Quốc sư Hạo Nhiên trực tiếp cùng Diễm Phi đi đến Chiêu Tử cung.
Chiêu Tử cung là cung điện độc nhất vô nhị Sùng Minh Đế ban cho Diễm Phi, ngoại trừ Sùng Minh Đế có thể tùy ý ra vào, quốc sư Hạo Nhiên cũng có thể tính là một ngoại lệ.
Mặc dù Sùng Minh Đế đối với bọn họ rất tín nhiệm, thế nhưng trong hoàng cung không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, để dự phòng vạn nhất, số lần hai người gặp mặt riêng tư cũng không nhiều, đa số là thông qua cung nữ thái giám truyền đạt tin tức.
Cung nữ thái giám bên người Diễm Phi đều là người của Vi Thuận Khánh, từ mười năm trước hắn đã bắt đầu bồi dưỡng người của mình, những người này cũng đã theo hắn thật lâu, bởi vậy đều là người tin cẩn.
Tuy rằng đều là bị người của Vi Thuận Khánh giám thị, thế nhưng Diễm Phi cũng không ngại, thân phận và địa vị của nàng bây giờ là Vi Thuận Khánh cho, nàng cũng không có dã tâm gì đặc biệt lớn, chỉ cần có thể cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý là đủ rồi, về phần vị trí Hoàng Hậu, nàng hiện tại chưa mang thai còn không dám vọng tưởng.
Ánh mắt mịt mờ của Vi Thuận Khánh rơi vào trên bụng bằng phẳng trắng nõn của Diễm Phi, “Diễm Phi nương nương, bụng của người lúc nào mới có thể không chịu thua kém một chút đây?” (thua kém ở đây ý nói sự ganh đua)
“Quốc sư cho rằng bổn cung không muốn hay sao? Bụng của bổn cung không chịu thua kém, nhưng hoàng thượng không thể, bổn cung lại có biện pháp gì?” Trên gương mặt xinh đẹp của Diễm Phi xuất hiện chút bất đắc dĩ, nàng cũng muốn nhanh một chút.
Ngày mười lăm mỗi tháng Sùng Minh Đế đều là qua đêm ở chỗ nàng, mỗi đêm điên loan đảo phượng, ɖâʍ loạn đến cự điểm, cái lão sắc quỷ kia cũng không biết lấy thể lực ở đâu ra, luôn đem nàng chơi đùa đến ngày thứ hai cũng không xuống được giường, số lần làʍ ȶìиɦ nhiều như thế, theo lý thuyết nàng hẳn là đã sớm mang thai, thế nhưng mấy tháng sau, bụng của nàng lại không có một chút động tĩnh gì.
Diễm Phi đã từng sợ hãi nghĩ thân thể của nàng bị bệnh, sau đó nàng lại để cho quốc sư thỉnh thái y đến xem cho nàng, thái y nói thân thể của nàng không có bất kỳ bệnh gì, đồng thời phi thường khỏe mạnh, hoài long thai là không có vấn đề gì.
Nàng lập tức đoán rằng có phải thân thể Sùng Minh Đế xảy ra vấn đề gì hay không.
Diễm Phi vốn muốn tìm Ngô thái y bình thường luôn xem mạch chi Sùng Minh Đế hỏi tình huống một chút, Vi Thuận Khánh lại ngăn cản nàng, Ngô thái y không phải là người của bọn họ, tùy tiện đi hỏi, không đến chốc lát, chỉ sợ toàn bộ hậu cung đều biết.
Sau đó Vi Thuận Khánh lại lợi dụng cơ sở ngầm của hắn ở thái y viện cầm được bệnh án của Sùng Minh Đế, không thể trực tiếp hỏi thái y, từ trên bệnh án cũng có thể nhìn được Sùng Minh Đế là có bệnh gì hay không.
Ngoài dự liệu của bọn họ, thân thể Sùng Minh Đế tuy rằng có một đống lớn bệnh, nhưng là lại không có một loạt bệnh án kia cùng liên quan đến năng lực sinh dục, sự tình càng thêm khó bề phân biệt, sau cùng hai người quyết định đợi quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ là thời điểm chưa tới.
Đợi này liền là nửa tháng.
Để có thể thuận lợi hoài long thai, Diễm Phi cố ý để cho Vi Thuận Khánh tìm cho nàng một ít phương thuốc cổ truyền, tỷ như tư thế làʍ ȶìиɦ dạng gì dễ dàng mang thai, hay là các loại thuốc uống.
Vì thế, Diễm Phi luôn luôn để cho thái y bắt mạch cho nàng xem có mang thai hay không, kết quả một lần rồi lại một lần thất vọng, bây giờ cách lần bắt mạch trước vừa qua khỏi năm ngày, trong lúc đó, Sùng Minh Đế chỉ ở Chiêu Tử cung của nàng một đêm.
Diễm Phi thủy chung nghĩ nguyên nhân không thể nào là ở trên người của nàng, có lẽ phần bệnh án sớm đã bị người động tay chân? Nàng đem ý nghĩ của chính mình nói cho Vi Thuận Khánh.
“Suy đoán của ngươi không phải không có lý.”
Vi Thuận Khánh trầm ngâm một chút mới gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn tán thành với suy đoán của Diễm Phi, lại khôn biết Diễm Phi chỉ là muốn đổ trách nhiệm lên trên người Sùng Minh Đế mà thôi, bởi vì giữa sự hợp tác của nàng và quốc sư, nàng là người bị động, nếu như cho hắn biết nàng đã không còn giá trị lợi dụng, hết thảy bây giờ của nàng đều sẽ biến mất.
“Nếu như vấn đề xảy ra ở trên người hoàng thượng, vậy bổn cung cả đời này chẳng phải là không hoài được long thai, kế hoạch của chúng ta làm sao giờ?” Diễm Phi may mắn qua đi liền lo lắng.
Sắc mặt Vi Thuận Đế có chút âm trầm, bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ đó là làm cho Diễm Phi mang thai con nối dòng của Sùng Minh Đế, nếu như bước này vô pháp hoàn thành, kế hoạch phía sau cũng không có khả năng thực hiện được rồi.
“Nếu như thân thể Sùng Minh Đế thật sự xảy ra vấn đề, ta không thể nào không biết.”
Vi Thuận Khánh hắn có địa vị được như bây giờ, hoàn toàn là dựa vào mê hoặc Sùng Minh Đế có được. nếu như lão chết rồi, với hắn không có lợi, cho nên hắn rất sớm an bài người ở ngay bên người Sùng Minh Đế, đồng thời vẫn tỉ mỉ chú ý trạng huống thân thể Sùng Minh Đế, nghĩ vậy, hắn lại bác bỏ suy đoán của Diễm Phi.
Thay đổi bệnh án Sùng Minh Đế là một đại sự chém đầu, Ngô thái y không có lý do gì làm như vậy, hậu cung chỉ sợ cũng không có phi tần nào có lá gan kê đơn sùng minh đế, đặc biệt là hoàng hậu, hoàng quý phi và tứ phi.
Các nàng đều là vì hoàng thất thêm một vị hoàng tử, sự tình một khi bị vạch trần, không chỉ có nhi tử các nàng sẽ mất đi tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhà mẹ đẻ cũng bởi vì vậy mà bị liên lụy trong đó, đối các nàng không có bất kỳ chỗ tốt nào, còn nữa, đồ ăn thức uống của Sùng Minh Đế đều trải qua khống chế nghiêm khắc, muốn thần không biết quỷ không hay kê đơn rất khó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vi Thuận Khánh vẫn cảm thấy nguyên nhân có khả năng nhất chính là Ngô thái y không có chuẩn ra được năng lực sinh dục của Sùng Minh Đế xảy ra vấn đề.
Muốn biết năng lực sinh dục có vấn đề hay không, cần thuận lợi lấy được tinh dịch Sùng Minh Đế kiểm tra, hơn nữa thời gian cũng không ngắn, bởi vì không có khả năng không có bất cứ động tĩnh gì, cho nên hắn cho là cái khả năng này phi thường lớn.
Đột nhiên Diễm Phi linh quang lóe lên, nhớ tới một việc.
“Đúng rồi, bổn cung nhớ ra rồi.”
Vi Thuận Khánh lập tức hỏi: “Nhớ lại cái gì?”
“Suy đoán của ngươi cũng không có sai, bổn cung nhỡ rõ có một lần hoàng thượng ngay trước mặt bổn cung có nói qua, lão mong muốn bổn cung có thể mau chóng hoài long thai, lúc đó Ngô thái y cũng ở đó, hoàng thượng còn thậm chí hỏi qua Ngô thái y thân thể lão có vấn đề gì lớn hay không, bổn cung nhớ rõ, Ngô thái y nói là không có trở ngại, biểu tình không giống như là đang nói dối.” Diễm Phi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, xác định chính mình không nhớ nhầm.
Vi Thuận Khánh gật đầu, “Kia hẳn là không có sai rồi, Ngô thái y cô độc, không có đem thóp cho người nắm uy hϊế͙p͙, ở loại chuyện như vậy hắn sẽ không biết nói dối.”
Thừa tự của Sùng Minh Đế không phải là nhiều nhất trong các hoàng đế các triều đại Đại Á, nhưng cũng không tính là đơn bạc, ngoại trừ mấy vị hoàng tử công chúa mất sớm, còn thừa lại chỉ có năm nhi tử bốn nữ nhi, căn bản sẽ không có người nghĩ đến năng lực sinh dục của sùng minh đế sẽ xảy ra vấn đề, nếu quả thực có người hạ thuốc tuyệt dục cho Sùng Minh Đế, nhiều năm về trước đã làm rồi, tuyệt sẽ không chờ tới bây giờ.
Vấn đề xảy đến, Sùng Minh Đế mất đi năng lực sinh dục, Diễm Phi phải mang thai như thế nào?
Nghĩ đến cái vấn đề này, sắc mặt Diễm Phi càng khó nhìn, ở tại chỗ đi tới đi lui, dáng vẻ xinh đẹp đã được huấn luyện đến bước đi cũng có thể vô thức uốn éo.
Vi Thuận Khánh ngược lại thái độ khác thường, mặt không có âm trầm, ánh mắt u ám rơi trên thân thể dưới lụa trắng như ẩn như hiện của Diễm Phi, ánh mắt lướt từng tấc từng tấc miêu tả sinh động, từ thân hình như rắn nước cho đến bộ ngực cao ngất đầy ấp.
Mặc dù hắn là một đạo sĩ, nhưng không phải đạo sĩ chân chính, cho nên thỉnh thoảng hắn cũng sẽ xuất cung tìm người phóng thích dục vọng của mình, hắn đã có hơn nửa tháng không có xuất cung, lúc này nhìn thấy thân thể Diễm Phi, lại nghĩ đến chuyện long tự, cổ dục vọng đột nhiên trào về hướng đũng quần dưới.
Có lẽ là ánh mắt của hắn quá rõ ràng, Diễm Phi luôn cảm thấy có người đang nhìn nàng, nhưng trong này chỉ có hai người nàng và quốc sư, cung nữ thái giám đều canh giữ ở ngoài đại điện, không có khả năng có người nhìn lén.
Nàng hướng quốc sư nhìn sang, cái nhìn này liền thấy tia dục vọng trên mặt hắn không chút nào che giấu, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào ngực của nàng, đường nhìn trắng trợn mà lại nóng rực, không biết làm sao, nàng lại có một loại cảm giác được một đôi tay vuốt ve, thân thể mềm mại khẽ run lên.
Vi Thuận Khánh phủi bụi bặm xuống đất, cùng với thanh âm yên ắng ở Chiêu Tử cung đột nhiên nảy ra lớn gấp mấy lần, tim đập rộn lên, sau đó mới đi đến trước mặt nàng.
Diễm Phi run rẩy càng lợi hại hơn, bất quá cũng không phải là sợ, mà là một loại cảm giác cấm kỵ sôi trào, loại cảm giác này nàng chưa từng được thể hội qua trên người Sùng Minh Đế, hiện tại dưới cái nhìn chằm chằm của quốc sư, nàng đã cảm giác phía dưới trở nên ướt át, từ trước đến nay bước chân của chính mình đã quá ɖâʍ đãng, Diễm Phi cuống quít cúi đầu, không dám lại nhìn thẳng hắn.
Vi Thuận Khánh nắm bả vai của nàng, “Diễm Phi nương nương, ta nghĩ đến một biện pháp tuyệt diệu…”
Thanh âm của hắn mang theo run rẩy hưng phấn và mê hoặc, mỗi câu mỗi chữ đều gõ vào tâm nàng, hai chân thiếu chút nữa mềm nhũn.
Diễm Phi mở miệng, nhưng lại không phát ra được một thanh âm nào.
Vi Thuận Khánh tiếp tục mê hoặc ở bên tai nàng nói: “Dù sao không có ai biết Sùng Minh Đế đã mất đi năng lực sinh dục, Ngô thái y cũng không kiểm tra ra được, người khác chỉ biết cho rằng hoàng thượng đã lớn tuổi, nếu như thế, chúng ta liền chính mình tạo ra, chỉ cần cẩn thận một chút, tuyệt sẽ không có người biết.”
“Nhưng, nhưng là… Sau này nếu như bị điều tra ra thì làm sao bây giờ?” Thanh âm Diễm Phi run rẩy, đầu vẫn không dám ngẩng lên.
Vi THUẬN KHÁNH nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn của nàng, dục vọng trong mắt càng đậm đặc, tựa như tùy thời đều sẽ phá vỡ, hắn nói: “Điều tra ra thì thế nào, ai biết năng lực sinh dục của Sùng Minh Đế khi nào thì mất, cho dù tương lai có người hoài nghi đến, cho dù nói muốn lấy máu nhận thân căn bản là không khả năng nghiệm ra có ruột thịt hay không.” (vô lý, dù lão ɖâʍ đế có chết vẫn còn hoàng tử của lão làm gì ==!)
Trên khuôn mặt tươi cười của Diễm Phi xuất hiện vẻ giằng co, nàng rất động tâm, thế nhưng lại sợ bị phát hiện, nói đến cùng, bề ngoài thay đổi như thế nào đi nữa, bản chất còn không phải có thể thay đổi hoàn toàn.
Vi Thuận Khánh đã hạ quyết tâm phải làm như vậy, mặc kệ Diễm Phi có nguyện ý hay không, bọn họ đã không có sự lựa chọn khác, nếu không phải xảy ra sự tình ngoài ý muốn đó, hắn cũng sẽ không tìm tới nàng.
Vi Thuận Khánh kéo tay nàng đang che ở bộ ngực ra, ma chưởng đưa về phía sa mỏng của nàng, ‘ Roạt’ một tiếng, sa mỏng trở thành từng mảnh nhỏ rơi ở trên sàn nhà Chiêu Tử cung, tiếp theo là quần dài, sau đó là cái yếm trắng thêu đồ án phượng hoàng, không đầy một lát từng tấc thân thể mỹ lệ hoàn toàn bày ra ở trước mặt hắn.
Đôi mắt xích đỏ, Vi Thuận Khánh chợt ôm lấy Diễm Phi hướng giường lớn trong tẩm cung đi tới, sau đó dùng lực đem nàng ném lên.
Diễm Phi chật vật lăn hai vòng, hai chân mở ra trước mặt hắn, nơi riêng tư hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn, không ngừng tản ra hương thơm dụ dỗ hắn.
Vi Thuận Khánh đột nhiên phát ra tiếng gầm nhỏ, lần thứ hai không khống chế được nhào tới.
Thân thể trần truồng của hai người liều chết triền miên, mùi vị ɖâʍ mĩ rất nhanh liền tràn đầy trong điện, thanh âm nữ nhân rên rỉ mị hoặc truyền ra bên ngoài, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng gầm nhỏ của nam nhân.
Cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới sẽ phát triển thành như vậy, rất nhanh bọn họ cũng ngừng kinh ngạc, giả trang cái gì cũng không nghe thấy, đồng thời lên tinh thần nhìn chằm chằm bốn phía, phòng ngừa có người đột nhiên xông tới.