăn sáng cùng một âu cơm nhỏ được mang lên, vẫn còn ấm. Đôi mắt La Trường Phong như bị dính lên trên đó, binh lính vừa bày đồ lên bàn, hắn đã gấp không chờ nổi xới một chén cơm.
Thiệu Phi cho rằng chỉ có người đi lính như họ mới có thể ăn nhanh lại nhiều, không ngờ La Trường Phong này nhìn gầy gầy mà lượng ăn cũng không nhỏ, ăn uống như rồng cuốn xong hai chén cơm, hiện tại đang ăn chén thứ ba.
Nửa khắc sau, La Trường Phong ɭϊếʍƈ hạt cơm cuối cùng trên đũa, mấy món ăn cũng bị hắn ăn đến không thừa mảnh vụn, phần ăn hai người bị mình hắn giải quyết, cuối cùng còn ợ ra một cái.
An Tử Nhiên gọi người thu thập chén đũa.
“La Trường Phong, thứ ngươi chân chính am hiểu không phải y thuật, mà là phối chế các loại thuốc có hiệu quả đặc thù, đúng không? Hàng xóm của ngươi cho rằng ngươi chơi bời lêu lổng lại còn lười biếng, trên thực tế, ngươi rất thích đọc sách, đặc biệt là sách liên quan đến dược lý. Bởi vì không ai thu ngươi làm đồ đệ nên ngươi bắt đầu tự học, chậm rãi sờ soạng ra một ít môn đạo. Vì thực hành, ngươi thường xuyên một mình vào núi hái thuốc, thiên phú của ngươi tại phương diện này không tồi, đánh bậy đánh bạ mà phối chế ra không ít mê dược, ta nói đúng đi?”
“Mới không phải đánh bậy đánh bạ.” La Trường Phong trầm mặc một hồi mới phản bác.
An Tử Nhiên nói: “Chúng ta không thảo luận vấn đề này. Ngươi bán mê dược tự mình phối chế, kiếm lời không ít bạc, cho nên ngươi không cần cực cực khổ khổ đi tìm việc làm như những người khác, mỗi ngày chỉ cần bán một chút mê dược là có thể bảo đảm sinh hoạt, ta nói rất đúng đi?”
La Trường Phong tựa như nghe ra ý tứ trong lời nói, đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi muốn thế nào?”
Mê dược tuy không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng người bình thường rất ít khi dùng đến mê dược, trừ phi là chuẩn bị làm chút chuyện xấu. La Trường Phong là thiên tài, mê dược của hắn tốt hơn mê dược bình thường, chất lượng thượng đẳng khó gặp, nhưng hắn bán mê dược cho người ta làm chuyện giết người cướp của, như vậy hắn chính là hung thủ gián tiếp.
Với thân phận của An Tử Nhiên, muốn tìm ra chứng cứ cũng không khó. La Trường Phong nghĩ đến đó mới hỏi lại.
“Chẳng có gì, ta chỉ muốn La công tử giúp ta một cái vội mà thôi.” An Tử Nhiên nhàn nhạt cười như mọi chuyện đã trong dự kiến, nắm chắc nhược điểm của đối phương là an toàn hơn hết.
Nếu La Trường Phong biết An Tử Nhiên nghe lính hắc giáp báo lại cuộc đời hắn rồi suy diễn ra, phỏng chừng sẽ càng thêm kinh ngạc. Binh lính kỳ thật chỉ nói La Trường Phong thích đọc sách cùng phối chế thuốc bột, còn lại tất cả đều là tự hắn suy đoán.
“Giúp cái gì?” La Trường Phong cảnh giác nhìn hắn, hắn phát hiện thiếu niên này khó đối phó hơn cái tên Thiệu Phi kia mấy chục lần. Rõ ràng nhìn qua chỉ mười tám, mười chín tuổi, hắn lại cảm thấy suy nghĩ của mình như bị đối phương nhìn thấu, không che giấu được gì.
“Các hạ am hiểu phối chế thuốc bột, ta hy vọng các hạ có thể phối chế một ít mê dược giúp ta. Ta không cần mê dược bình thường, hiệu quả càng kỳ lạ càng tốt, tỷ như có thể làm người vừa khóc lại vừa cười, hoặc dược hiệu mạnh hơn hai ba lần mê dược bình thường.”
La Trường Phong do dự nói: “Chỉ vì nguyên nhân này?”
An Tử Nhiên gật gật đầu, “Ta biết bạc không có sức hấp dẫn với ngươi, nhưng ta có thể cung cấp miễn phí nguyên liệu chế thuốc để ngươi thí nghiệm.”
La Trường Phong sáng mắt. Hắn không có hứng thú với tiền bạc, mấy thứ ngoài thân đó đủ dùng là được, hắn chân chính chỉ hứng thú với chế dược.
Khi còn nhỏ hắn đã biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt với chế dược, nhưng bởi vì nhà không có điều kiện nên hắn không thể học. Cha mẹ qua đời, hắn chỉ có một mình không vướng bận, ban đầu vì vấn đề cơm áo mà không thể không làm công cho người, tiền lương mỗi tháng ngoài dùng cho chi tiêu mỗi ngày, còn lại toàn bộ bị hắn dành để mua sách.
La Trường Phong mất ba năm xem hết sách liên quan đến dược lý, không có sách thì hắn lặng lẽ ẩn vào nhà một vài nhà giàu trộm, xem xong lại trả lại.
Hành vi này không tiếp diễn quá lâu, bởi vì La Trường Phong ở một lần trả sách thì bị bắt. Chủ nhân cái nhà kia vốn không phải người lương thiện, lệnh cho hạ nhân đánh hắn đến chết khϊế͙p͙ mới ném ra đường.
La Trường Phong thống hận cái nhà kia, chân hắn thiếu chút nữa bị đánh cho tàn phế, nếu không có chút tri thức, biết cách chữa trị, hiện tại hắn chỉ sợ đã là người què. Nhai Tí tất báo, La Trường Phong lại đem thuốc bột mình phối chế ra trộn trong đồ ăn của phú hộ kia. Thuốc bột là có hiệu quả kết hợp giữa thuốc xổ cùng mê dược, hơn nữa dược lực còn mạnh hơn một hai lần.
Phú hộ bị hôn mê một ngày một đêm, bài tiết không thể có ý thức. Khi tỉnh táo lại, cả nhà phú hộ đã đi ra đầy quần, mùi thối đến người đi đường cũng có thể ngửi thấy. Tin tức truyền ra, phú hộ không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người. Họ rất muốn tìm ra hung thủ, nhưng tìm không thấy, cũng không ai hoài nghi La Trường Phong bởi vì sự kiện kia đã qua hơn một năm.
Nếu cho rằng La Trường Phong sẽ bỏ qua như vậy thì sai rồi. La Trường Phong thù rất dai, liên tục hai lần nữa hạ dược trong đồ ăn của phú hộ, chỉnh một nhà họ đến run như cầy sấy, ban đêm ngủ không yên mới thu tay.
Quan phủ không bắt được La Trường Phong, hắn tự chế thuốc bột, dược liệu cũng tìm trên núi, quan phủ dù đi hỏi khắp các hiệu thuốc cũng không thu được gì. Cuối cùng không giải quyết được, La Trường Phong tiếp tục tiêu dao bên ngoài.
Chuyện này từng trở thành đề tài của bá tánh khi cơm hậu trà dư. Nhà phú hộ làm giàu bất nhân, sớm đã có rất nhiều người vui sướng muốn nhìn họ bị xui xẻo, xảy ra chuyện như vậy, không biết bao nhiêu người vỗ tay khen ngợi