Đại Địa Chủ

Chương 216: Anh túc

Sùng Minh năm thứ 29, ngày 11 tháng 6
Hoàng cung có biến. Đại hoàng tử suất lĩnh quân đội tư nhân xông vào hoàng cung muốn bức Sùng Minh Đế thoái vị, nhưng kế hoạch của hắn không thành công.


Nhị hoàng tử sớm có phòng bị, hắn trực tiếp mang theo ý chỉ của Sùng Minh Đế điều động cấm vệ quân trong hoàng cung, Đại hoàng tử xông vào tẩm cung lập tức trở thành ba ba trong hũ. Một hồi cung biến tới vô thanh vô tức, kết thúc cũng phi thường mau, mọi người biết được thì chuyện đã kết thúc từ bao giờ.


Đại hoàng tử hoàn toàn mang ý định được ăn cả ngã về không. Hắn biết nếu tương lai Phó Nguyên Thành kế vị thì nhất định sẽ không bỏ qua hắn. Hơn nữa, với thế cục trước mắt, hắn cũng không có nửa phần cơ hội. Hắn cùng Phó Nguyên Dương lần lượt thất thế, Sùng Minh Đế hiện tại đã rất coi trọng Phó Nguyên Thành, nếu không có gì bất ngờ, hắn rất có thể đã viết sẵn chiếu thư giả. Chờ đợi kết cục, còn không bằng chủ động xuất kích, bắt lấy cơ hội xa vời kia.


Quân đội tư nhân hắn đã bồi dưỡng rất lâu, dựa vào tiền tài của Trưởng Tôn gia. Nhưng bởi vì bồi dưỡng quân đội hao phí tài lực quá lớn, cho nên nhân số cũng chỉ có hai ngàn người.


Nhị hoàng tử cảm thấy tiếc nuối nhất trong lần cung biến này chính là Trưởng Tôn gia không hề tham dự, Phó Nguyên Võ hoàn toàn tự mình đơn độc hành động, thậm chí không báo cho Trường Tôn Thành Đức, vì vậy không thể xử luôn Trưởng Tôn gia, phi thường đáng tiếc.


Muốn đưa hai ngàn người vô thanh vô tức tiến vào hoàng cung là không có khả năng. Nhị hoàng tử điều tra mới phát hiện, Hoàng Hậu Trường Tôn Thiên Phượng chíng là tòng phạm, nàng lợi dụng thân phận lót đường cho nhi tử, nội ứng ngoại hợp.


Sùng Minh Đế biết chuyện này thì giận dữ, ra ý chỉ đem Hoàng Hậu biếm lãnh cung. Hắn cũng bởi tức giận nên bệnh tình tăng thêm, lại hôn mê.
Sự tình nhanh chóng lan truyền.


“Phó Nguyên Võ vì sao phải đi đường cực đoan như vậy?” An Tử Nhiên sau khi nghe xong khó hiểu hỏi, đội quân hai ngàn người nói thật là cực kì ít, dù hắn có bức vua thoái vị thành công thì cũng không làm hoàng đế được mấy ngày, bởi vì khi Úc Bá Phi mang theo đại quân biên quan, hắn chính là con cá trong chậu.


Phó Vô Thiên chống cằm, không chút để ý nói: “Đại khái là chó cùng rứt giậu đi.” Từ một hoàng tử cao cao tại thượng ngã xuống trở nên nghèo túng, Phó Nguyên Võ tâm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận kết cục này, huống chi nếu kết cục cùng là chết, hắn khẳng định sẽ lựa chọn được ăn cả ngã về không.


“Hắn vì sao lại lựa chọn như vậy đều không liên quan đến chúng ta.”
An Tử Nhiên cảm thấy bên trong khẳng định có nội tình, nhưng đúng như Phó Vô Thiên nói, xác thật chẳng liên quan gì đến họ.


Địa lao của hoàng cung âm khí nặng nề, từ xưa tới nay đều giam giữ thần tử phạm vào trọng tội, tới thời của Sùng Minh Đế, tội thần càng nhiều, nhưng chưa từng xuất hiện hoàng tử bị nhốt tại địa lao, có thể nói Phó Nguyên Võ là người đầu tiên.


Tiếng nước theo góc tường âm u nhỏ giọt tí tách, vang vọng trong địa lao tối tăm yên tĩnh, nơi nơi tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, ngục tốt cũng không muốn ở trong địa lao áp lực này.
“Thịch thịch thịch…” Bước chân như tiếng trống đánh vào tim chợt vang lên.


Một người theo bậc thang đi xuống, đi qua vài nhà tù tử khí trầm trầm, đi đến nhà tù cuối cùng, người trong ngục giam cuộn tròn lại, dơ bẩn chật vật, cơ hồ nhìn không ra diện mạo. Khi người đó thấy rõ người tới, vẻ mặt lập tức trở nên hung mãnh.


“Phó Nguyên Võ, làm tù nhân tư vị thế nào?” Người tới đột nhiên mở miệng, ngữ khí cùng thái độ mang theo một ngạo mạn cùng coi khinh không thể bỏ qua.


Phó Nguyên Võ giãy giụa, hắn muốn xông lên xé rách khuôn mặt kia, nhưng tay cùng hai chân bị xích sắt khóa lại hạn chế tự do, làm hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nhười hắn nhất căm hận ở trước mặt diễu võ dương oai.
“Phó Nguyên Thành! Ta muốn giết ngươi!”


“Giết ta? Ngươi đã đánh mất mọi cơ hội.” Phó Nguyên Thành dang tay, vẻ mặt quỷ dị dị thường, không còn ôn tồn lễ độ ngày thường hay bày ra trước mặt người khác, còn có vẻ máu lạnh.


Phó Nguyên Võ trừng mắt, “Phó Nguyên Thành, ngươi đừng tưởng rằng có Triệu gia sau lưng là ngươi có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ giống ta, từ trên cao ngã xuống!”


Phó Nguyên Thành khẽ cười một tiếng, đôi mắt phản quang, “Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Muốn biết vì sao ngươi lại rơi xuống nước này sao?”
“Ngươi có ý gì?” Phó Nguyên Thành bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nghe ra ẩn ý trong lời nói.


Phó Nguyên Thành tới gần một chút, hạ giọng nói: “Bởi vì ta thu mua quản gia trong phủ của ngươi, buộc hắn mỗi ngày hạ dược ngươi, mỗi ngày một chút, nó không phải độc dược, nhưng còn hơn cả độc dược, nó sẽ làm cảm xúc của ngươi trở nên ngày càng không ổn định, tính tình cũng ngày càng táo bạo, ngày càng đa nghi, cuối cùng phạm phải sai lầm không thể vãn hồi.”


“Phó! Nguyên! Thành!” Đồng tử Phó Nguyên Võ tuôn ra tơ máu đỏ, gân xanh trên trán cùng cổ giật giật, xích sắt bị lôi kéo không ngừng phát ra tiếng va chạm, đôi tay cùng hai chân đều chảy máu, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất.


Phó Nguyên Thành không để ý nói tiếp: “Dược vật này rất khó tìm, ta cũng tìm thật lâu, cuối cùng mới tìm thấy ở quốc gia khác, có người gọi nó là anh túc.”
Phó Nguyên Võ liều mạng lôi kéo xích sắt.
“Còn có một việc.” Trước khi đi, Phó Nguyên Thành đột nhiên nhớ ra.


“Ta phải cảm tạ ngươi, nhờ ngươi làm phụ hoàng tức giận đến bệnh tình tăng thêm, ta không cần phí sức nữa.”
Phó Nguyên Võ khó có thể tin trừng lớn đôi mắt, “Phó Nguyên Thành, ngươi đang nói cái gì, phụ hoàng bệnh nặng, đều là do ngươi làm hại?”


Phó Nguyên Thành cười nói: “Đừng làm vẻ mặt đó, phụ hoàng và chúng ta vốn không có bao nhiêu tình phụ tử, đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch. Hơn nữa ta tin tưởng, nếu ta không ra tay, ngươi cũng nhất định sẽ ra tay. Phụ hoàng ngồi trên bảo tọa đã lâu, đã sớm mất đi tư cách, trong lòng ngươi không phải cũng nghĩ như vậy sao?” Hắn thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng nếu không phải phụ hoàng bức, hắn cũng sẽ không làm như vậy, hắn suốt đời mong muốn làm hoàng đế thống nhất thiên hạ, cho nên hắn không chờ được.


Nói xong, Phó Nguyên Thành đi luôn, mặc cho Phó Nguyên Võ rống kêu thế nào cũng không có người lại đáp lại.


Sùng Minh Đế tỉnh lại một lần, mở miệng câu đầu tiên chính là hạ chỉ xóa bỏ tên của Đại hoàng tử ra khỏi từ đường, hơn nữa ba ngày sau xử tử. Hoàng Hậu bị biếm lãnh cung vĩnh viễn. Trưởng Tôn gia tuy tránh được một kiếp nhưng vĩnh cửu bị cấm làm quan trong triều.


Trường Tôn Thành Đức từ quan sau khi sự kiện phát sinh vài ngày, mang theo Trưởng Tôn gia rời Quân Tử Thành. Quân Tử Thành là đại bản doanh của Trưởng Tôn gia, lần này rời đi, sản nghiệp của gia tộc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.


Đối với đứa con trai này, Sùng Minh Đế không có cảm tình gì, khi hạ chỉ xử tử cũng không chút do dự, thậm chí không gặp lại lần nào. Mấy lần chịu kích thích lớn, các thái y đều nói Sùng Minh Đế không thể chịu thêm kích thích gì nữa, nếu không long thể sẽ ngày càng kém.


Phó Nguyên Võ bị hành hình trước đại môn hoàng cung. Ngày đó, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa lúc ra khỏi hoàng cung, ngày thường rất ít có bá tánh tới gần nơi này, hiện tại lại chen đầy, toàn bộ sân hành hình chật như nêm cối.


Trên đài, Đại hoàng tử mặc tù phục xám, giam trong địa lao nhiều ngày, hắn nhợt nhạt như người chết, ánh mắt trống rỗng vô thần, như cái xác không hồn.
Trước khi hành hình, Phó Nguyên Võ đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một câu. “Phó Nguyên Thành, ngươi nhất định sẽ không có kết cục…”


‘Phập’ một tiếng, chưa kịp nói hết, máu vẩy ra, giây tiếp theo, đầu hắn rơi xuống đất, đám người vây xem vang lên tiếng kinh hách.


Đường đường là hoàng tử, sinh ra trong muốn vàn sủng ái, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, không ai có thể ngờ, người chứng kiến hắn từng bước một đi tới thổn thức không thôi, tính cách của Đại hoàng tử tuy không tốt lắm nhưng không phải loại người cực đoan.


Chỉ tiếc, ngoài An Tử Nhiên, không ai hoài nghi hắn bị hạ dược.


Anh túc xác thật là một thứ cực kỳ hi hữu, rất nhiều người cả đời cũng chưa nghe qua, hơn nữa không nhất định có tên anh túc, mỗi nơi lại có cách gọi khác nhau. Thứ này cũng không thường thấy, lại còn bị cấm nên trên thị trường không thể xuất hiện.


“Vương gia, Nhị hoàng tử không bình thường.” An Tử Nhiên chỉ nhìn là biết Đại hoàng tử trúng dược vật nào đó, khó trách sẽ làm ra những truyện cực đoan, người biết đến dược vật này không nhiều lắm nên nhân vật như Trường Tôn Thành Đức cũng bị giấu giếm.


Phó Vô Thiên xoay người, “Quan tâm làm gì.”
An Tử Nhiên ngẫu nhiên sẽ bị thái độ vô tâm của hắn làm cho thực vô ngữ, tốt xấu gì tên này cũng là thành viên hoàng thất.