Đại Địa Chủ

Chương 207: Rộng lượng

Lịch Sùng Minh năm thứ 29, mồng 1 tháng 3
Không trung khói mù mấy ngày liền sáng sớm hôm nay trở nên trong sáng, mây mù đen kịt tản ra. Ánh mặt trời sái lạc mặt đất, biểu thị ngày mới đã đến, ngày Phó Vương phủ mang sính lễ đến Trịnh gia.


Lúc này, sảnh chính của Trịnh gia ngày thường trống trải giờ không còn chỗ ngồi, trên mặt đất là la liệt sính lễ cầu hôn của Phó Vương phủ. Vốn không cần gấp như vậy, nhưng lão Vương gia tìm người xem ngày, hôm nay vừa vặn là ngày lành hạ sính, nếu bỏ lỡ thì sẽ phải chờ những một tháng sau. Lão Vương gia không chờ được, sợ tiểu nhi tử đột nhiên đổi ý, vì thế bắt An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nhanh chóng định ra danh mục sính lễ.


An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều không có dị nghị, họ cũng hy vọng tiểu thúc mau chóng cưới Trịnh cô nương nên Trịnh gia có một màn như bây giờ.


Sớm thu được tin tức, Trịnh gia từ sáng sớm đã có người ở sảnh chính đứng chờ. Trịnh gia không có nhiều người, từ khi dọn đến Quân Tử Thành cũng rất ít khi lui tới với thân thích ở Phượng Thành, cho nên chỉ có Trịnh mẫu cùng Trịnh Quân Kỳ, bên cạnh là mấy nha hoàn đồng thời nhón chân chờ mong.


Phó Dịch đến, rất nhiều người đều tròn mắt nhìn.


Nam nhân mặc gấm vóc sang quý tinh tế đặc biệt không giống người thường, trên đầu chỉ có một cây trâm dương chi bạch ngọc, khuôn mặt cười tao nhã so ngày thường ít đi vài phần hờ hững xa cách, nhiều vài phần hồng quang, cưỡi đại mã chậm rãi đi tới, sợi tóc nhẹ nhàng bay phảng phất bước ra từ bức họa, phảng phất ngăn cách đám người rộn ràng nhốn nháo phía sau tạo ra hai thế giới.


Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Phó Dịch thanh danh vang dội, rất nhiều người đã sớm biết, lại chưa từng nghĩ tới, một nam nhân qua tuổi bốn mươi còn có khí khái như vậy, nói hắn ba mươi tuổi chỉ sợ không ai sẽ hoài nghi.


Sính lễ của Phó Vương phủ không chỉ nhiều mà còn rất trân quý, không khác sính lễ mà Phó Vô Thiên lúc trước đưa đến An gia là bao. Rất nhiều vật phẩm quý trọng đều là được ban thưởng, đặc biệt là khi Tiên Hoàng tại vị, bảo vật thưởng cho Phó Vương phủ nhiều như lông trâu.


Trịnh mẫu nhìn sính lễ đơn tử, miệng há lớn đến thiếu chút nữa nói không nên lời, mỗi một thứ cơ hồ đều là bảo bối giá trị liên thành. So với Phó Vương phủ, của hồi môn bà chuẩn bị cho nữ nhi đúng là một chút cũng không đủ nhìn. Trịnh mẫu thấy rất vui mừng, nữ nhi gả qua đó hẳn sẽ không phải chịu ủy khuất.


Hai nhà bàn bạc định ra ngày đón dâu. Bởi vì tháng 3 không có lấy một ngày lành nên đành chuyển sang tháng 4. Tháng 4 ngày tốt tương đối nhiều, nhưng nhanh nhất cũng phải mùng 6.


Phó Dịch không ở lại lâu, bàn bạc xong rồi chuẩn bị rời đi. Hắn đi đến trước mặt Trịnh Quân Kỳ vẻ mặt hoảng hốt, thấy phản ứng của nàng chỉ nhẹ nhàng cười, nâng lên đầu ngón tay lướt qua gương mặt nàng, nơi bị hắn chạm vào nhanh chóng nổi lên một mạt đỏ ửng.
“Lại chờ ta một tháng.”


Bên tai vang lên thanh âm ôn hòa của Phó Dịch, vành tai Trịnh Quân Kỳ nhanh chóng nhiễm hồng, đáp lại nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi.
Phó Dịch rời đi, Trịnh gia giống nổ tung nồi, hạ nhân cũng cao hứng thay tiểu thư của họ, ai nói tiểu thư gả không ra? Cái này gọi là không lên tiếng thì thôi, nhất minh kinh nhân!


“Nha đầu a, thật sự là quá tốt, con rốt cuộc cũng gả được rồi.” Trịnh mẫu cầm tay Trịnh Quân Kỳ, hốc mắt hồng hồng, khi Phó Dịch rời đi rồi rốt cuộc nhịn không được. Bà mong lâu như vậy, rốt cuộc đến ngày này, về sau ai còn dám nói nữ nhi của  bà là gái lỡ thì, dù thật là gái lỡ thì thì ai có thể được như nữ nhi, hai mươi bảy tuổi còn có thể gả cho người như Phó Dịch, tuyệt đối tìm không ra người thứ hai.


Trịnh Quân Kỳ dùng tay áo lau nước mắt cho Trịnh mẫu, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày này, có thể theo ý nguyện gả cho một nam nhân mình thiệt tình thích, toàn bộ Quân Tử Thành chỉ sợ không có mấy ai.
“Nương, đừng khóc, đây là hỉ sự, chúng ta nên cười.”


Trịnh mẫu vội vàng gật đầu, hỉ cực mà khóc: “Đúng, chúng ta không thể khóc, phải cười, cười cho những người từng cười nhạo Trịnh gia biết, khuê nữ của ta được gả cho một nam nhân tốt.”
Phó Vương phủ


Lão Vương gia không vừa lòng với ngày mồng 6 tháng 4, bởi vì lâu quá, ông ước gì có thể đón con dâu về ngay trong tháng 3, nhưng tháng 3 xác thật không có lấy một ngày ngày lành, oán giận vài câu cũng từ bỏ.


Sau khi lời đồn và chuyện cầu hôn đi qua, mọi người rốt cuộc có thời gian ngồi xuống. Bởi vì không có nhiều thời gian nên mấy ngày hôm trước, Vương phủ trên dưới cơ hồ vội đến xoay quanh. An Tử Nhiên cũng không có thời gian hỏi tiểu thúc cùng Trịnh cô nương chuyện ở Phượng Thành làm đến đâu rồi.


Hiện tại, có một tháng để chuẩn bị cho ngày thành thân, chỉ có mình lão Vương gia không thấy nhàn, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều không nhúng tay.


“Tiểu thúc, về người tản ra lời đồn, thúc có manh mối gì không?” Phó Vương phủ không tìm ra người khởi xướng, An Tử Nhiên vẫn rất hiếu kì, rốt cuộc là ai có ân oán cũng như năng lực lớn đến vậy, nếu thật sự có thâm cừu đại hận thì đối phương rất có thể sẽ lại ra tay, địch nhân như vậy cần nhanh chóng nhổ bỏ.


Phó Dịch lắc đầu, “Nói thật, ta cũng không thể nghĩ ra sẽ là ai?” Hắn quản lý sản nghiệp của Phó Vương phủ đã mười mấy năm, bởi vì biến cố thời trẻ, tính cách hắn trở nên trầm ổn, sản nghiệp Phó Vương phủ mấy năm nay cũng không mở rộng nên không lớn như những thế gia kinh thương như Trác gia.


Hơn nữa bởi vì hắn tiến thối có độ, cũng không lấy quyền thế của Phó Vương phủ ức hϊế͙p͙ người khác nên danh tiếng cũng không tệ lắm. Người khác miêu tả hắn văn nhã ôn hòa như thư sinh, mặc dù cũng từng có va chạm xung đột những người đó cũng không coi hắn là kẻ thù, cho nên Phó Dịch thật đúng là không thể nghĩ ra được ai lại hận hắn như vậy.


“Chẳng lẽ Trịnh gia có kẻ thù?” An Tử Nhiên hỏi.


Lần này, không đợi Phó Dịch lên tiếng, Phó Vô Thiên liền phủ định, hắn đã điều tra về Trịnh Quân Kỳ, “Trịnh gia không có kẻ thù. Cha của Trịnh Quân Kỳ là người hiền lành, tâm địa mềm mỏng, rất nhiều người từng được hắn trợ giúp, tuy rằng những người này chưa từng tri ân báo đáp nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng. Còn Trịnh Quân Kỳ, nàng cũng không kết oán với ai, xung đột lợi ích cũng không lớn.”


“Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu người này thật sự có thù oán với chúng ta thì sớm muộn gì cũng sẽ để lộ dấu vết.” Phó Dịch ánh mắt sâu thẳm, người nấp ở chỗ tối tốt nhất đừng để hắn bắt được, nam nhân của Phó Vương phủ đều là người Nhai Tí tất báo.


An Tử Nhiên nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, tiểu thúc cùng Trịnh cô nương ở Phượng Thành có thuận lợi không, làm được đến đâu rồi?”


“Ta đã làm theo, hạt giống bông đã bán cho nông dân.” Phó Dịch nhớ tới vẻ mặt kích động của những người nông dân khi có được hạt giống bông, không cấm bội phục cháu dâu rộng lượng suy xét chu toàn.


Vải bông xuất hiện không chỉ ảnh hưởng đến bố thương, chịu thiệt lớn nhất kỳ thật là nông dân ở Phượng Thành.


Phượng Thành là nơi khởi nguồn của vải bố, là đại thành đông dân nhất Đại Á, phụ cận cũng có rất nhiều thôn trang nhỏ, Nông dân ở những thôn trang đó có chín phần sinh sống nhờ vào gieo trồng sợi gai hoặc các cây nông nghiệp. Nếu vải bố bị vải bông thay thế, những nông dân đó sẽ mất kế sinh nhai, chỉ sợ sẽ có 70% người dân sẽ chết đói.


Đến lúc đó, Phượng Thành sẽ trở thành một tấn bi kịch.
An Tử Nhiên không phải ý chí sắt đá, tuy rằng làm vậy sẽ làm hạt giống bông bị tuồn ra nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ có thể độc quyền bông, cây bông mở rộng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.


Cho nên hắn thuận đường nhờ tiểu thúc giúp hắn mang hạt giống đến Phượng Thành. Hạt giống không phải miễn phí, người nông dân phải chi tiền ra mua nhưng sẽ không đắt.Vì tránh bị người đục nước béo cò, mỗi hộ chỉ có thể mua số lượng nhất định.


Người nông dân đang cảm thấy tuyệt vọng, biết có người buôn bán hạt giống cây bông thì không tin, khi được chứng minh đầy đủ, không biết bao nhiêu người lúc đó đã khóc, hình ảnh lúc đó Phó Dịch vẫn nhớ, trong lòng còn thực chấn động.


Hắn thấy một nông dân ngồi trên giường, mái tóc hoa râm, đầy mặt u sầu tuyệt vọng với tương lai. Thê tử ôm một tiểu hài tử bốn năm tuổi ngồi trên ghế. Tiểu hài tử khóc thút thít, thê tử lại hai mắt trống trơn nhìn không trung, không biết suy nghĩ cái gì.


Sau nhà họ có một mảnh đất trồng cây gai xanh mượt, số tiền thu được khi bán sợi gai đủ cho nhà họ chi tiêu mấy tháng, nhưng về sau thì sao?


Vải bông dần dần mở rộng ra khắp Đại Á, khi rất nhiều người mặc quần áo làm từ vải bông, thị trường vải bố tuy sẽ không hoàn toàn biến mất nhưng sẽ thu hẹp lại rất nhiều. Đến lúc đó, thương gia không thể thu mua tất cả sợi gai của các hộ nên sẽ có người phải chết đói.


Phó Dịch mang đến hạt giống như đưa than ngày tuyết, đặc biệt là khi họ đang cảm thấy tuyệt vọng không tìm thấy đường ra.


An Tử Nhiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc ấy họ cỡ nào kích động. Bởi vì đây là quyết định đột ngột nên người khác khả năng không thu được tin tức nhanh như vậy. Đến khi những người có ý tưởng biết chuyện này, người nông dân phỏng chừng đã chôn hạt giống vào trong đất, dù biết tin cũng không có vấn đề gì bởi vì mỗi hộ cũng không có bao nhiêu hạt giống.