Bố thương ở phố vải chưa từng hối hận như vậy. Họ giảm giá nên thu hút không ít khách nhân, nhưng lại vô hình trung giúp tiệm vải Dệt Tâm cũng được chú ý, tuyên truyền không công cho Dệt Tâm, họ không chỉ không chiếm được lời, ngược lại trợ giúp đối phương được càng nhiều bá tánh biết đến, hối đến tâm can đều đau.
Ngắn ngủn ba ngày, tiệm vải Dệt Tâm khi thái dương còn chưa xuống núi đã bán hết hàng, mỗi sáng sớm đều có rất nhiều bá tánh ùa vào, khi đi ra mỗi người đều ôm một hoặc mấy cuộn vải. Họ thì trái lại, tơ lụa thì không sao, nhưng cửa hàng vải bố mỗi ngày ra vào khách nhân ít ỏi không có mấy, đều là mấy người chỉ có thể mua vải bố.
Thật có thể nói là phong thuỷ luân chuyển! Bọn họ nếm phải quả đắng chính mình gieo.
Bố thương ở Kiến Phủ nhận thấy nguy cơ thật lớn. Họ đã xem qua vải bông, xác thật tốt hơn vải bố rất nhiều lần, đặc biệt là hiện tại đã vào đông, phải biết rằng mỗi đông, không ít bá tánh bị chết cóng, vải bông ấm áp rõ ràng càng hợp tâm ý bá tánh hơn, phàm là người có chút bạc đều sẽ không bủn xỉn mua mấy cuộn vải bông.
Năm ngày sau, xu thế này không dừng lại, nguy cơ bao phủ trên đầu các bố thương, giống một thanh lợi kiếm sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, dựa theo xu thế hiện tại, bọn họ cơ hồ không tìm thấy đường ra, đặc biệt là bố thương trong nhà tích trữ lượng lớn vải bố, quả thực muốn khóc chết. Còn như vậy nữa, bọn họ một đám sẽ bị bức cho phá sản.
Cuối cùng, họ cầu đến mấy vị lão đại trong thương hội, hy vọng họ có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng mấy vị lão đại cũng không làm được gì. Nếu tiệm vải Dệt Tâm bán tơ lụa hoặc vải bố thì không có vấn đề gì, mấu chốt là người ta bán vải bông, loại vải họ còn chưa từng nghe nói tới bao giờ, lấy cái gì mà đua với người ta?
Họ không thể giảm giá vải bố xuống quá thấp, mấu chốt là dù có giảm, bá tánh cũng chưa chắc sẽ mua, vải bông có ưu điểm ăn đứt vải bố, mà tơ lụa không có khả năng giám giá thương phẩm, trừ phi họ cam chịu thâm hụt tiền. Chơi thủ đoạn càng thêm không có khả năng. Tiệm vải Dệt Tâm có Trương tri phủ làm chỗ dựa, con đường này ngay từ đầu đã không thông.
Khi lòng họ nóng như lửa đốt, tiệm vải Dệt Tâm lại khai trương cửa hàng thứ hai, không bán vải bông mà là bán trang phục. Cửa hàng đối diện tiệm vải, người không biết làm quần áo đều có thể đi mua, định chế cũng có thể, giá hơi đắt chút. Cứ việc như thế, mỗi ngày vẫn có không ít khách nhân hướng về cửa hàng này, không phải ai cũng biết may quần áo, hơn nữa quần áo bên trong đều thực tinh xảo, rất nhiều phụ nhân đều thích.
Đối mặt với tình huống này, bố thương ở Kiến Phủ lần đầu tiên nếm phải cảm giác hữu tâm vô lực, dĩ vãng họ chưa từng thủ hạ lưu tình với người ngoài, lần đầu tiên thất bại như khắc sâu trong lòng, không ít thương nhân bắt đầu tìm kiếm đường ra.
Bọn họ nghe được, tiệm vải Dệt Tâm mới xuất hiện, những nơi khác còn chưa xuất hiện vải bông, họ có thể nhân lúc vải bông chưa mở rộng ra toàn Đại Á thì bán đi hàng hóa tồn trữ trong tay, đây là biện pháp duy nhất trước mắt để không thâm hụt tiền.
Nhưng người thông minh chân chính sẽ không làm như vậy. Tiệm vải Dệt Tâm khai trương ngày thứ mười, một nam tử đột nhiên tìm tới trang viên.
“Bẩm Vương gia Vương phi, ngoài cửa có một người nói muốn gặp chủ nhân tiệm vải Dệt Tâm.”
An Tử Nhiên nghe vậy vẫn chưa ngoài ý muốn, chỉ là hắn không nghĩ đối phương sẽ đến nhanh như vậy, quả nhiên có thể trở thành thương nhân đều không phải đơn giản.
“Cho vào đi.”
Hạ nhân rời đi, khi trở lại mang theo nam tử trẻ kia tiến vào, tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ Phó Vô Thiên, diện mạo văn nhã, ánh mắt cũng thực bình thản, hoàn toàn nhìn không ra là một thương nhân khôn khéo, trên người cũng không có cảm giác là con buôn.
“Thiếu gia, người đã đến.”
An Tử Nhiên cho hạ nhân đi xuống, nhìn nam tử, “Nghe hạ nhân nói công tử muốn gặp An mỗ, không biết có chuyện gì?”
Nam tử không ngờ chủ nhân tiệm vải Dệt Tâm lại là thiếu niên trẻ như vậy, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không chờ hắn đánh giá kỹ, một tầm mắt mãnh liệt đến không thể bỏ qua làm thần sắc hắn hơi nghiêm lại, khi hắn vọng qua, trùng hợp đụng phải đôi mắt hắc ám thâm trầm của đối phương, nháy mắt có cảm giác bị theo dõi.
Nam tử vội vàng thu hồi tầm mắt, chắp tay nói: “Tại hạ họ Nhậm, người phụ trách tiệm vải Vạn Phúc.”
An Tử Nhiên nhướn mày, hắn biết tiệm vải Vạn Phúc, một trong những tiệm vải lớn nhất Hồng Châu, tiệm vải này tuy gia nhập thương hội ở Kiến Phủ nhưng không phải lão đại, bởi vì nghe nói trang chủ của tiệm vải Vạn Phúc tương đối điệu thấp.
Tiệm vải Vạn Phúc chủ yếu kinh doanh tơ lụa, chủng loại vải dệt khác cũng có. Vải bông xuất hiện, tiệm vải Vạn Phúc chịu tổn thất không lớn, vì họ lấy tơ lụa là chủ, vải bố thứ chi. Nhưng nếu vải bông tiếp tục phát triển, tiệm vải Vạn Phúc cũng sẽ gặp nguy. Vì giảm tổn thất đến nhỏ nhất, họ thế tất sẽ tìm kiếm đường ra, đây là lý do nam tử xuất hiện ở chỗ này.
“Tại hạ mong muốn hợp tác với An công tử.” Nhậm Trung Lâm giới thiệu xong rồi nói thẳng, vì có việc cầu người nên hắn không quanh co lòng vòng, tránh lưu lại ấn tượng không tốt.
An Tử Nhiên xác thật tương đối thích thẳng thắn, hắn còn nghĩ nếu người tới là một người thích quanh co lòng vòng thì chưa chắc hắn sẽ như đối phương mong muốn.
Nhậm Trung Lâm rời trang viên sau nửa canh giờ.
“Vương gia cảm thấy người này như thế nào?” An Tử Nhiên bưng chén trà uống một ngụm, từ đối thoại vừa rồi, hắn nhìn ra được Nhậm Trung Lâm người này tiến thoái có độ, lại hiểu được xem xét thời thế, nếu không hắn sẽ không nhanh tìm tới cửa như vậy.
Vải bông xuất hiện tạo thành uy hϊế͙p͙ cho vải bố, bất kì thương nhân nào đều nhìn ra được, không lâu nữa, vải bông sẽ thay thế vải bố trở thành sự lựa chọn của mọi bá tánh, vải bố sẽ trở nên lỗi thời, cho nên lúc này không phải tìm kiếm đường ra cho vải bố, mà là làm thế nào mới có thể giảm tổn thất đến nhỏ nhất.
“Hắn thực thông minh.” Phó Vô Thiên nói.
Nhậm Trung Lâm hy vọng có thể hợp tác với tiệm vải Dệt Tâm, hắn muốn mua vải bông từ tiệm vải Dệt Tâm, số lượng sẽ không thấp, hơn nữa hy vọng có thể bảo trì quan hệ hợp tác lâu dài, nhưng hắn cũng biết hành động này xem như có việc cầu người. An Tử Nhiên hoàn toàn có thể tự mình phát triển tiệm vải Dệt Tâm nên hắn đưa ra hai điều kiện có lợi cho họ. Tỷ như tiệm vải Vạn Phúc bán vải bông trên danh nghĩa của tiệm vải Dệt Tâm, tương đương tuyên truyền không công cho Dệt Tâm.
Chỗ tốt khác là tiệm vải Vạn Phúc ở Hồng Châu rất nổi danh, cơ hồ có chi nhánh ở khắp Hồng Châu thậm chí là các châu khác, có họ hỗ trợ tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn quảng bá vải bông đi khắp nơi.
Nếu An Tử Nhiên tự mình đi làm, hắn mặc dù có nắm chắc có thể làm vải bông chân chính thay thế vải bố nhưng vẫn cần không ít. Tự mình mở tiệm vải, chuyện này vốn không phải quá trình nhanh chóng, vận khí không tốt thì có thể còn không tìm được cửa hàng, thời gian sẽ bị trì hoãn, An Tử Nhiên muốn tự mình kiếm tiền nhưng không phải hiện tại.
Nhậm Trung Lâm lần nữa tới trang viên Dệt Tâm. Tuy biết đối phương tám chín phần sẽ không cự tuyệt, nhưng khi chân chính thu được tin từ đối phương, tâm tình của hắn vẫn kích động một chút.
Nói thỏa điều kiện, hai người ký giấy xác nhận. Giá cả cũng định ra, thấp hơn giá thị trường một ít, nhưng vì bảo hiểm khởi kiến, An Tử Nhiên tạm thời chỉ có thể cung cấp một ngàn rương, chia làm năm lần vận chuyển đến năm chi nhánh của tiệm vải Vạn Phúc. Mấy kho hàng đầy ắp của trang viên lập tức trở nên, tốc độ còn nhanh hơn An Tử Nhiên tưởng tượng.
Ký kết hiệp nghị xong, cũng có bố thương nghĩ đến cách này, không ít người sôi nổi tìm tới cửa, sau tiếp trước muốn làm đại lý của tiệm vải Dệt Tâm. Đáng tiếc họ đã muộn một bước, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đã rời Kiến Phủ đến Bảo Thành.
Bảo Thành là đích đến thứ hai, đại thành phồn vinh ngang Kiến Phủ, sinh hoạt trình độ của bá tánh cũng cao. Nhưng vì Bảo Thành và Kiến Phủ không xa nên chuyện phát sinh ở Kiến Phủ, Bảo Thành đã sớm thu được tin tức, mấy lão đại trong thương hội cũng có sản nghiệp ở Bảo Thành nên những người này trước khi An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đến đã liên hợp lại, chuẩn bị cự tuyệt họ ngoài cửa.
Tính đi tính lại vẫn tính lậu, họ trăm triệu không nghĩ tới tiệm vải Vạn Phúc đã sớm hợp tác với tiệm vải Dệt Tâm. Trong hiệp nghị, tiệm vải Dệt Tâm có thể cung cấp vải bông nhưng tiệm vải Vạn Phúc phải cung cấp tiện lợi cho Dệt Tâm. Cho nên cứ việc thương hội liên thủ khống chế, tốc độ của tiệm vải Vạn Phúc lại nhanh hơn, hơn nữa cửa hàng đều là có sẵn, chỉ chờ An Tử Nhiên đưa hàng tới Bảo Thành, khai trương bất cứ lúc nào.
Tiếp sau Bảo Thành là Đồng Hòa. Đồng Hòa không phồn vinh bằng Bảo Thành cùng Kiến Phủ, nhưng phóng nhãn khắp Đại Á, thành trấn phồn vinh hơn Đồng Hòa lại không nhiều.
Tiệm vải Vạn Phúc mang lại tác dụng rất lớn, trong hai tháng ngắn ngủi, danh hào của tiệm vải Dệt Tâm ở Hồng Châu dần khai hỏa, từ đại quan quý nhân cho tới bình dân bá tánh, cơ hồ ai ai cũng biết đến vải bông, theo thời gian, vải bông tất sẽ trở thành một trong những thứ không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày.
Thanh danh của vải bông càng lúc càng lớn, Dệt Tâm xưởng ở Xương Châu cũng dần được biết đến. Khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên rời Xương Châu, thị trường vải bông ở Xương Châu nhờ nỗ lực của Quản Túc cùng Thiệu Phi cũng dần dần chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Bởi vì không có Vạn Phúc tiệm vải trợ giúp nên vải bông ở Xương Châu phát triển tương đối chậm, nhưng bởi Xương Châu là nơi sản xuất vải bông, còn có các công nhân hỗ trợ quảng bá nên dù rất nhiều người chưa được thấy vải bông nhưng đều đã nghe nói đến.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở lại Xương Châu đã thấy có bá tánh mặc quần áo làm bằng vải bông. Trên mặt mọi người tràn đầy tươi cười sáng lạn.
Sùng Minh năm thứ 29, tháng giêng, đây là tân niên mà bá tánh Xương Châu nhất chờ mong.