Sùng Minh đế ngày mười lăm tháng mười một năm hai mươi bảy, nghìn dặm không mây.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rốt cuộc khởi hành đi A Lý Hương, bọn họ đi yên lặng không một tiếng động, mặc dù có người âm thầm chú ý, nhưng là bọn hắn chỉ biết nghĩ là Phó Vô Thiên bồi An Tử Nhiên về nhà mẹ đẻ mà thôi.
Dù sao An Tử Nhiên ở An Viễn Huyền có gia nghiệp, lần trước trở về An Viễn Huyền lâu như vậy, lần này thì bọn họ chuẩn bị nán lại lễ mừng năm mới ở An Viễn Huyền cũng sẽ không có người hoài nghi, hơn nữa lộ trình của bọn họ quả thực phải đi qua An Viễn Huyền.
Lần thứ hai đảo qua lá trà lúc đầu, bọn họ đã không còn nhìn thấy những người nông dân xanh xao vàng vọt đi lại ở phong thành.
Trên đường, thỉnh thoảng nghe được dân chúng đang bàn luận về Phó Vô Thiên.
Nội dung không có chỗ nào mà không phải là vòng quanh án Hồng Châu tham ô lớn nhất từ trước tới nay cùng với tình hình thiên tai ở Xương Châu, đa phần là ca tụng Phó Vô Thiên.
Đối với dân chúng mà nói, ai có thể để cho bọn họ cơm no áo ấm, người đó chính là áo cơm phụ mẫu của bọn họ, cho nên trải qua hai chuyện này, danh tiếng của Phó Vô Thiên ở Hồng Châu và Xương Châu đã vượt qua Sùng Minh đế.
Chuyện này truyền tới trong tai của Sùng Minh đế.
Sùng Minh đế thập phần tức giận, thế nhưng lão cũng không thể làm gì được.
Sùng Minh đế đã từng nghĩ tới phái quan viên đi phụng mệnh làm việc, thế nhưng Phó Vô Thiên làm rất tốt, bắt đầu từ án tham ô ở Hồng Châu, hắn làm việc liền gióng trống khua chiêng, khi đó cũng đã đem lực chú ý của rất nhiều người đều tập trung ở trên người của hắn, bao gồm mấy dân chúng gần Hồng Châu.
Đến về sau tình hình thiên tai ở Xương Châu, tiền tài Phó Vô Thiên xét nhà có được đều sung công quỹ để phụ giúp tình hình thiên tai, lại càng làm cho hắn giành được vô số thanh danh tốt đẹp.
Lúc ấy, Sùng Minh đế cũng biết lại phái người nhúng tay vào việc này là không thể nào, may mà về sau Sùng Minh đế lại mượn cớ cầm lại binh quyền từ trong tay Phó Vô Thiên, cuối cùng cũng giải quyết xong một cái gai trong tâm.
Lại nghe nói những tin đồn này, lão không giống lúc trước vừa nghe đến tên Phó Vô Thiên liền một bụng tức giận, thầm nghĩ, Phó Vô Thiên đã không còn binh quyền, cho dù bách tính ủng hộ hắn cũng không trở mình dậy cái gì sóng. Vì vậy liền yên tâm thỏa mái làm hoàng đế của lão, mỗi ngày trầm mê mỹ sắc ở phía sau hậu cung.
Lần trước tuyển tú, hậu cung liền tăng thêm hơn mười vị mỹ nhân.
Sùng Minh đế nhớ kỹ có một vị mỹ nhân phi thường đặc biệt, vẫn làm lão muốn ngừng mà không được, liên tục một tháng đều sủng hạnh nàng.
Đây là điều mà trước đây chưa từng có.
Sùng Minh đế phi thường háo sắc, chẳng bao giờ sủng hạnh bất kỳ một mỹ nhân nào vượt hơn một tháng, kể cả Mỹ Chiêu Nghi dung nhan tuyệt sắc của mình, cũng chính là người từng ở Ngự Thư phòng đem lửa giận của lão tiêu tan, lúc đầu Sùng Minh đế liên tục sủng hạnh nàng được nửa tháng, gần nửa tháng liền khiến không ít hậu cung phi tử đố kị không ngớt.
Bất quá cũng chỉ là nửa tháng, sau cùng đành chỉ là một nhị phẩm chiêu nghi, ngay cả tứ phi đều không thể đi lên, không ít phi tử ghen ghét nhìn có chút hả hê.
Thẳng đến khi vị mỹ nhân kia xuất hiện.
Ngay từ đầu, không ai nghĩ thời gian nàng được sủng hạnh vượt lên trên Mỹ Chiêu Nghi, kết quả hết lần này tới lần khác đều ngoài dự liệu của các nàng.
Không biết có bao nhiêu hậu cung phi tần hận đến cắn nát hàm răng, các nàng có tự tin dung mạo của mình không kém hơn so với vị mỹ nhân kia, thế nhưng hoàng thượng vì sao hết lần này tới lần khác sủng hạnh nàng?
Tất cả mọi người nghĩ không ra, bao gồm cả mấy vị nương nương tôn quý nhất ở hậu cung.
Sau đó một đạo thánh chỉ càng làm cho các nàng được mở rộng tầm mắt, Sùng Minh đế dĩ nhiên không cùng hoàng hậu nương nương thương lượng, thậm chí một tiếng nói cũng không có liền vô thanh vô tức sắc phong vị mỹ nhân kia là Diễm phi, trở thành một vị phi tử cuối cùng trong tứ phi.
Tuy rằng cùng Mỹ Chiêu Nghi kém một phẩm cấp, nhưng lại là khoảng cách đi không giống nhau, thân phận của hai người chênh lệch thoáng cái kéo ra, loại chênh lệch này không có cách nào dùng chính nhị phẩm và trắc nhị phẩm để cân nhắc. (hoàng cung nhiều phẩm cấp, như vợ chính thứ 2 của lão với thϊế͙p͙ thứ 2)
Mỹ Ngọc cung.
Mới vừa nghe được tin tức này Mỹ Chiêu Nghi dung nhan tuyệt sắc thoáng chốc vặn vẹo, thái giám và tỳ nữ nom nớp lo sợ dưới ánh mắt đó, tức giận đem trà cụ trên bàn đều hất rơi xuống đất, mảnh nhỏ rơi vỡ đầy đất.
“Hoàng thượng có thật sắc phong cho con tiện nhân kia làm Diễm phi không?”
Mỹ Chiêu Nghi nổ lực làm cho mặt mình thoạt nhìn không còn dữ tợn, nhưng vẫn là thất bại, gương mặt xinh đẹp ngày trước lóe ra tia ác độc, quả thực tựa như nữ quỷ bò ra từ địa ngục.
Tỳ nữ Ninh Liễu do dự gật đầu nói: “Thiên chân vạn xác, hoàng thượng sớm hôm nay đã ban ý chỉ xuống, liền đem Chiêu Tử cung ban cho Diễm phi nương nương ở.”
Mỹ Chiêu Nghi hận đến mặt càng ngày càng vặn vẹo, hoàng thượng không chỉ sắc phong cho con tiện nhân kia làm Diễm phi, hơn nữa lại còn đem Chiêu Tử cung ban cho nàng, đây là có bao nhiêu coi trọng con tiện nhân kia.
Diễm phi và Chiêu Tử cung rõ ràng đều là của nàng!
Mỹ Chiêu Nghi vẫn cho là hai thứ đó đều là vật trong lòng bàn tay nàng, thế nhưng một đạo thánh chỉ này lại phát sinh đánh nát dã tâm của nàng.
Người khϊế͙p͙ sợ không chỉ là nàng, bao gồm mấy vị nương nương tôn quý nhất kia, các nàng cũng là bị kinh động, Diễm phi mà thôi, thế nhưng Chiêu Tử cung ở hậu cung lại có ý nghĩa cực lớn, cụ thể là ý nghĩa gì từ tên cũng có thể thấy được.
Chiêu Tử đồng âm cũng là triệu hài tử.
Đạo thánh chỉ này của Sùng Minh đế hiển nhiên là cực kỳ yêu thích vị Diễm phi nương nương này, thậm chí thích đến mong muốn nàng vì hoàng gia lưu lại con nối dòng, đây chính là ân sủng trước nay chưa từng có, vị Diễm phi nương nương kia rốt cuộc có tài đức gì, dĩ nhiên có thể làm cho hoàng thượng sủng hạnh nàng như vậy?
Toàn bộ hậu cung bởi vì đạo thánh chỉ này mà rung chuyển.
Tin tưởng kế tiếp Sùng Minh đế sẽ không có một ngày được trôi qua an bình, không còn thời gian dư thừa đi quan tâm hành tung Phó Vô Thiên.
Thành vương phủ.
Tin tức Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên rời khỏi Quân Tử thành rất nhanh thì truyền tới trong tai Phó Nguyên Thành, hắn đối với ấn tượng đầu tiên về An Tử Nhiên cũng không tệ lắm, mặc dù biểu hiện ngày ấy của y rất xa cách.
“Bọn họ chuẩn bị đi nơi nào?”
Người nói cho hắn biết tin tức này là Triệu Nghị, sáng sớm hắn chạy đến đại môn Thành vương phủ, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ sau khi vương phủ của Phó Nguyên Thành xây xong, hắn hầu như cách một đoạn thời gian ngắn liền tới một lần, so với bất luận kẻ nào đều chịu khó hơn.
Triệu Nghị trả lời: “Nghe nói là quay về An Viễn Huyền, An Viễn Huyền là quê nhà Phó vương phi, sản nghiệp An gia đều ở đó.”
Phó Nguyên Thành cũng đã nghe nói qua, mặc dù trước đây hắn không có đi tham dự hôn lễ Phó Vô Thiên, nhưng là bởi vì y tay cầm binh quyền, liền chú ý một đoạn thời gian, đối với An gia cũng hiểu rõ một chút, hắn cùng người khác như nhau, ngay từ đầu cũng cho rằng An Tử Nhiên giống như lời đồn đại lớn lên vừa béo lại xấu.
Phó Nguyên Thành phái người nghe ngóng chuyện tình của An Tử Nhiên, bất quá người của hắn phái đi ban đầu là trực tiếp đến An Viễn Huyền hỏi thăm, khi đó mặc dù An Tử Nhiên có giảm cân, thế nhưng tuyệt không có tuấn tú thon gọn như hiện tại, đây mới là nguyên nhân thật sự hắn đối với An Tử Nhiên cảm thấy hứng thú.
Bất quá hắn cùng Sùng Minh đế bất đồng, luôn cảm thấy sự việc không có khả năng đơn giản như vậy, hắn đối với An Tử Nhiên ấn tượng không chỉ là một tên vừa béo lại xấu, còn có những chuyện y làm ở An Viễn Huyền, cũng làm hắn khắc sâu ấn tượng.
Triệu Nghị tự biết suy nghĩ trong lòng y, liền tiến lên ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói mấy câu.
Phó Vô Thiên nhất thời nở nụ cười, “Tin tức xác định?”
Triệu Nghị gật đầu: “Ta còn nghe được, người kia đã đầu phục đại hoàng tử.”
“Đáng tiếc a đáng tiếc!” Phó Nguyên Thành đột nhiên lắc đầu cảm thán đứng lên, giọng nói và âm thanh tựa hồ có một tia nhàn nhạt tiếc nuối.
Triệu Nghị lại biết y đang tiếc cái gì, hắn cũng cảm thấy đáng tiếc cái cơ hội kia.
…
Qua hơn một ngày rưỡi, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rốt cục đến được An Viễn Huyền, An Viễn Huyền là nơi bọn hắn phải đi qua trước khi đến A Lý Hương, bất quá để che giấu tai mắt của người, bọn họ quyết định ở An Viễn Huyền nghỉ ngơi hai ngày.
Xe ngựa đứng ở trước trạch mới An gia, Tô quản gia đã nhận được tin tức sáng sớm liền mang theo tỳ nữ thân cận An Tử Nhiên ở đây Đông Lan và Hạ Lan đứng ở đại môn trạch mới chờ bọn hắn.
Phó Vô Thiên xốc màn xe ngựa lên, cầm lấy một đôi bàn tay bên trong xe ngựa chìa ra ngoài, đem người đỡ xuống xe.
Tô quản gia lập tức đi tới, khi lão thấy đại thiếu gia đã không gặp mấy tháng, dáng tươi cười nhất thời ngưng đọng, thiếu niên tuấn tú trước mặt… Thật là đại thiếu gia của lão?
Đông Lan và Hạ Lan cũng ngây ngẩn cả người.
Đại thiếu gia tựa hồ giống như trước đây, nhưng cảm giác lại có chút không giống nhau, lần trước lúc nhìn thấy hắn, hai gò má đại thiếu gia vẫn còn tương đối mượt mà, trên mặt vẫn còn mang theo một chút mập của trẻ con, hiện tại không chỉ có vóc người kéo dài ra, dáng dấp cũng càng tăng thêm ôn nhuận tuấn tú, hiện tại mới thật sự là thiếu niên lang quân (cách gọi thân mật) nhẹ nhàng.
“Đại thiếu gia… ngươi…” Đầu lưỡi Tô quản gia phảng phất giống như bị mèo ngậm.
An Tử Nhiên cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy thái độ của bọn họ có chút kỳ quái, không giống như là đang hoan nghênh hắn trở về.
“Có phải trong khoảng thời gian ta không có ở đây đã xảy ra đại sự gì không?”
Nghe được thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo của hắn, đúng là đại thiếu gia không sai, Tô quản gia rốt cục phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy lão theo bản năng lắc đầu, thế nhưng khi phản ứng kịp rồi lão lại lập tức gật đầu, mâu thuẫn đến cực điểm.
“Rốt cuộc là có, hay là không có?” An Tử Nhiên bị lão lắc đến hồ đồ luôn rồi.
“Có.” Tô quản gia trung khí mười phần hô.
An Tử Nhiên nhăn mi lại, “Có phải liên quan đến mẹ con Tam di nương hay không.”
Tô quản gia không nghĩ tới trực giác của đại thiếu gia chuẩn như vậy, liền gật đầu, “Đúng là các nàng, lão đang định viết thư gửi cho đại thiếu gia, đem chuyện này nói cho ngài liền nhận được tin ngài và cô gia muốn trở về.”
“Đi vào lại nói.”
“Dạ.”
Trạch mới An gia tuy rằng so với trạch cũ nhỏ hơn chút, thế nhưng kết cấu bên trong cùng nhà cũ không kém là bao nhiêu, sau khi dọn vào, Tô quản gia liền làm chủ bố trí một thư phòng mới cho An Tử Nhiên, kết cấu thư phòng cũng cùng cái ban đầu không khác biệt lắm, đồ vật hầu như cũng đều đặt cùng một chỗ.
An Tử Nhiên không có cảm thấy xa lạ, bất quá hắn cũng không có tâm tư tán thưởng Tô quản gia cẩn thận tỉ mỉ, phất tay cho Đông Lan và Hạ Lan lui ra, thư phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Tô quản gia vừa đóng cửa lại, An Tử Nhiên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tô quản gia cân nhắc từ ngữ một chút, mới liên tiếng nói: “Đại thiếu gia, chuyện là như vầy, từ lúc nhị tiểu thư gả vào Lâm gia, cuộc sống cũng chưa có một ngày yên ổn qua…”
Trịnh Bích sở dĩ đồng ý cho con gái của nàng gả vào Lâm gia, toan tính chính là gia sản Lâm gia, sau nàng lại nghĩ thông suốt, tuy rằng để cho nữ nhi gả vào nhà quyền quý có thể nâng cao thân phận địa vị của chính mình hơn, nhưng nhiều nhất bất quá cũng chỉ là một thϊế͙p͙ thất, địa vị thϊế͙p͙ thất rất xấu hổ, nàng tràn đầy lĩnh hội (đã trả qua và có nhận thức về chuyện trong đó).
Ngày ấy nhìn thấy sính lễ của Lâm gia, Trịnh Bích liền có những ý niệm này, tiền cùng quyền cái nào tốt? Người bình thường nhất định sẽ cho rằng quyền tương đối tốt, trên thực tế nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng trước tiên phải là địa vị chính thất, nếu vĩnh viễn đều chỉ là một thϊế͙p͙ thất, vậy còn không bằng tiền tốt.
Vì vậy Trịnh Bích sinh lòng tính toán.
Nàng thuyết phục An Khả Tâm gả cho Lâm Hâm, sau đó cùng con gái của nàng hợp mưu chuẩn bị tranh đoạt gia sản Lâm gia.
Tục ngữ nói, mẫu bằng tử quý.
Kế hoạch của hai nữ nhân chính là làm cho An Khả Tâm trước tiên sinh hạ một nhi tử cho Lâm gia, cứ như vậy địa vị nàng ở Lâm gia sẽ được đề cao rất nhiều, thậm chí chính mình hoàn toàn có quyền lên tiếng, cho nên sau khi An Khả Tâm gả vào Lâm gia, Trịnh Bích liền tìm khắp nơi một ít phương thuốc dân gian có thể cấp tốc mang thai, kết quả kế hoạch cho dù tính toán tỉ mỉ cũng không bằng biến hóa lớn.
Các nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Hâm dĩ nhiên là một người trong ngoài không đồng nhất, hai người thành hôn không được nửa tháng, hắn liền lộ ra chân diện mục.
Lâm Hâm là một người có dã tâm, kỳ thực lúc đầu hắn lấy An Khả Tâm đều không phải là đối với nàng nhất kiến chung tình, mưu đồ của hắn chính là gia sản An gia, đúng như Trịnh Bích nói, An Thành Phú lúc còn sống đã nói sẽ đem một ít điền sản làm của hồi môn cho An Khả Tâm, chỉ là không biết hắn như thế nào biết được tin tức này.
Đáng tiếc người hắn gặp phải là An Tử Nhiên, An Tử Nhiên cấp của hồi môn cho An Khả Tâm trên danh mục cũng không có điền sản An gia, ngay cả một mẫu cũng không có.
Lâm gia hoàn toàn thất vọng, thế nhưng ngại An gia, bọn họ không dám đối với An Khả Tâm thế nào.
…………………………………………………………………..
Các phẩm vị trong hậu cung:
Chính cung: Hoàng Hậu
Nhất phẩm: 4 Quý Phi
Nhị phẩm: Chiêu Nghi
Tam phẩm: Tiệp Dư
Tứ phẩm: Mỹ Nhân
Ngũ phẩm: Tài Nhân
Lục phẩm: Quý Nhân