Ngắn ngủi một tháng, An Tử Nhiên tốn đến mấy vạn lượng bạc.
Trong những lượng bạc này không hoàn toàn là thu nhận đất cùa bọn người ở ven sông Mã và Hách Lí, còn bao gồm chỗ khác, bất kể là thích hợp loại cây đay đực, hay không thích hợp loại cây đay đực, đều được An Tử Nhiên từ trong tay các hương dân một lần nữa thu hồi lại.
Có mấy hương dân ngay từ đầu không tin, thế nhưng cùng với càng ngày càng nhiều người giao ruộng đất trong tay ra, bọn họ cũng không kiềm chế được.
Sau đó, An Tử Nhiên cố ý trong dân cư chỗ tương đối đông đúc ở Hách Lí sắp đặt mấy người, ngoại trừ thu đất A Lí Hương về, còn có báo danh.
Mấy ngày ngắn ngủi lại chi một số bạc lớn, nếu như không có sòng bạc Thiên Long ở sau lưng chống đỡ, An Tử Nhiên cũng không dám làm như vậy, thuê tất cả thanh niên trai tráng cùng với một ít người lớn tuổi ở A Lí Hương làm công nhân, vừa vặn con số này cũng rất lớn, lúc trước hắn căn bản không có nghĩ qua.
"Quá mất trí rồi!"
Thiệu Phi lắc lắc đầu, buổi chiều khi hắn biết được con số này mới phát ra một tiếng chép miệng, tuy rằng Vương gia chưa từng bạc đãi bọn họ, thế nhưng so sánh cùng Vương phi, bọn họ ngay cả số lẻ đều so ra kém hơn, quả nhiên vẫn là theo chân Vương phi có thịt ăn.
Mắt phượng hẹp dài của Quản Túc buồn cười liếc nhìn hắn, "Có cái gì mà giật mình, con số này kỳ thực đã so với dự tính có lẽ ít rất nhiều."
Lời này không giả, ban đầu An Tử Nhiên kỳ thực dự tính tốn hơn mười mấy hai mươi vạn lượng bạc, thế nhưng hắn không nghĩ tới A Lí Hương vậy mà lại nghèo đến loại trình độ này, nhận thầu mấy mẫu đất bằng đều sau một năm mới được một xâu tiền, so với hắn dự tính ba bốn lượng còn thấp hơn gấp mấy lần.
Mắt Thiệu Phi vụng trộm nhìn lén An Tử Nhiên đang nhẹ giọng nói chuyện cùng Phó Vô Thiên, nhỏ giọng đối Quản Túc nói rằng: "Ngươi nói Vương phi tại sao muốn trồng loại cây đay đực nông nghiệp này, thứ này rốt cuộc có chỗ lợi gì?"
Hắn đã xem qua hình dạng chân chính của cây đay đực, chính là một đoàn màu trắng, hắn nghĩ bể não cũng không biết thứ kia có lợi ích gì, ăn lại không thể ăn!
"Đến lúc đó liền biết rồi."
Quản Túc một bộ biểu tình "Ta liền không nói cho ngươi, cố ý treo khẩu vị của ngươi" (Treo: holy nghĩ là giống như bạn biết cái chiện đó, người khác tò mò, bạn cố tình không nói cho người đó biết làm cho người đó ăn không ngon ý), An Tử Nhiên đã sớm đem kế hoạch cho hắn xem qua, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn sẽ là người phụ trách A Lí Hương.
Thiệu Phi dây dưa tốn hơi thừa lời, không nói thì không nói, cùng lắm thì hắn tìm một cơ hội hỏi Vương phi, Vương phi hẳn là sẽ nói cho hắn biết đi?
Quản Túc liếc mắt liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, rất là cười trên nỗi đau của người khác nói rằng: "Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, không biết!" (ha ha ha, tội Phi ca, toàn bị Túc ca trêu chọc, có mùi cp nha hihi, chưa coi hết không biết thế nào, mong quá đi)
"Ngươi...."
Thiệu Phi vừa muốn phản bác chợt nghe đến tiếng Vương gia gọi bọn hắn đi qua.
Hắn còn chưa có phản ứng kịp, Quản Túc từ bên cạnh hắn đi đến, ngay cả tiếng dặn dò cũng không có, cắn răng nghiến lợi một hồi, cổ họng lập tức cùng trước kia phát ra hì hục (do tức giận)
Đi tới trước mặt hai người, Quản Túc liếc nhìn bọn họ đang xem sổ sách, là tập trung đất ở A Lí Hương, cách ngày ở ven sông Mã đã gần một tháng, hương dân trong tám chín thành ở A Lí Hương đều đã giao ra ruộng nhận thầu, còn dư lại nhưng cái khác đối kế hoạch của bọn họ không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên tạm thời không cần đi để ý tới bọn họ, bất quá An Tử Nhiên hơi nhăn lại mi tâm của mình lại nói về sự tình ngày mai cũng không đơn giản như vậy.
Quản Túc hỏi: "Có phải còn bỏ sót vấn đề gì hay không?"
An Tử Nhiên đem bản đồ A Lí Hương mở ra, trên mặt dùng bút lông màu đỏ vẽ vòng tròn một số khu vực, những khu vực này phạm vi phân bố rất lớn, đều là bọn họ thu hồi lại từ trong tay hương dân, nhưng kỳ quái là, có mấy cái khu vực có địa phương rất tốt nhưng không có vẽ lên.
"Đây là cái gì?"
Thiệu Phi biểu tình hoàn toàn xem không hiểu.
Bất quá không ai trả lời hắn.
Quản Túc vuốt cằm, "Mấy địa phương này đều ở cùng một chỗ, hôm nay thành Phiến cũng không có động tĩnh, chẳng lẽ có người đem những ruộng đất đều nhận thầu?"
Nếu đối phương là kẻ có tiền ở A Lí Hương, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể tự mình phát triển, không đem đất ruộng còn dư lại thời hạn bán cho bọn họ ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
An Tử Nhiên nói: "Cái khả năng này rất lớn!"
Phó Vô Thiên nói: "Bạch Liên hương cũng rất thích hợp trồng cây đay đực, hơn nữa diện tích không nhỏ."
An Tử Nhiên gật đầu: "Vô luận như thế nào, đất của Bạch Liên hương đều phải cầm về, Quản Túc, ngươi và Thiệu Phi đi Bạch Liên hương tra một chút những ruộng đất nhận thầu này là của ai, xem xem có thể thuyết phục đối phương hay không, nếu như đối phương không chịu, trở về lại làm dự tính tiếp."
Quản Túc lập tức kéo Thiệu Phi rời khỏi Từ phủ, nửa đường đem người của Từ Vĩ Nghiệp phái đến theo dõi bọn họ gạt bỏ, sau đó mới chạy tới Bạch Liên hương.
Từ Vĩ Nghiệp gần đây tựa hồ càng ngày càng nóng vội, giống như phát sinh sự tình lửa đốt vùng lông mày, làm việc càng ngày càng không cẩn thận, trước còn biết phải che giấu tai mắt người, hiện tại rất có cái loại cảm giác bình nứt không sợ vò mẻ.
Quản Túc vốn tưởng rằng lại có một đối thủ giống hình dạng chút, hắn người này thích thả dây dài câu cá lớn, kết quả biểu hiện của Từ Vĩ Nghiệp khiến hắn thất vọng rồi, bố cục mười năm, thời khắc mấu chốt lại rơi vào vòng xích, người như thế ngay cả làm đối thủ của hắn cũng không xứng, vì vậy liền không để hắn vào trong mắt nữa.
Không lâu lắm, hai người tới Bạch Liên hương.
Bạch Liên hương và sông Tân giống nhau, có hoàn cảnh địa lý cùng khí hậu rất tốt, thế nhưng Bạch Liên hương phát triển so với sông Tân còn muốn kém hơn, xem từ trên số liệu là như vậy, nhưng sau khi bọn họ tận mắt thấy tình huống ở Bạch Liên hương rồi lại không cho là như vậy.
Bạch Liên hương không giàu có, thế nhưng cũng tuyệt đối không có thể so sánh với chênh lệch sông Tân.
Phóng mắt nhìn lại, phòng phóng ngói bỏ, từng hàng đi qua thập phần chỉnh tề, hoa màu trong đồng ruộng mọc không tệ, nhìn ra được rất dụng tâm, thu hoạch hẳn là còn có thể, thế nhưng làm bọn hắn nghĩ kỳ quái là, hương dân phụ cận lại cùng hương dân ở ven sông Mã cũng không khác biệt lắm, không chỉ có cũng chỉ mặc quần áo cũ rách, hơn nữa sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Vừa hỏi người ở dưới mới biết, những thửa ruộng này vốn dĩ cũng không phải của bọn họ, bọn họ chỉ là người làm công do phú hộ họ Chu giàu nhất thôn Bạch Liên mời tới.
Chu phú hộ liền đem ruộng đất Bạch Liên hương bảy tám phần đều nhận thầu của người, thế nhưng thái độ làm người Chu phú hộ keo kiệt, vắt chày ra nước, cho nên trả công cho các hương dân cũng không nhiều.
Hai người hướng một hương dân hỏi rõ nhà Chu phú hộ liền đi tìm, không nghĩ bị Chu phú hộ cho ăn canh bế môn, ngay cả mặt đều chưa từng thấy qua đã bị cự tuyệt ở ngoài cửa, không thể làm gì khác hơn là nửa đường quay về.
Nghe Quản Túc thuật lại xong, An Tử Nhiên không khỏi nhớ tới sổ sách ở trong tay hắn, sổ sách là từ chỗ Từ Vĩ Nghiệp đến.
Ngay từ đầu Từ Vĩ Nghiệp cũng không muốn cho bọn hắn, thế nhưng thế cục bây giờ đã thiên về bên An Tử Nhiên, hương dân A Lí Hương đã biết sự tồn tại của Phó vương phủ, hắn nếu là lại làm dáng, nhưng ngược lại một câu nói Phó Vô Thiên đủ lấy mạng của hắn, người khác chỉ sẽ cho rằng hắn tự làm tự chịu, cho nên hắn cố ý kiếm cớ trì hoãn hai ngày mới để cho người đem sổ sách mấy năm gần đây đưa đến trên tay An Tử Nhiên.
Nhận thức An Tử Nhiên đối Bạch Liên hương là tới từ sổ sách, sổ sách Bạch Liên hương so với sông Tân còn sạch sẽ hơn, sạch sẽ trong này là nội dung đơn giản, bởi vì sản lượng lương thực hàng năm vậy mà so với sông Tân thiếu một nửa.
Diện tích Bạch Liên hương không thể so với sông Tân nhỏ hơn, nhân khẩu ở đó cũng cùng sông Tân không khác biệt lắm, cớ gì lại thiếu một nửa? Hiện tại xem ra cùng Chu phú hộ này có quan hệ rất lớn.
"Chuyện này khẳng định cùng Từ Vĩ Nghiệp thoát không khỏi liên quan."
An Tử Nhiên mâu quang thu lại, lập tức đoán được Từ Vĩ Nghiệp nhất định là cất giấu mấy quyển sổ sách còn chưa có lấy ra nữa, hơn nữa còn là cùng Chu phú hộ có liên quan.
Thiệu Phi lập tức nói: "Có muốn thuộc hạ đi đem Chu phú hộ bắt lại hay không, sau đó tra khảo hắn?"
"Ngu ngốc!" Quản Túc lắc đầu, "Nếu như hai người thật có cái gì bí mật không thể cho ai biết, hiện tại Từ Vĩ Nghiệp cũng đã biết chuyện chúng ta đi tìm qua Chu phú hộ, bọn họ nhất định sẽ có đề phòng, theo ta thấy, việc cấp bách hẳn là đem sổ sách chân chính tìm ra."
"Quản Túc nói không sai." An Tử Nhiên gật đầu, "Từ Vĩ Nghiệp người này rất cẩn thận, sổ sách chắc là ở trên tay hắn, chuyện này liền giao cho các ngươi, cần phải đem sổ sách tìm ra."
Thiệu Phi vốn định muốn phản bác, nghe được câu nói này nhất thời lộ vẻ tức giận ngậm miệng.
Bên kia, Từ Vĩ Nghiệp như bọn họ nghĩ đã biết chuyện này.
Chu phú hộ là một người nhát gan, biết được thủ hạ của An Tử Nhiên đang tìm hắn, lo lắng bị bọn họ phát hiện, lập tức nôn nóng phái người đi thông tri Từ Vĩ Nghiệp, kết quả bị Từ Vĩ Nghiệp chửi mắng một trận.
"Ngươi cái người ngu xuân này, nếu như bọn họ phái người theo dõi ngươi, quan hệ của chúng ta nhất định sẽ bại lộ!"
Chu phú hộ bị mắng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng kịp lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng nói: "Cũng sẽ không đi, ta cũng không có thấy bọn họ, bọn họ không có khả năng nhanh như vậy liền đoán được, đúng không?"
Từ Vĩ Nghiệp tức giận đến đi tới đi lui tại chỗ, lúc này đã không phải là truy cứu vấn đề trách nhiệm của ai, hắn có thể khẳng định An Tử Nhiên đã hoài nghi đến trên người hắn, bởi vì sổ sách lúc trước đưa cho nhưng thật ra là giả, trên bề mặt, ngay từ đầu Bạch Liên hương không có sổ sách, đó là hắn lợi dụng hai ngày để cho người tranh thủ viết ra, rất nhiều con số đều bị hắn lẫn lộn qua, An Tử Nhiên là một người thông minh, hắn không có khả năng không nhìn ra.
"Hương trưởng, hiện tại phải làm sao?" Chu phú hộ đã hoang mang lo sợ.
Từ Vĩ Nghiệp hừ nói: "Chỉ cần sổ sách chân chính còn ở trong tay ta, không có chứng cứ hắn liền không có biện pháp đụng đến ta." Đây là chỗ hắn dựa vào.
Chu phú hộ theo bản năng hỏi: "Sổ sách đặt ở đâu?"
Từ Vĩ Nghiệp lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Ngươi yên tâm, ta đã sớm đem sổ sách giấu ở nơi tuyệt đối an toàn nhất, bọn họ là tìm không được."
Hắn nhưng không biết trên đời là không có nơi tuyệt đối an toàn.
Chú Thích: Phòng phóng ngói bỏ: