Thiên Thọ, ngày 15 tháng 12, sắp tất niên
Tiên Hoàng có niên hiệu Sùng Minh. Phó Nguyên Phàm đăng cơ, năm sau liền sửa thành Thiên Thọ, ý vì trường thọ.
Hiếm khi Phó Nguyên Phàm kiên trì như vậy. Ngay từ đầu mọi người không rõ Hoàng Thượng vì cái gì nhất định phải dùng niên hiệu này, về sau Lễ bộ cảm thấy Thiên Thọ dụ ý thực cát tường cát lợi, bởi vậy không phản đối.
Vì để dễ nhớ, Phó Nguyên Phàm lệnh cho Lễ bộ tính từ tháng 1 sang năm.
Có điểm vô lại lại tùy tâm sở dục, nhưng Lại thượng thư mới nhậm chức, cái ghế dưới mông còn chưa ngồi ổn, không dám trái ý Hoàng Thượng, cho nên xin chỉ thị Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên từ trước đến nay không thèm để ý lễ nghi phiền phức, mặc hắn dựa theo ý Phó Nguyên Phàm.
Hiện giờ, triều chính đã đi lên quỹ đạo, tâm tư của các đại thần lại lung lay.
Tú nữ đã tiến cung. Số lượng tú nữ năm nay nhiều gấp hai, ba lần khi Sùng Minh Đế tuyển tú.
Sùng Minh Đế dù sao cũng là lão nhân một chân bước vào quan tài, phi vị đều đã cố định, các nương nương đều có con cái, khi đó tiến cung cũng không có chỗ tốt, nhiều nhất chỉ là dựa vào mỹ mạo làm Sùng Minh Đế sủng họ mấy ngày mà thôi. Sùng Minh Đế chết, các nàng phải sống cả đời trong hậu cung.
Nói đến chuyện này, ngày Phó Nguyên Phàm đăng cơ, các cung phi cũng may mắn được đặc xá.
Sùng Minh Đế háo sắc cho nên thường xuyên bỏ thêm mỹ nữ vào hậu cung. Nói hậu cung hoàng đế ba ngàn giai lệ, của hắn chắc phải năm ngàn, sáu ngàn thậm chí nhiều hơn.
Nhưng hoàng đế chỉ có một, mà nhiều cung phi như vậy dù mỗi ngày một người cũng chưa chắc có thể hưởng hết. Huống chi Sùng Minh Đế cũng không thể mỗi ngày một người, vì thế rất nhiều cung phi từ khi tiến cung đến khi Sùng Minh Đế qua đời cũng chưa được lâm hạnh.
Phó Nguyên Phàm chưa bao giờ học sách lược đế vương, hắn cảm thấy các phi tử đó quá thảm, rất nhiều cung phi vẫn còn rất trẻ, vì thế quyết định cho các nàng xuất cung. Tự nguyện rời đi có thể được tiền, không muốn rời đi, hoàng cung cũng không thiếu người rảnh rỗi.
Nhưng đa số đều lựa chọn rời đi.
Các cung phi đều rời đi, hậu cung thật sự trống rỗng. Đến khi các tú nữ tiến cung, hình ảnh náo nhiệt cuối cùng mang cho hậu cung tử khí trầm trầm một tia nhân khí.
Tiến cung không có nghĩa là đã được tuyển, còn phải qua cửa cuối cùng, đó chính là Phó Vô Thiên.
Tuyển tú là để chọn lựa phi tử cho Phó Nguyên Phàm, không thể thật giả lẫn lộn. Phó Vô Thiên không giống những đại thần phụ trách tuyển tú trước kia, mục đích của hắn là chọn hiền nội trợ cho Phó Nguyên Phàm, cho nên dưa vẹo táo nứt khẳng định sẽ bị loại.
Đến lúc đó, hơn hai trăm tú nữ phỏng chừng sẽ chỉ còn lại hai chữ số, có khi một chữ số cũng có khả năng.
Sáng sớm, các tú nữ tranh đoạt khoe sắc ở Ngự Hoa Viên, sau tiếp trước bày ra mặt mỹ lệ nhất của mình. Có tú nữ vì hấp dẫn ánh mắt còn khiến mình thực khoa trương, quần áo đủ mọi màu sắc y hệt khổng tước.
Các tú nữ ngày đầu tiên tiến cung đã nghiệm minh chính bản thân.
Năm nay không phải tất cả đều là mỹ nữ. Trong những khuôn mặt xinh đẹp ngẫu nhiên có mấy nữ tử diện mạo khá bình phàm. Những tú nữ đó đa phần có tính cách tốt, lại không có khuôn mặt xinh đẹp phụ trợ. Họ tương đối thiếu tự tin, cho nên đa số đều không nói một lời đứng trong một góc, có vẻ tương đối an tĩnh.
Trong một mảnh cãi cọ ồn ào đột nhiên vang lên tiếng thái giám, “Quận Vương giá lâm!”
Tú nữ lập tức an tĩnh lại, chỉnh tề xếp thành hàng. Các nàng đã biết người phụ trách tuyển tú là Quận Vương nổi danh lừng lẫy Đại Á, đến bây giờ chỉ có Vương phi, không có lấy một trắc phi, hơn nữa Vương phi này là nam, không thể sinh hài tử.
Nếu các nàng không được chọn vào hậu cung, được Quận Vương nhìn trúng cũng là đại hỉ. Ngày sau nếu có thể sinh ra nhi tử thì cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý, cưỡi lên đầu vị Vương phi kia. Vì thế, không ít tú nữ kích động, khi Phó Vô Thiên xuất hiện thì bắt đầu vứt mị nhãn, làm một ít động tác muốn hấp dẫn Phó Vô Thiên.
Ý tưởng này trong mắt những người khác là cực kỳ khôi hài. Quân Tử Thành rất nhiều người đều biết, Quận Vương cực kỳ yêu thương Vương phi của hắn, muốn có một chân là không có khả năng, nếu không Quận Vương đã sớm cưới vài thêm trắc phi.
Không ai nhắc nhở các nàng, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đi theo Phó Vô Thiên đã nhớ kỹ những người này.
Tú nữ tiến cung đã năm ngày. Năm ngày này các nàng không phải làm gì, chỉ cần ở yên trong phòng mình, có thể ra ngoài hoạt động nhưng không thể đi loạn khắp nơi. Có tú nữ không nhịn được sẽ hỏi thăm khắp nơi, hỏi thăm đủ thứ, nhưng cơ hồ hơn một nửa tú nữ hỏi thăm về mấy tin tức nhỏ trong hậu cung, hoặc là về các tú nữ giống mình xem ai tương đối có tính uy hϊế͙p͙ linh tinh.
Các nàng không hề biết, động tĩnh của các nàng đều bị theo dõi.
Phó Vô Thiên cao lớn uy mãnh đứng trước một đám tú nữ như đứng trước một đám chú lùn, mỗi người đều thấp hơn hắn một cái đầu. Các tú nữ nhìn thoáng hắn rồi lập tức ngượng ngùng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.
Chung Nguyệt cầm một danh sách đi đến trước mặt các nàng, tầm mắt lạnh lùng quét các nàng một vòng, “Những người có tên sau chú ý.”
“Ngô Văn Thanh, Tôn Sơn Nguyệt, Lưu Vu Di, Từ Uyển……”
Các tú nữ được gọi tên ngày càng nhiều, không ít tú nữ đều vui mừng bước ra khỏi hàng, trong đó không thiếu tú nữ có diện mạo xuất sắc, cũng có vài tú nữ không xinh đẹp lắm.
Hơn hai trăm người có hơn một trăm người được gọi.
Giọng Chung Nguyệt vẫn luôn thực vững vàng, không hề uống một ngụm nước đọc đến cái tên cuối cùng.
Các tú nữ không được gọi tái mặt.
“Người bị gọi tên đều đứng tại chỗ, không bị gọi đều đi đến phía trước.” Chung Nguyệt buông danh sách bình tĩnh nói.
Các tú nữ hai mặt nhìn nhau. Người không bị gọi tên chần chờ đi ra, có hai ba mươi người, có xinh đẹp, cũng có không xinh đẹp. Mỗi người đều lộ vẻ bất an, các nàng cho rằng mình sắp bị đào thải, hậu cung của Thiên Thọ Đế hiện tại chỉ có một phi tử, dù chiêu hai, ba trăm cũng không tính nhiều.
Các tú nữ được đứng tại chỗ đắc ý vênh mặt. Chung Nguyệt liếc các nàng một cái, châm chọc gợi lên khóe miệng, tầm mắt chuyển qua hai ba mươi tú nữ trước mặt, đột nhiên mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi trở thành thành viên trong hậu cung.”
Lời vừa nói ra, tất cả tú nữ đều không kịp phản ứng, tất cả đều dại ra.
“Chờ một chút.”
Lúc này, một tú nữ bộ dáng tú lệ rốt cuộc nhịn không được đứng ra. Nàng là Lưu Thơ Vân, con gái của đại thần Lưu Đức, thân phận cao quý hơn đại đa số tú nữ, cũng là một trong những đối tượng được nịnh bợ.
Nàng cho rằng mình trăm phần trăm sẽ được chọn, kết quả lại bị loại? Nàng cảm thấy mình nghe lầm.
Chung Nguyệt nhìn về phía nàng, “Lưu tú nữ có vấn đề gì?”
Lưu Thơ Vân tiến lên một bước, vòng eo mảnh khảnh, nâng khuôn mặt xinh đẹp lên nói: “Chung Nguyệt cô nương nói các nàng được ở lại, chúng ta thì sao?”
“Đã quên nói, sẽ có người đưa các ngươi rời cung.” Chung Nguyệt nói.
“Vì sao? Chúng ta cần một lý do tâm phục khẩu phục, nếu không chúng ta sẽ không rời đi.” Lưu Thơ Vân lập tức truy vấn.
Các tú nữ khác lập tức phụ họa, bắt đầu cãi cọ ồn ào. Các nàng đến bây giờ cũng không rõ mình vì sao lại bị loại.
Chung Nguyệt liếc nàng liếc mắt một cái, “Bởi vì các ngươi không đủ tiêu chuẩn, đơn giản như vậy.”
“Ta nơi nào không đủ tiêu chuẩn?” Lưu Thơ Vân nhìn thấy trào phúng trong ánh mắt Chung Nguyệt, không phục hỏi, bị loại không chỉ có mình nàng là con nhà quan lại.
Chung Nguyệt không trả lời.
Cát Khiêm An đứng ra, cầm trên tay một quyển sổ, mở ra đọc: “Lưu Thơ Vân, nữ nhi của Binh bộ Thị lang Lưu Đức, năm nay mười sáu tuổi, tính cách điêu ngoa tùy hứng, tùy ý đánh chửi hạ nhân, từng có hôn ước với phú thương, vì tiến cung mà giải trừ hôn ước, cũng uy hϊế͙p͙ đối phương không cho nói ra.”
Sắc mặt Lưu Thơ Vân chuyển xanh rồi trắng. Những việc này không nhiều người biết, đặc biệt là hôn ước, chỉ có nàng và cha mẹ biết, thế nhưng bị điều tra ra?
Lại có mấy người không phục đứng ra muốn lý do. Có người thậm chí tự nhận mình chưa từng làm chuyện gì không tốt, có lẽ cho rằng mình làm rất cẩn mật, người khác không thể biết, nhưng đều nhất nhất bị Cát Khiêm An phản bác. Đa số tú nữ đều tồn tại vấn đề phẩm hạnh, thậm chí còn không xong đến không nỡ nhìn thẳng.
Cát Khiêm An đọc lý do, những người khác cũng không dám lại kháng nghị.
“Ta không phục!”
Lúc này, lại một nữ nhân đứng ra. Nàng có gương mặt trái xoan, mắt rất lớn, phi thường khả nhân, là thiên kim của một phú thương.
Cát Khiêm An định hỏi nàng nơi nào không phục, tiếng của thái giám lại vang lên:
“Thái Hậu giá lâm!”