Điểm Trang Các khai trương đã được nửa tháng, cơ hồ 80% người dùng thử đều đã thành khách quen.
20% còn lại là có liên quan đến Ngọc Ngưng Các. Ngọc Ngưng Các làm ăn càng lúc càng lớn, hai tháng trước cũng đã mở rộng tới Quân Tử Thành. Nhưng họ lại không trực tiếp mở cửa hàng ở Quân Tử Thành.
Diêu Thời Vũ chạy trốn tới Quân Tử Thành, trốn đến mất dạng. Đối với người kia, hắn là một tai họa ngầm cực lớn, nếu không thể giải quyết thì người kia sẽ phải ngày ngày sống trong bất an.
Nếu Diêu Thời Vũ chỉ là một tiểu quỷ bình thường, hắn sẽ không phải lo lắng đề phòng như vậy. Nhưng Diêu Thời Vũ lại nắm giữ công thức tổ truyền của Diêu gia, cho nên hắn rất sốt ruột, lo lắng bị Diêu Thời Vũ phát hiện Ngọc Ngưng Các, bởi vậy lựa chọn hợp tác với một thương nhân.
Ngọc Ngưng Các cung cấp son phấn, lợi nhuận thu được chia đôi. Tuy không thu được nhiều bằng tự mình bán, nhưng có thể bước chân vào thị trường khổng lồ Quân Tử Thành, Ngọc Ngưng Các cũng kiếm được rất khả quan. Qua một thời gian, họ có thể tự mình mở cửa hàng son phấn.
Vốn dĩ đây là bí mật, nhưng Phó Vô Thiên khi điều tra đã đào ra được chuyện này, mới biết Ngọc Ngưng Các hợp tác với Ngọc Đường Các ở Quân Tử Thành.
Ngọc Đường Các không có địa vị gì lớn, ở Quân Tử Thành chỉ thuộc hàng trung. Nhưng từ khi hợp tác với Ngọc Ngưng Các, sinh ý tốt lên ba bốn lần, mỗi ngày đều có khách nhân ra ra vào vào không dứt.
Điểm Trang Các khai trương tạo thành nguy cơ cho Ngọc Đường Các. Họ vốn tưởng đó chỉ là một cửa hàng son phấn bình thường, nhưng Điểm Trang Các lại rất đông khách, hơn nữa giá cả thấp hơi một chút nên Ngọc Đường Các bị mất một ít khách hàng.
Thấy Điểm Trang Các ngày càng làm ăn được, một lần ngẫu nhiên, nhân viên của họ nghe thấy vài khách hàng bàn tán rằng son phấn của hai cửa hàng có hiệu quả và hương vị giống nhau. Một nhân viên chạy đến Điểm Trang Các mua một hộp phấn mặt.
So sánh ra, họ phát hiện bất luận là màu, mùi hay hiệu quả đều không khác biệt lắm. Ngọc Đường Các cho rằng Ngọc Ngưng Các cũng cung cấp son phấn cho Điểm Trang Các, làm trái với điều kiện hiệp ước, vì thế quyết định tính sổ Ngọc Ngưng Các.
“Chuyện này không có khả năng, ta chỉ cung cấp son phấn cho Ngọc Đường Các. Ta còn chẳng biết Điểm Trang Các mà ngươi đang nói đến.” Nam nhân lập tức trả lời, thái độ không có vẻ chột dạ nên Ngọc Đường Các cũng không thể không hoài nghi có phải trùng hợp hay không.
“Nhưng ta đã so sánh hai loại phấn mặt với nhau, còn có hương phấn, dầu bôi tóc, mùi hương cùng hiệu quả đều giống nhau, điểm này phải giải thích thế nào, nếu ngươi không cung cấp son phấn cho Điểm Trang Các, chẳng lẽ chính ngươi mở sao?”
Nếu hắn có thể tự mình mở thì sẽ không tìm Ngọc Đường Các hợp tác rồi. Nam nhân nhanh chóng nghĩ tới Diêu Thời Vũ, tiểu quỷ này sao có thể có bản lĩnh trong một thời gian ngắn mở một cửa hàng son phấn?
“Chuyện này ta sẽ điều tra.”
“Ta sẽ chờ tin tức của ngươi, hy vọng ngươi có thể mau chóng cho ta hồi đáp.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình đến Quân Tử Thành. Chuyện này dù ngươi không truy cứu, ta cũng nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Bên kia, Trịnh Quân Kỳ đang nghĩ cách kéo thêm khách hàng, lợi nhuận kếch xù thu được từ son phấn làm nàng muốn mở rộng Điểm Trang Các. Nhưng nàng cũng phát hiện son phấn của Ngọc Đường Các và của Điểm Trang Các cơ hồ là giống nhau, chẳng qua giá cả của Ngọc Đường Các cao hơn.
Có nên lại giảm giá xuống một chút?
“Thẩm thẩm?”
Giọng nói của An Tử Nhiên đột nhiên xuất hiện trong đầu, Trịnh Quân Kỳ hoảng sợ, sực tỉnh lại, thấy An Tử Nhiên mắt cũng không chớp nhìn nàng, vội vàng thu hồi vẻ mặt, “Tử Nhiên gọi ta?”
An Tử Nhiên nói: “Chủng loại mặt hàng trong Điểm Trang Các không nhiều, thẩm thẩm có tính đẩy ra mặt hàng mới không?”
“Vấn đề này ta có nghĩ tới, nhưng có chút phiền toái. Diêu Thời Vũ một lòng muốn báo thù, trước hắn đã nói hắn có thể giao công thức tổ truyền của Diêu gia cho ta, nhưng muốn ta giúp hắn báo thù. Tử Nhiên cũng biết loại chuyện này ta không giúp được, cho nên ta đề nghị chia một nửa lợi tức mỗi tháng của Điểm Trang Các cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt, tựa hồ khăng khăng muốn báo thù.”
“Vậy thẩm thẩm nói cho hắn, muốn báo thù thì tự mình mở cửa hàng son phấn. Nếu son phấn Diêu gia thật sự có hiệu quả không tồi, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối có thể mở rộng đến Vân Châu, đối đầu với Ngọc Ngưng Các, sau đó nhìn nó từng bước từng bước bị diệt vong, đó mới là điều nên làm. Nếu dùng thủ đoạn cực đoan, trả giá bằng tính mạng mình thì một chút cũng không có lời. Hơn nữa, thâm cừu đại hận chỉ có tự mình báo mới có thể hả giận!” An Tử Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Trịnh Quân Kỳ ngơ ngác nhìn hắn.
An Tử Nhiên nhướng mày, “Làm sao vậy?”
Trịnh Quân Kỳ vội vàng lắc đầu, xem ra Tử Nhiên cũng loại người có thù tất báo.
Ngày hôm sau, Trịnh Quân Kỳ truyền lại nguyên văn lời của An Tử Nhiên cho Diêu Thời Vũ. Hắn sửng sốt hồi lâu, dòng nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt rơi xuống, thật lâu cũng không nói chuyện. Đến chiều, Diêu Thời Vũ mới chạy đến Điểm Trang Các tìm nàng, nói ra quyết định của hắn.
Hắn quyết định tự mình báo thù, nhưng hắn chưa từng tự mình mở cửa hàng son phấn, kinh nghiệm không nhiều lắm, cho nên hắn muốn hợp tác với Trịnh Quân Kỳ. Hắn có thể giao công thức của Diêu gia cho nàng, bao gồm cả công thức tổ truyền, nhưng muốn được chia 4 phần lợi nhuận. Chỉ có mượn sức Phó Vương phủ, hắn mới có thể nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện, nếu hắn tự làm, có thể qua 4, 5 năm cũng chưa thành công.
Trịnh Quân Kỳ đã sớm muốn hợp tác. Chia ra 4 phần lợi nhuận cho hắn cũng không sao, hắn yêu cầu một nửa nàng vẫn sẽ đồng ý, rốt cuộc phối phương chính là sinh mệnh, không có phối phương, hết thảy đều là nói suông.
Sau khi quyết định, họ bắt đầu thu xếp, chậm rãi làm phong phú mặt hàng trong Điểm Trang Các, đồng thời còn chế ra công cụ trang điểm, tỷ như mi bút linh tinh. Mấy thứ này đương nhiên không phải tùy ý có thể thấy ở trên mấy quán ven đường. Trịnh Quân Kỳ ghi nhớ lời An Tử Nhiên, từ ban đầu đã quyết định đi theo hướng cao cấp.
Thanh danh của Điểm Trang Các dần lan tỏa, kéo theo là cái tên Trịnh Quân Kỳ. Ngày càng nhiều người biết Điểm Trang Các là do phu nhân của nghĩa tử của Phó lão Vương gia mở. Những đối tượng Trịnh Quân Kỳ kết giao trước đó là thương nhân, hiện tại biến thành các phu nhân ở Quân Tử Thành.
Vì thế, Trịnh Quân Kỳ cũng bắt đầu chú trọng vẻ ngoài. Chỉ là trình độ của nàng chỉ ngang với Xuân Lan, khi nàng xuất hiện trước mặt mọi người, Phó Dịch trước nay trầm ổn cũng bị sặc cháo.
“Vẻ mặt này của mọi người là sao?”
An Tử Nhiên bị sặc dữ nhất. Trịnh Quân Kỳ nghĩ rằng kỹ thuật mình rất khá, nhưng trong mắt người chuyên nghiệp như An Tử Nhiên, kiểu trang điểm chỗ này chấm một chút, chỗ kia điểm một chút hoàn toàn không có trình độ kỹ thuật quả thực không xong đến tột đỉnh.
Một khuôn mặt dễ nhìn cứ như vậy bị huỷ hoại!
“Thẩm thẩm.” Phó Vô Thiên vừa vỗ nhẹ lưng Vương phi, vừa nói với Trịnh Quân Kỳ, “Lần sau đừng vẽ.”
Trịnh Quân Kỳ bị đả kích, vẫn hỏi: “Vì cái gì?”
Phó Vô Thiên một chút cũng không cho nàng mặt mũi, “Bởi vì rất khó xem.” Lần trước Thu Lan trang điểm giúp Xuân Lan còn chấp nhận được, phản ứng của hắn không lớn như vậy. Nhưng trình độ của thẩm thẩm hiển nhiên kém hơn Thu Lan, không khác gì Xuân Lan.
“Quân Kỳ, ta cũng cảm thấy nàng không trang điểm vẫn đẹp hơn.” Phó Dịch bật cười lắc đầu. Hắn thấy chỉ nữ nhân không tự tin mới trang điểm. Hơn nữa hắn không hy vọng thơm má được cả một miệng phấn, đây là tư tâm của mỗi nam nhân với nữ nhân của mình, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng hắn không dám nói rõ.
(Himeko: ở thời nay, câu này có còn áp dụng được không?)
Trịnh Quân Kỳ thở ra một hơi, “Mọi người cho rằng ta thích sao? Kỳ thật ta cũng thích không trang điểm đậm, cảm giác thật sự không thoải mái. Nhưng ta hiện tại là chủ của Điểm Trang Các, mỗi ngày đều gặp rất nhiều phu nhân, ta cũng muốn chú ý bề ngoài a!”
Nàng nói đích xác có lý, Phó Dịch tức khắc khó khăn, suy nghĩ một chút mới đề nghị: “Bằng không tìm người hiểu trang điểm, nhờ họ dạy?”
“Chủ ý không tồi.” Trịnh Quân Kỳ lập tức phụ họa, “Nhưng tìm ai đây, ta không quen ai như vậy cả? Chẳng lẽ đi tìm hỉ bà?”
Hỉ bà là người hỗ trợ trang điểm cho tân nương ngày xuất giá. Trịnh Quân Kỳ xuất giá cũng mời một hỉ bà. Ngày đó, hỉ bà trang điểm không tồi, nhưng nào có ai lại đi học trang điểm với hỉ bà?
“Tiểu thúc, thẩm thẩm……” An Tử Nhiên bất đắc dĩ lên tiếng.
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy hắn ho nhẹ một tiếng, “Con biết có một người biết. Ăn sáng xong lại nói.”
Mọi người có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời hắn ăn xong rồi nói tiếp.