An Tử Nhiên phát hiện đó là một lão nhân có vẻ rất chật vật, quần áo thậm chí dính máu, thoạt nhìn tầm 60 tuổi, nện bước phù phiếm, không giống là người luyện võ.
“Vương phi?” Lão giả nhìn thấy hắn thì thốt lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới lộ vẻ kinh hỉ, vươn bàn tay khô gầy nắm lấy cánh tay, bị An Tử Nhiên tránh đi.
“Ngươi là người phương nào?” An Tử Nhiên vẫn chưa động dung, ngược lại nhẹ nhàng nhíu hạ mi.
Lão giả há mồm muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, “Có người đuổi giết lão phu, sắp đuổi tới đây rồi, chúng ta rời khỏi nơi này lại nói, ít nhất phải đến nơi có người.” Ông ta vừa nói, vừa chạy ra đường cái. Tuổi không ít, tốc độ lại không chậm.
An Tử Nhiên không hoài nghi, hắn cũng cảm thấy có nguy hiểm đang tới gần, lão giả không nói dối, lui một bước giảng, dù ông ta có mục đích thì hắn vẫn tự tin đối phó một lão nhân 60 tuổi.
Người trên đường không nhiều, nơi này gần khu viện phủ của các quan lớn quyền quý, tương đối an tĩnh, không giống những nơi khác luôn có một đám người náo nhiệt. Người đuổi giết lão giả không dám đuổi theo. Khi họ trà trộn vào đám người, sát khí liền biến mất.
An Tử Nhiên quyết định không tham gia vào chuyện của lão giả, mặc kệ vì sao lão giả lại biết mặt hắn, chưa đi được mấy bước, hắn lại phát hiện lão giả nhắm mắt theo đuôi phía sau, giống như hạ quyết tâm hắn đi nơi nào, lão ta sẽ đi nơi đó vậy.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Lão giả lộ ra nụ cười nịnh nọt, “Vương phi, lão phu đột nhiên nhớ ra lão phu có chút giao tình với lão Vương gia, cho nên muốn đến Phó Vương phủ bái phỏng một chút, chúng ta thuận đường.”
An Tử Nhiên liếc mặt đánh giá lão giả, chỉ sợ bái phỏng là giả, tránh nạn mới là thật, hắn không ngốc đi mang một người không quen biết hơn nữa tùy thời có nguy hiểm vào Phó Vương phủ, nếu người này lòng mang ý xấu, hắn sẽ rước cục phiền về cho Phó Vương phủ.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lão giả biết Vương phi không tin, nghĩ nghĩ liền hạ giọng: “Lão phu kỳ thật là thái y chuyên chúc của Hoàng Thượng, họ Ngô, năm ngày trước đã đệ tấu chương lên Hoàng Thượng chuẩn bị cáo lão hồi hương, nhưng lão phu phát hiện có người muốn giết lão phu, cho nên vẫn ẩn thân Quân Tử Thành không dám ló mặt, hôm nay mới bị phát hiện, lão phu vừa chạy ra thì gặp được Vương phi.”
An Tử Nhiên nghĩ nghĩ, đúng là có một thái y họ Ngô. Ngô thái y này luôn là người xuất sắc nhất Thái Y viện, khi Tiên Hoàng trên đời cũng đều do ông chẩn bệnh, nhiều năm qua vẫn luôn không có sai sót gì, nghe nói khi lão Vương gia sinh bệnh, Ngô thái y cũng đến Phó Vương phủ chẩn trị.
Khó trách Ngô thái y biết hắn, chỉ sợ là thấy hắn ở quốc yến năm trước, khi đó có rất nhiều người, hắn không thể nhớ mặt hết. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra bí mật, Ngô thái y này chỉ sợ đã không còn đường lui, ẩn nấp năm ngày mà vẫn chưa thể rời khỏi Quân Tử Thành, người đuổi giết có thân phận nhất định không bình thường, An Tử Nhiên không cự tuyệt nữa, để ông đi theo.
Không bao lâu, hai người một trước một sau tiến vào Phó Vương phủ. Ba người mặc đồ xanh xuất hiện ở đối diện đại môn vương phủ, nhìn bọn họ đi vào, lại nhìn bảng hiệu của Phó Vương phủ, lông mày nhăn lại thật sâu. Lão gia hỏa thật tốt số, lại gặp được Vương phi của chiến thần, kiêng kị Phó Vương phủ, hai người lại đi đến nơi có nhiều người nên họ căn bản không có cơ hội xuống tay, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Làm sao bây giờ?” Ngô thái y hiện giờ có Phó Vương phủ che chở, đừng nói là giết, bọn họ cũng không dám ẩn vào, người trong Phó Vương phủ đều không đơn giản, bị phát hiện thì họ có khả năng sẽ không ra được.
“Sự tình phiền toái, nếu Ngô thái y nói chuyện đó ra thì tình cảnh của quốc sư sẽ càng nguy hiểm, lui trước rồi lại nói.”
Bọn họ chân trước vừa rời đi, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt xuất hiện ngay tại vị trí họ vừa đứng, hai người nhìn hướng họ rời đi phương hướng.
“Ba người này là người nào?” Chung nguyệt hỏi.
Cát Khiêm An lắc đầu, “Không rõ, nhưng hình như là theo dõi người nào vừa tới vương phủ.”
Chung Nguyệt nhíu mày nói: “Vương phi hôm nay hình như ra ngoài, không biết đã trở lại chưa.”
Cát Khiêm An biết ý nàng. Hai người hỏi thủ vệ, Vương phi quả nhiên đã trở lại, hơn nữa trở về không lâu trước đó, còn mang theo một lão giả, hiện tại có thể xác định ba người áo xanh vừa rồi theo dõi bọn họ.
“Ngô thái y?” Đi vào đại đường, Cát Khiêm An thấy lão giả đứng bên An Tử Nhiên, tức khắc kinh ngạc, mở miệng gọi lão giả. Đi theo Phó Vô Thiên tiến cung nhiều lần, hắn cũng gặp Ngô thái y rất nhiều lần, huống hồ năm đó, khi Ngô thái y chữa bệnh cho lão Vương gia, hắn cũng có mặt, chỉ là hắn nhớ rõ Ngô thái y tựa hồ mấy ngày trước đã cáo lão hồi hương, sao còn xuất hiện ở Phó Vương phủ?
Không còn uy hϊế͙p͙ tính mạng, Ngô thái y lập tức cười ha hả chắp tay với hai người, “Cát tướng quân, Chung tướng quân, biệt lai vô dạng.”
Hai người gật đầu với ông.
Cát Khiêm An hỏi: “Ngô thái y sao lại ở chỗ này?” Nói, tầm mắt hắn quét qua vai Ngô thái y, phần vải rách vừa nhìn là biết do bị vũ khí sắc bén cắt qua, vết cắt chỉnh tề, có một chút máu nhưng miệng vết thương thoạt nhìn không nghiêm trọng, thấy vậy, hắn đã biết đáp án, có thể chạy thoát khỏi ba sát thủ, bản lĩnh của Ngô thái y không nhỏ.
“Ta cũng đang hỏi chuyện này, cùng nhau nghe đi.” An Tử Nhiên ra tiếng.
Ngô thái y biết mình hiện tại chỉ có thể thỉnh Phó Vương phủ che chở, hơn nữa, đi theo Vương phi, ông cũng không tính toán dấu diếm.
Hạ nhân đều được cho lui ra ngoài, Ngô thái y mới bắt đầu nói, “Lão phu cáo lão hồi hương là bởi lão phu phát hiện một bí mật lớn của quốc sư, lão phu sợ quốc sư sẽ giết người diệt khẩu, chỉ là không ngờ quốc sư vẫn không chịu buông tha lão phu, may mà lão phu mạng lớn, gặp được Vương phi, nếu không mạng già này chỉ sợ khó bảo toàn.” Ngô thái y nhớ lại lúc đó thiếu chút nữa đã chết dưới kiếm của họ thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Chung Nguyệt hỏi: “Bí mật gì?”
Ngô thái y nhìn vẻ mặt An Tử Nhiên vẫn bất biến, còn tưởng rằng hắn sẽ thấy hứng thú, mục đích của ông chính là khơi gợi sự tò mò của vị này.
“Chính là bí mật về long thể của Hoàng Thượng.” Ngô thái y do do dự dự nói xong câu đó.
Vẻ mặt ba người còn lại không giống nhau, chuyện liên quan đến Sùng Minh Đế đều không đơn giản, họ đã nghe nói Sùng Minh Đế sinh bệnh, Ngô thái y lại cáo lão hồi hương, khó tránh khỏi sẽ làm người cảm thấy hai chuyện này có liên hệ với nhau.
“Ngô thái y cứ việc nói thẳng đi.” Người mở miệng rốt cục là An Tử Nhiên mà ông mong chờ.
Ngô thái y lập tức cười rộ lên: “Lão phu xem bệnh cho Hoàng Thượng đã hơn ba mươi năm, trước khi đăng cơ cũng là lão phu điều trị long thể của Hoàng Thượng, nói ra thật xấu hổ, lão phu một tháng trước mới phát hiện long thể của Hoàng Thượng xảy ra vấn đề.” Vậy mà trên mặt ông lại chẳng thấy chút hổ thẹn nào.
“Không phải vẫn luôn đều có vấn đề sao?” Chung Nguyệt nhịn không được hỏi.
Ngô thái y đỏ mặt, “Lão phu không nói những cái đó, mà là về phương diện bệnh kín kìa, tỷ như năng lực sinh dục của Hoàng Thượng.”
Ba người cơ hồ thông suốt cùng một lúc, lập tức hiểu ra những lời ông muốn nói, An Tử Nhiên tương đối bình tĩnh, Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt đều hơi động dung.
“Một tháng trước, lão phu đột nhiên phát hiện năng lực sinh dục của Hoàng Thượng xảy ra vấn đề, Hoàng Thượng thời trẻ quá mức hoang đường, hiện tại cũng không biết thu liễm nên mới xuất hiện vấn đề, lão phu có thể kết luận, năng lực sinh dục của Hoàng Thượng đã hoàn toàn mất.”
Ánh mắt An Tử Nhiên ngưng lại: “Như vậy Ngô thái y có thể phán đoán Hoàng Thượng mất năng lực sinh dục được bao lâu rồi không?”
“Ít nhất có một năm.” Ngô thái y khẳng định, điểm này ông vẫn có tự tin.
Vẻ mặt Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt biểu tình tức khắc vi diệu, Hoàng Thượng mất năng lực sinh dục ít nhất một năm, nhưng Diễm phi lại mang thai chưa đầy ba tháng, nói lên cái gì? Hài tử trong bụng Diễm phi kỳ thật không phải long tử, là con của nàng cùng một gian phu nào đó trong cung.
Đây là tội phải chém đầu! Nghĩ đến lời đồn trong cung khoảng thời gian trước, hai người cơ hồ không hẹn mà cùng nghĩ đến Vi Thuận Khánh, bởi vì nghe nói hắn có thể tự do ra vào Chiêu Tử cung, gian phu là hắn có khả năng rất lớn.
“Ngô thái y vì sao không nói ra mà lại muốn chạy trốn?” An Tử Nhiên hỏi.
Ánh mắt Ngô thái y đột nhiên lập loè một chút, nhưng bị ba đôi mắt nhìn chăm chú cảm thấy rất áp lực, cuối cùng vẫn không thể không nói: “Lão phu có nghĩ tới vấn đề này, nhưng Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trị tội lão phu thất trách, hơn nữa quyền lực của quốc sư trong cung rất lớn, lão phu cảm thấy quốc sư có chút cổ quái, giống như rất nhiều người đều nghe lời hắn, lão phu muốn bảo dưỡng tuổi thọ, cho nên chỉ có thể chạy đi.” Ông tuy là người cô đơn, nhưng không có nghĩa lão nhân gia ông không sợ chết, ông rất sợ, chỉ là tất cả mọi người cho rằng ông không sợ mà thôi.
An Tử Nhiên hỏi ngược lại: “Hiện tại thì sao?”
Ngô thái y cười nói: “Chỉ cần mạng già của lão phu được bảo toàn, lão phu tất nhiên là để Vương gia cùng Vương phi làm chủ.”
“Vậy chờ Vương gia trở về lại nói.”
Lúc sau, An Tử Nhiên nhờ Chu quản gia sắp xếp cho Ngô thái y một căn phòng sạch sẽ. Phó Vương phủ được thủ vệ nghiêm ngặt, những sát thủ đó không vào được, Ngô thái y cũng biết nên yên tâm thoải mái ở lại.
Phó Vô Thiên trở về đúng giờ cơm chiều, tuy hắn bên ngoài bận đến trời đất tối tăm nhưng thông thường đều sẽ gấp gáp về đúng giờ, đến bây giờ cũng rất ít có ngoại lệ.
(Himeko: Ngày nào cũng về đúng giờ để ăn cơm với vợ, anh công ngoan dữ. Thặc cảm động.)
Phó Dịch cùng lão Vương gia đã ngồi vào bàn. Từ sau quốc yến, bệnh tình của lão Vương gia vẫn tái phát, tuy rằng ngẫu nhiên tính cách sẽ hoạt bát quá mức nhưng đã giảm rất nhiều, ông cũng không còn buộc Phó Vô Thiên cưới trắc phi, bởi vì nghe nói tiến triển giữa Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ không tồi.
An Tử Nhiên muốn rất nhiều xe dệt nên đến bây giờ xưởng cũng chưa làm xong, sản xuất đến đâu là trực tiếp vận chuyển đến Xương Châu đến đó, những việc này đều là Phó Dịch giúp hắn làm, ngươi tới ta đi, hai người tiếp xúc nhiều thì càng hiểu biết lẫn nhau.
Nhưng trước mắt chỉ giới hạn trong thưởng thức, nghe nói còn chưa sát ra hỏa hoa. Chỉ như vậy thôi nhưng lão Vương gia cũng cao hứng thật lâu, tin tưởng không lâu nữa, ông sẽ lại có tôn tử.
Mộng ước này có hơi sớm, An Tử Nhiên lại mừng được thanh nhàn. Hắn đã có tiểu bao tử hai tuổi rưỡi. Tiểu bao tử sẽ chạy sẽ nhảy sẽ gọi người, còn sẽ tự mình chậm rì rì ăn cơm, vì để bé ăn được dễ dàng, An Tử Nhiên tìm người làm một cái ghế tựa hơi cao, hai bên là tay vịn được bọc vải dệt mềm mại, không để bé ngã xuống, thấy bé ăn ngon, mọi người cũng cảm thấy cơm ngon vô cùng.
Phó Vô Thiên vừa vào đã thấy Vương phi của hắn đang uy tiểu bao tử ăn cơm. Tiểu bao tử không chịu đói được, ăn cơm lại tương đối phiền toái nên thông thường đều phải uy bé ăn trước, mọi người đến đông đủ thì để bé tự ăn.
Phó Vô Thiên đi tới ngồi cạnh An Tử Nhiên, dùng chiếc đũa xuyên một viên thịt nhỏ nhét vào bàn tay nhỏ bụ bẫm của tiểu bao tử, “Tự ăn cái này.”
Tiểu bao tử hai tuổi rưỡi đã mọc đủ hai mươi cái răng sữa, trắng tinh chỉnh tề, ăn viên đã không có gì vấn đề, chỉ hơi chậm thôi, tiểu bao tử thích ăn thịt, còn nhỏ cũng đã có tiềm chất đồ tham ăn, lập tức cười một cái với Phó Vô Thiên. Tiểu bao tử tuy khác họ, nhưng mềm mềm mại mại ngay cả lão Vương gia thiết huyết cũng không nhịn được ôm bé vài lần.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm chiều.
Ăn xong, An Tử Nhiên để Thu Lan cùng Xuân Lan ôm tiểu bao tử về phòng, sau đó khi tất cả mọi người đang ở đây thì nói chuyện về Ngô thái y cùng Vi Thuận Khánh.