Đại Địa Chủ

Chương 157: Hung thủ

Sự tình cũng không vì Bồ gia suy sụp mà kết thúc.
Chân chính mở màn tinh phong huyết vũ mới vừa kéo ra.
Lúc này, Phó vương phủ.


Gần đây An Tử Nhiên đều rãnh rỗi ở trong Vương phủ, hai tửu lâu đạt được hiệu quả phi thường tốt, cho nên hắn dự định tại khu nam và khu bắc cũng mở một tửu lâu, hôm qua mới vừa để cho Cát Khiêm An và Chung Nguyệt khảo sát khu vực mở tửu lâu tốt nhất.
Cảm quan hắn đối với Chung Nguyệt kỳ thực không xấu.


Không ai quy định nàng không thể thích Phó Vô Thiên, huống chi đối với nam nhân có ân cứu mạng với mình, thật tình thích một người nam nhân, biết tin tức y thành thân nhất định là sẽ khổ sở, người bình thường cũng rất khó làm được chúc phúc người trong lòng, biểu hiện của Chung Nguyệt kỳ thực đã không tệ.


Bất quá An Tử Nhiên cũng không hy vọng vẫn có một người nữ nhân thích nam nhân của chính mình ở bên cạnh.
Cho nên kể từ sau khi biết Cát Khiêm An đối với Chung Nguyệt có ý, hắn một khi có cơ hội liền đem hai người bọn họ thấu cùng một chỗ, có thể chân chính sát ra lửa chính là tốt nhất.


“Vương phi, bên ngoài có một nha hoàn gọi là Thất Xảo nói muốn gặp ngài.”
Chu quản gia từ bên ngoài đi đến.
An Tử Nhiên ngẩng đầu, “Thất Xảo? Nàng có nói là có chuyện gì không?”


Chu quản gia trả lời: “Nàng nói Vương di nương có một chuyện rất quan trọng muốn nói cùng ngài, cho nên không thể không gặp ngài.”
“Ngươi cùng đi theo ta.”
An Tử Nhiên không do dự lâu lắm, kỳ thực hắn cũng có chuyện muốn hỏi Vương Tình Lam.


Vương Tình Lam cũng không có chờ hắn ở trong đại sảnh, hôm nay ả là một thân mang tội, An Tử Nhiên sẽ không cho ả có cơ hội chạy trốn, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn phái người canh giữ ở bốn phía quanh ả,  đồng thời nghiêm cấm ả rời khỏi viện, cũng may Thất Xảo không có bị hạn chế, cho nên ả mới có thể phái Thất Xảo đến Phó vương phủ truyền lời giúp ả.


“Nghe nói ngươi có chuyện quan trọng muốn nói cùng ta, là chuyện gì?”
Đi vào viện, An Tử Nhiên đi đến đứng ở cửa phòng trước vẻ mặt nóng nảy của Vương Tình Lam.


Vương Tình Lam liếc nhìn Chu quản gia nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, hít một hơi thật sâu, mới nói: “Chuyện kia rất quan trọng, ta tin tưởng ngươi sẽ không nguyện ý bị người khác nghe thấy được, ngươi cũng không cần lo lắng ta sẽ lừa ngươi, ta còn chưa có can đảm kia.”


An Tử Nhiên suy tính ả cũng không dám đùa giỡn bịp bợm, liền để cho Chu quản gia và những người khác ở đó đều thủ ở bên ngoài, chờ lúc bọn hắn đi vào, Thất Xảo cũng theo vào.
An Tử Nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái.


Vương Tình Lam giải thích: “Thất Xảo và chuyện ta muốn nói có quan hệ với nhau.”
An Tử Nhiên từ chối cho ý kiến.
Cửa phòng không khóa, chỉ cần nhỏ giọng một chút, hạ nhân canh giữ ở bên ngoài viện chắc là sẽ không nghe thấy.
“Rốt cuộc là chuyện gì, nói đi.”


An Tử Nhiên xoay người nhìn về phía Vương Tình Lam thần sắc do dự.
Vương Tình Lam chần chờ nói: “Ta muốn nói chuyện cùng chuyện năm ngoái ngươi ngã vào trong tuyết có liên quan, bất quá trước lúc này, ta mong muốn ngươi có thể bảo đảm tính mạng cho ta.”


Thánh chỉ Sùng Minh đế đã hạ, đối với Bồ gia cũng đã tiến hành trừng phạt nghiêm khắc, nhưng diễn trò liền làm trọn bộ, cho nên ở trong thánh chỉ lão từng trách cứ chuyện hai người thông ɖâʍ, ní bọn họ đánh mất phẩm hạnh, cần nghiêm trị không tha.


Vương Tình Lam từ trong miệng Thất Xảo biết được chuyện này, ả lo lắng An Tử Nhiên sẽ thây đổi chủ ý không đem ả đuổi về An Viễn huyền, bởi vì đã qua mấy ngày mà vẫn chưa có động tĩnh gì, trong lòng ả rất thấp thỏm, cho nên muốn lấy điều kiện này bảo trụ mạng của mình.


An Tử Nhiên đã sớm có dự cảm, lúc này nghe thấy lời ả nói liền không cảm thấy ngoài ý muốn.
Kỳ thực hắn đã đoán được hung thủ có thể không phải là ả, chỉ là không nghĩ tới Vương Tình Lam vậy mà biết chuyện này, thậm chí có khả năng biết hung thủ thật sự là ai.


“Chỉ cần ngươi an an phận phận, ta có thể bảo đảm.”
Sùng Minh đế quan tâm chuyện này chỉ là vì đối phó Bồ gia, Vương Tình Lam bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, đạo thánh chỉ đó, lão hiển nhiên đã quên ả.
Vương Tình Lam thở dài một hơi.
“Hiện tại ngươi có thể nói.”


Vương Tình Lam nói: “Chuyện này hãy để cho Thất Xảo nói cho ngươi biết đi, bởi vì người thấy chính là nàng.”
An Tử Nhiên lập tức nhìn về phía Thất Xảo.
Có được sự cho phép Thất Xảo lập tức đem chuyện mình thấy năm ngoái nói ra.


Tháng giêng năm ngoái, cũng chính là ngày tin tức lão gia và đại phu nhân qua đời truyền đến đại trạch An gia, Đại thiếu gia An gia được người phát hiện nằm trong tuyết, lúc đó cả người đều đã đông cứng, trên thực tế đây giống như là sự kiện mưu sát có ý định, có người nương theo thiên thời địa lợi nhân hòa chạy đến trong viện nguyên thân, dùng chút thủ đoạn gọi hắn đi ra ngoài.


Thất Xảo cũng không biết chi tiết cụ thể, thế nhưng nàng lại tận mắt thấy có một người từ trong viện của nguyên thân bước ra, nét mặt của nàng lúc đó có chút hoảng hốt, hành tung cũng rất khả nghi, cho nên làm cho nàng chú ý, khi đó nàng một mực nghĩ đến tin tức lão gia qua đời, cũng không có vào xem qua, cho nên bỏ lỡ.


Bất quá sau khi tin tức Đại thiếu gia ngã vào trong tuyết truyền ra, Thất Xảo liền mơ hồ đoán được, nàng đem chuyện này nói cho Vương Tình Lam biết, Vương Tình Lam lại làm cho nàng đừng lộ chuyện này ra ngoài, nếu như chuyện này dùng được, tương lai sẽ trở thành nhược điểm có lợi trong tay các nàng.


Hiện tại quả nhiên có công dụng, Vương Tình Lam chưa từng cảm thấy may mắn như thế
“Dĩ nhiên là nàng.”


An Tử Nhiên cũng không phải chưa từng hoài nghi đến chuyện cũ các nàng biên soạn nói, thế nhưng từ sau khi nguyên thân trải qua chuyện như vậy hắn đã từng tra qua Thất Xảo, quả thật có nha hoàn thấy, cho nên hắn rất sớm đã biết chuyện này, hơn nữa bởi vì thời gian tương đối ngắn, nàng căn bản không có thời gian gây án.


Vương Tình Lam thấy hắn như có điều suy nghĩ, do dự hỏi: “Chuyện đã nói cho ngươi biết, ngươi chuẩn bị lúc nào thực hiện hứa hẹn?” Hiện tại ả chỉ quan tâm đến cái mạng này.


An Tử Nhiên nhìn ả một cái, ném một câu “Ngày mai ta sẽ an bài ngươi rời khỏi” rồi rời đi, lưu lại Vương Tình Lam sắc mặt vui mừng.


Tuy rằng chuyện của ả truyền đi ở Quân Tử thành mọi người cũng biết, thế nhưng chỉ cần đến An Viễn huyền, người biết chuyện của ả căn bản không có mấy người, ả như thường có thể lợi dụng tiền bạc tích góp mấy năm trải qua tiêu diêu tự tại.


Lúc này Vương Tình Lam cũng không biết, chờ ả đến An Viễn huyền, ngày tháng của ả trôi qua tuyệt đối sẽ không an nhàn, nông dân không thể so với người thành thị, đối với loại quả phụ yêu đương vụng trộm là phi thường nghiêm khắc.
Trở về Phó vương phủ, Phó Vô Thiên đang đợi hắn.


An Tử Nhiên nói với hắn chuyện này, rất lâu từ trước, hắn cũng đã cùng Phó Vô Thiên nói qua chuyện tháng giêng năm ngoái ngã vào trong tuyết thiếu chút nữa chết, bất quá hắn cũng không có nói người thực sự đã chết.
“Xác định là ả sao?”


An Tử Nhiên gật đầu nói, “Ta có chín phần nắm chắc, chỉ là hiện tại ả ở trong hoàng cung, muốn tìm ả tính toán nợ rất khó.”
Thất Xảo nói người kia chính là An Xảo Nga.


Chẳng ai nghĩ đến nữ nhân suốt ngày bày ra khuôn mặt thối dĩ nhiên lại là kẻ sát nhân, những ngày tháng ở An gia chung đụng với nàng, An Tử Nhiên hoàn toàn không có nhìn ra nàng có bất kỳ một kẽ hở nào, nói rõ tố chất trong lòng nàng không kém, này cũng có thể giải thích vì sao tính cách của nàng lại đại biến.


Có vài người tuy rằng bình thường nhìn càng không thu hút, thế nhưng chỉ cần cho các nàng một cơ hội, gà đất cũng có thể lột xác thành phượng hoàng, có vượt qua thử thách tâm lý tư chất của An Xảo Nga càng dễ dàng đạt được điểm này hơn.


“Vương phi yên tâm, An Xảo Nga vui sướng không được bao lâu.”
Thanh âm Phó Vô Thiên mang theo một chút ý vị thâm trường.
Tinh quang trong con ngươi An Tử Nhiên thu lại, “Vương gia nói là bọn Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử?”


Tin tức trong cung hắn cũng nghe nói, từ sau khi Diễm phi mang thai, Sùng Minh đế đối với nàng sủng ái so với trước đây càng móc tim móc phổi, hầu như thứ gì tốt đều đưa đến trong Chiêu Tử cung, đồng thời phái năm mươi cung nữ và năm mươi thái giám, cùng với năm thái y  đến Chiêu Tử cung tùy thời đợi lệnh.


Tình hình như thế chính là so với Trưởng Tôn Thiên Phượng năm đó mang thai trưởng tử cũng không được hưởng qua, khi đó Sùng Minh đế vẫn là sủng ái Trưởng Tôn Thiên Phương xinh đẹp như hoa, chính là bởi vì nàng là hoàng hậu của lão, nhưng để tâm lại so ra kém Diễm phi.


Bất quá Sùng Minh đế đối Diễm phi càng là sủng ái, cảm giác nguy cơ của những nữ nhân hậu cung kia lại càng mạnh.


Mấy tôn quý nương nương hậu cung kia đều là người nổi bật từ trong ba nghìn mỹ nhân tuyển chọn, mỗi một nữ nhân đều không thể khinh thường, bằng vào thủ đoạn vô khổng bất nhập* (lợi dụng tất cả mọi dịp) của các nàng, An Xảo Nga nửa tháng kế tiếp nhất định sẽ rất khó chịu.


Từ khi mang thai đến giờ đã qua hai tháng rưỡi, nữ nhân có thai ba tháng đầu rất dễ sanh non, cho nên muốn động thủ sẽ thừa cơ hội này.
“Được rồi, Vương gia, tin tức của Phương Quân Bình tra đến đâu rồi?”


Phó Vô Thiên cười, “Bản vương chính là muốn nói với ngươi chuyện này, đã tìm được Phương Quân Bình rồi, bất quá có người bảo hộ bên người nàng, hơn nữa phụ cận còn có người giám thị nàng, những người đó rất có thể là người của Vi Thuận Khánh.”


“Xem ra An Xảo Nga và Vi Thuận Khánh hợp tác cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm đối phương, Phương Quân Bình ở lại Quân Tử thành kì thực là nhược điểm Vi Thuận Khánh dùng để khống chế An Xảo Nga.” An Tử Nhiên tự hỏi nói, “Vương gia, không bằng chúng ta bắt lại Phương Quân Bình?”


“Bản vương cũng đang có dự tính này.”


Một khi Phương Quân Bình thất tung (mất tích), Vi Thuận Khánh nhất định sẽ biết, tuy nói có thể sẽ đả thảo kinh xà, thế nhưng đối phương lại chắc chắn sẽ không đoán được là Phó Vương phủ làm, bởi vì hiện tại An Xảo Nga còn chưa biết An Tử Nhiên chính là Quận vương phi, mà Phó Vô Thiên và Vi Thuận Khánh cũng không có bất luận ân oán gì, Vi Thuận Khánh chỉ cho là có lẽ mẫu tộc của mấy vị hoàng tử làm.


Phó vương phủ chỉ cần nhìn bọn họ đấu đến đấu đi, ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.