Quyết định xong, mọi người bắt đầu trù tính.
An Tử Nhiên quyết định mở rộng vải bông bắt đầu từ Hồng Châu. Hắn có suy xét Xương Châu, nhưng Xương Châu năm trước mới trải qua thiên tai, trình độ sinh hoạt của bá tánh đến năm nay mới tốt lên, mục tiêu chủ yếu của họ bây giờ là ba bữa đều có cơm ăn đủ no, mặc ấm vẫn là mục tiêu thứ hai.
Hồng Châu trở thành nơi bắt đầu, lý do rất đơn giản. Bá tánh ở Hồng Châu đa phần không lo ăn, họ có thể tự trồng lúa, đại đa số có thể cam đoan tự cấp tự túc nên ăn mặc thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất. Hồng Châu không phải quê hương của vải bố hoặc tơ lụa, không có những ngành sản xuất liên quan nên càng có lợi cho vải bông mở rộng.
Nếu muốn mở rộng ở Hồng Châu thì khẳng định phải lập ‘căn cứ’ ở đó, cũng chính là tiệm vải. An Tử Nhiên tạm thời không muốn lãng phí thời gian cho chuyện này, thời gian với bọn họ rất quý giá, không ai biết Quân Tử Thành khi nào sẽ suyễn khí nên hắn muốn tìm một thôn trang có sẵn, tựa như lúc trước mở An gia tửu lầu cùng sòng bạc Thiên Long.
An Tử Nhiên bàn chuyện này với Phó Vô Thiên. Khai trương tiệm vải rất quan trọng, là tràng pháo mở đầu nên cần thiết có người tự mình đi mới được. Nhưng bây giờ ai cũng bận, không ai đi được.
“Về tiệm vải, bổn vương có ý này.” Phó Vô Thiên nghe xong liền cười nhạt như thể đã định liệu trước.
An Tử Nhiên chớp mắt. Phó Vô Thiên thân mật cọ mặt hắn, “Vương phi không phải đã quên Trương Hà rồi chứ?”
Hắn nhắc tới, An Tử Nhiên tức khắc nhớ ra, hắn xác thật đã quên mất Trương Hà. Trương Hà từng là huyện lệnh ở An Viễn Huyện, hiện giờ đã là Hồng Châu tri phủ, chức quan rất cao, nhưng trên đầu hắn vẫn luôn dán nhãn Phó Vương phủ nên các phe phái cũng không dám đi mượn sức hắn.
Trương Hà là người có dã tâm, từ khi trở thành Hồng Châu tri phủ, năng lực của hắn có chỗ phát triển, hắn là người can đảm cẩn trọng, người khác chờ hắn lộ ra dấu vết hoặc làm sai để bắt lấy nhược điểm, nhưng hắn thống trị Hồng Châu đến gọn gàng ngăn nắp, một chút sai lầm cũng không dễ tìm ra.
Hiện tại Hồng Châu đã càng ngày càng tốt. Tuy rằng ngẫu nhiên vẫn có người tìm hắn phiền toái, nhưng từ khi thế cục ở Quân Tử Thành rối rắm, những người đó không còn rảnh quản hắn, cho nên vị Trương tri phủ này hiện tại hẳn là rất nhàn.
Thân là Hồng Châu tri phủ, bảo hắn hỗ trợ tìm một thôn trang là một chuyện dễ như trở bàn tay. Quyết định xong, Phó Vô Thiên lập tức viết một phong thứ đưa đến Hồng Châu.
Trở thành Hồng Châu tri phủ, Trương Hà đắc ý phấn chấn, nhưng hắn trước sau không quên địa vị hiện tại hắn có được là nhờ ai, cho nên hắn chưa từng bị quyền thế mê muội đầu óc. Hắn biết Phó Vô Thiên có thể đẩy hắn lên thì cũng có thể kéo hắn xuống, hắn không biết mình lựa chọn có đúng hay không, nhưng nếu đã quyết định, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi đến cuối.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng Phó Vô Thiên đề cử hắn trở thành Hồng Châu tri phủ là muốn hắn làm đại sự gì, nhưng đã hơn một năm, đối phương trước sau không có động tĩnh, Trương Hà khi đó minh bạch hắn gặp được quý nhân.
Tri phủ phủ đệ, thư phòng
Trương thị bưng một ly tham trà rồi đặt lên bàn, “Lão gia xử lý công văn đã hơn một canh giờ, uống chén tham trà nghỉ ngơi một chút đi.”
Trương hà nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, nếu không phải thê tử nhắc nhở, hắn còn không biết đã qua đi lâu như vậy, buông bút lông.
Trương thị vòng ra đằng sau, đôi tay đặt trên huyệt Thái Dương của hắn nhẹ nhàng xoa ấn. Từ khi dọn từ An Viễn Huyện nhỏ hẹp đến nơi đây, lão gia so với trước kia càng thêm nỗ lực, tuy rằng thật cao hứng, năng lực của lão gia rốt cuộc có đất dụng võ, nhưng cũng thực đau lòng, thường thường vì xử lý công văn mà mất ăn mất ngủ.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng. Trương Hà cho vào.
Lưu quản gia tiến vào rồi đưa một phong thư cho hắn, “Lão gia, đây là tin hàm gửi từ Xương Châu, ngài xem xem.”
Xương Châu? Hắn hình như không quen biết ai ở Xương Châu.
Nhưng khi hắn thấy nét chữ trên phong thư thì lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trương thị cùng Lưu quản gia kinh ngạc, ngay cả Trương thị cũng chưa từng thấy lão gia như vậy, không chỉ như thế, bọn họ còn phát hiện, tay lão gia run nhè nhẹ, hai người còn tưởng phát sinh đại sự gì.
Trương Hà mở thư, nội dung không nhiều lắm. Trương Hà chậm rãi thở ra đầy nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vui mừng ngày thường không thấy nhiều lắm, làm hai người càng thêm nghi hoặc.
“Rốt cuộc cũng tới rồi.” Vì giờ khắc này, hắn đã đợi hơn một năm. Tuy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng lại làm hắn thực an tâm.
“Lão gia, rốt cuộc là chuyện gì?” Trương thị không áp nổi lòng hiếu kỳ, hỏi.
Trương Hà cho Lưu quản gia lui xuống, tuy rằng tin hàm không nói hắn nhất định phải bảo mật nhưng hắn vẫn theo thói quen không cho quá nhiều người biết.
Trương Hà đặt tin hàm lên bàn, cười nói: “Phu nhân hẳn còn nhớ vi phu trở thành Hồng Châu tri phủ thế nào, phong thư này là do vị Vương gia kia viết, bảo ta hỗ trợ tìm một thôn trang ở Hồng Châu, diện tích lớn, lại còn phải có nhiều kho hàng.”
Trương thị giật mình dùng khăn tay che miệng, khó trách lão gia sẽ cao hứng như vậy, nàng biết chân tướng nên cũng cao hứng thay lão gia.
“Lão gia, ngài ấy tìm thôn trang để làm gì?”
“Tin hàm nói là để bán vải.”
“Bán vải?” Trương thị không hiểu.
Ngày hôm sau, Trương Hà lập tức hành động. Hồng Châu đất rộng của nhiều, tuy không so được với Quân Tử Thành phồn hoa nhưng lại là nơi dồi dào nhất Đại Á, phú thương có tiền có thể nói là đi đầy đường, đại thôn trang đại viện tử cũng có rất nhiều.
Không đến ba ngày, Trương Hà chọn được mấy nơi nằm trên đoạn đường tốt nhất, đều thuộc khu phồn vinh nhất Hồng Châu, hắn đã tìm người hỏi thăm, chỉ cần ra nổi giá tiền, đối phương đều nguyện ý bán.
Cùng ngày, Trương Hà gửi thư đến Xương Châu. Xương Châu giáp Hồng Châu, thúc ngựa thì có lẽ không đến nửa ngày là đến nơi. Tư liệu nhanh chóng đến tay Phó Vô Thiên.
An Tử Nhiên vừa xem vừa tán dương: “Trương Hà này hiệu suất làm việc thật cao.” Hắn còn tưởng rằng ít nhất mười ngày mới có thể làm tốt, kết quả còn chẳng đến năm ngày.
“Khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện, hắn đương nhiên phải làm thật tốt.” Phó Vô Thiên nghĩ một chút liền đoán được suy nghĩ của Trương Hà, nếu hắn không bảo Trương Hà làm việc thì vị Hồng Châu tri phủ này chỉ sợ sẽ vẫn luôn lo lắng đề phòng.
“Vương gia, ta cảm thấy mấy chỗ này đều khá tốt, ánh mắt hắn không tồi.” An Tử Nhiên xem xong tức khắc có chút khó có thể lựa chọn.
Phó Vô Thiên tiếp nhận tư liệu nhìn một lần, “Nếu đều không tồi, vậy đều mua?”
An Tử Nhiên lườm hắn một cái, “Vương gia cho rằng bạc dễ kiếm như vậy sao?” Bởi vì vị trí đẹp nên giá mấy chỗ này đều không thấp, hắn không còn nhiều bạc như vậy.
An Tử Nhiên đã tính qua, tuy hắn có vài sòng bạc cùng tửu lầu nhưng tốc độ kiếm tiền lại chậm hơn tốc độ tiêu pha, có thể nói, hắn đã ‘viêm màng túi’, chút bạc này nhiều nhất chỉ có thể mua một chỗ.
“Tìm tiểu thúc mượn?” Phó Vô Thiên đề nghị nói.
“Cái này……” An Tử Nhiên có chút do dự.
Hắn kỳ thật không muốn mượn tiền của người trong nhà, hắn vốn nghĩ tới mượn tiền ở tiền trang, nhưng như vậy thì sẽ để lộ một ít trạng huống, sản nghiệp của hắn trừ An gia tửu lầu cùng sản nghiệp ở An Viễn Huyện thì đều không thể công khai. Hắn muốn mượn rất nhiều bạc, nếu không nói rõ mục đích sử dụng thì tiền trang khẳng định sẽ không cho, như vậy, có lẽ chỉ còn có thể mượn tiểu thúc.
“Không cần suy nghĩ, quyết định vậy đi.” Phó Vô Thiên nói.
Phó Dịch không thấy bất ngờ khi cháu trai và vợ nó tìm hắn mượn bạc. Hắn cũng là người làm ăn, hắn biết muốn phát triển vải bông thì cần có một khoản tiền đầu tư, mà khoản tiền này không phải nhiều bình thường.
Sòng bạc của An Tử Nhiên kiếm được nhiều tiền, mỗi ngày hốt bạc đã không còn là mộng tưởng, rất nhiều người đều hâm mộ không thôi nhưng ai biết mỗi tháng số tiền hắn tiêu đi cũng không hề ít.
Phó Dịch không chút do dự cho mượn một trăm vạn lượng. An Tử Nhiên nói muốn mượn năm mươi vạn lượng, đây chỉ là dự tính, trên thực tế có lẽ cần nhiều hơn, Phó Dịch tìm người đưa một trăm vạn lượng đến Xương Châu.
Khi An Tử Nhiên cầm tập ngân phiếu dày cộp trên tay, nhịn không được cảm thán một câu, “Tiểu thúc thật là tài đại khí thô!”
Nghe vậy, Phó Vô Thiên đặt tay lên đầu hắn, “Về sau ai cũng không tài đại khí thô bằng Vương phi, tiểu thúc còn hâm mộ Vương phi.”
An Tử Nhiên không phản bác, hắn vất vả lâu như vậy còn không phải vì viễn cảnh tốt đẹp ấy.
Có được ngân phiếu, An Tử Nhiên lập tức tìm người mua ba chỗ thôn trang phân bố ở ba khu đông dân ở Hồng Châu, lần lượt là Đồng Hòa, Bảo Thành cùng Kiến Phủ, vì thế, một trăm vạn lượng nháy mắt bị hắn tiêu mất một phần mười, nhưng khế đất cũng nhanh chóng tới tay.
Khi An Tử Nhiên vội đến chân không chạm đất, Kha Vũ bởi vì lời An Tử Nhiên nói trên đường cái ngày ấy mà vẫn luôn uể oải không phấn chấn, thường xuyên thất thần không nói, thời gian dùng bữa cũng thường xuyên quên.
Tiểu Hồng rốt cuộc không chịu nổi, thời gian nghỉ trưa đến thì kéo nàng ra một góc. “Kha Vũ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, từ ngày đó, ngươi trở nên không bình thường, có phải đã xảy ra chuyện gì không, ngươi rốt cuộc có gặp được thiếu gia không?”
Kha Vũ lắc đầu, “Tiểu Hồng, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không có việc gì.”
Tiểu Hồng liếc nàng một cái, thiếu chút nữa phát điên, “Không có việc gì không có việc gì không có việc gì, ngươi luôn nói không có việc gì, nhưng biểu hiện của người vừa thấy là biết có việc có được không, ngươi cho rằng mắt ra chỉ để bài trí, không nhìn ra ngươi có đầy bụng tâm sự sao?”
Kha Vũ cắn môi, đôi tay nắm lại càng chặt.
Tiểu Hồng nói: “Nói với ta đi, nói ra thì trong lòng mới thoải mái, ta sẽ không nói cho người khác, ta cam đoan, được chứ?”
Kha Vũ cũng biết mình cần một người để tâm sự, Tiểu Hồng không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, rốt cuộc vẫn không nhịn được, “Ngày đó……”
Nghe xong toàn bộ, Tiểu Hồng hít sâu một hơi, “Thiếu gia thật sự nói vậy?”
Kha Vũ gật gật đầu, hốc mắt đã đỏ, mỗi lần nhớ lại nàng liền khó chịu muốn chết.
Tiểu Hồng nghẹn đỏ mặt, nàng cũng cảm thấy thiếu gia nói có hơi quá đáng, khó trách Kha Vũ sau khi trở về lại mất hồn mất vía, nếu là nàng thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cũng cảm thấy thiếu gia nói rất có lý, Kha Vũ quá thiện lương, hơn nữa phân không rõ tốt xấu.
Tiểu Hồng nhìn Kha Vũ mang vẻ mặt u buồn, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, bật thốt lên: “Kha Vũ, ngươi có từng nghĩ tới, ngươi khả năng thích thiếu gia?”
Kha Vũ sửng sốt, nhận ra Tiểu Hồng vừa nói gì, lập tức đỏ mặt, cúi đầu lắp bắp nói: “Tiểu Hồng, ngươi, ngươi đang nói cái gì?”
Tiểu Hồng vừa thấy phản ứng của Kha Vũ là biết mình đoán đúng rồi. Kha Vũ rất ít có phiền não, nhưng nàng lại bởi vì một câu của thiếu gia mà thương tâm lâu như vậy, thật sự càng ngày càng không giống Kha Vũ, ngoài khả năng Kha Vũ thích thiếu gia, nàng thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.
“Ta nói ngươi thích thiếu gia.” Tiểu Hồng không muốn Kha Vũ trốn tránh, liền lớn tiếng nhắc lại.
Kha Vũ sợ tới mức lập tức che miệng Tiểu Hồng, hoảng loạn nhìn bốn phía, xác định không có ai quanh đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tiểu Hồng, ngươi không được nói bậy.”
“Ta nói bậy hay không chính ngươi rõ ràng, nhưng có một việc ta cần nhắc nhở ngươi, thiếu gia là người của trang chủ.”
Ánh mắt Kha Vũ tức khắc ảm đạm. Nàng biết chứ, chính vì biết nên nàng mới không biết phải làm sao bây giờ.
Tiểu Hồng thấy vậy liền không đành lòng đả kích Kha Vũ, cuối cùng chỉ có thể khuyên nàng một hai câu, hai người sau đó ăn ý không nhắc lại chuyện này.