Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 7 - Chương 5: Trở lại nhân gian, vì Quân khai phong

Triều Ca thành sau khi vào hạ bỗng nhiên đổ xuống một trận tuyết lớn.

Trận tuyết này kéo dài tận ba ngày.

Nhiệt độ chợt giảm xuống, mặt hồ ngưng kết một tầng băng mỏng.

Tỉnh Cửu đi tới Triệu viên.

Ban ngày, hắn dùng nón lá che kín mặt.

Ban đêm, hắn ngắm sao đến ngây người.

Tuyết ngừng, mây cũng tan, tinh thần đầy trời bỗng nhiên được nhuộm lên một vệt huyết quang, đó cũng không phải biểu tượng không may mắn nào đó, mà là Triệu Tịch Nguyệt đến.

Thuyền nhỏ hơi trầm xuống, vang lên tiếng phá băng, đó là nàng cố tình tạo thành tiếng động.

Tỉnh Cửu quay đầu nhìn lại, nói: "Đến rồi?"

Triệu Tịch Nguyệt ân một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên trên mặt của mình.

Trong bầu trời đêm xuất hiện mấy trăm đạo tia sáng, đó không phải lưu tinh, mà là kiếm quang.

Thanh Sơn Tông đã đến Triều Ca thành, chuẩn bị đón kiếm luật đại nhân của bọn họ về núi.

Tuy rằng người đã đi, phong tuyết cũng đã ngừng, nhưng phần túc sát cùng sạch sẽ kia vẫn cần phải mang về.

Tỉnh Cửu thu hồi tầm mắt đang nhìn bầu trời đêm, hỏi: "Nam Vong đâu?"

"Ở lại Thanh Sơn tọa trấn." Triệu Tịch Nguyệt thả tay hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Nàng hình như rất thương tâm."

Nam Vong là tiểu sư muội trong môn hạ của Thái Bình chân nhân, hiện tại hai vị sư huynh thương nàng nhất đều đã đi rồi, sau này nàng nên làm gì?

Nàng đã là Thông Thiên cảnh đại vật, phóng mắt khắp thế gian không người dám trêu chọc nàng, nhưng là nàng nên làm gì bây giờ?

......

......

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt rời khỏi Triều Ca thành, không trực tiếp trở lại Thanh Sơn, mà là tới bên ngoài Đại Nguyên thành.

Đi qua con suối tràn ngập hoa sen, xuyên qua con đường đá, vòng qua tảng đá bám đầy cỏ dại, nhìn thấy cây cầu gỗ đã rất cổ xưa kia, liền tới trong Tam Thiên Viện.

Tam Thiên Viện sư thái không biết là truyền nhân đời thứ mấy của vị lão sư thái năm xưa, không quen biết Tỉnh Cửu, nhưng hắn không mang nón lá, sư thái nhìn mặt hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt tóc ngắn đen thui đã đoán được thân phận của bọn họ, vội vàng cung kính đem bọn họ đón vào.

Dưới cầu có suối, bên suối nơi đã từng là ốc xá hiện tại đã biến thành một rừng cây, trong rừng cây có ngôi mộ, nhìn có chút cô đơn, nhưng cũng không cô thanh.

Vị sư thái kia biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng trong am, cũng biết ngọn nguồn giữa hắn cùng Tam Thiên Viện, thấy tầm mắt của hắn rơi vào ngôi mộ kia, lo lắng hắn không vui, vội vàng giải thích: "Đây là mộ của Lý đại thiện nhân, bảy năm trước......"

Tỉnh Cửu ra hiệu không cần nói nhiều, mang theo Triệu Tịch Nguyệt đi tới trước ngôi mộ kia, nói: "Đây chính là vị Lý công tử mà ta đã nói với ngươi."

Trên bia mộ không viết tục danh của Lý công tử, chỉ có bốn chữ.

Thù đồ đồng quy

Hai chữ trước nói chính là tiên phàm thù đồ (tiên phàm khác đường).

Hai chữ sau là nói chúng ta cuối cùng đều sẽ đồng quy đại đạo.

Lý công tử từng ăn đan dược, cuối cùng vẫn sẽ chết.

Liên Tam Nguyệt là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, cũng sẽ chết.

Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên nói: "Ta cảm thấy người bên trong bức họa nhà hắn...... Là Liên Tam Nguyệt."

Rất nhiều năm trước, vị Lý công tử kia gia cảnh sa sút, có một bức họa cất giấu nhiều năm lại bị bằng hữu lừa gạt trộm đi, bị Cố Thanh phái người cầm về, nàng ở Thần Mạt Phong đã từng xem qua.


Bức họa kia vẽ một vách đá đầy sương mù trong đêm, trong sương có vị cô nương đang che dù.

Vị cô nương kia mặt mày như vẽ, biểu hiện dịu dàng, nhưng lại hờ hững đến cực điểm.

Tỉnh Cửu không nói gì, cũng không đi tìm bức họa kia.

Bức họa kia là Lý gia tổ truyền, nếu như cô nương trong bức họa là Liên Tam Nguyệt mấy trăm năm trước, như vậy có lẽ có thể giải thích vì sao Lý công tử tình thâm đến như vậy.

Đương nhiên, loại giải thích này chưa chắc đã đúng, cũng chưa chắc đã cần.

......

......

Đây là lần đầu tiên Triệu Tịch Nguyệt tới Tam Thiên Viện.

Đi qua cầu nhỏ, đi tới trước am, nàng nhìn thấy phiến cửa sổ tròn kia, cùng với cảnh hồ ngoài cửa sổ, giống như mọi người, tâm tình trở nên bình tĩnh rất nhiều.

Sau đó tầm mắt của nàng dịch xuống dưới, rơi vào trên giường nhỏtrong am.

Bạch Tảo còn ngủ say ở trên giường, không biết khi nào mới có thể hấp thu hoàn toàn tiên khí trong thân thể.

Trăm năm thời gian, để cho thiên tàm ti trên người nàng cũng trở nên rách nát, lộ ra gương mặt.

Trong giấc mộng, nàng hơi nhíu lông mày, nhìn vẫn làm cho người ta thương tiếc.

"Cứ ngủ như thế rất tốt." Triệu Tịch Nguyệt nói.

Tỉnh Cửu nói: "Đúng, chung quy vẫn là sống."

Triệu Tịch Nguyệt xoay người nhìn hắn hỏi: "Nàng đi ở nơi nào?"

Tỉnh Cửu nói: "Liền ở ngay đây."

Dưới mái hiên chính là nơi nắng sớm chiếu tới.

Nơi này chính là nơi mà Liên Tam Nguyệt rời đi.

Triệu Tịch Nguyệt tiến tới ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nói: "Không có chuyện gì, ta sẽ không đi."

Tỉnh Cửu giơ lên tay phải, vỗ vỗ trên lưng nàng.

......

......

Tiếp theo bọn họ đi tới Bạch Thành, đáp xuống bên trong đình viện ở biên giới cánh đồng tuyết, cùng Hà Triêm, Sắt Sắt gặp mặt một lần, Triệu Tịch Nguyệt ăn hai con cá nướng, Tỉnh Cửu nhìn cây cây lê kia mấy lần. Đi ra khỏi đình viện, cất bước trên bình nguyên đầy nước bùn cùng tuyết đọng, Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên nói: "Cố Thanh lớn lên trong đại gia tộc, có một số việc vẫn không nghĩ rõ."

Hà Triêm cùng Sắt Sắt ở cùng nhau thời gian đã mấy chục năm, Liễu Thập Tuế cùng Ứng Tiểu Hà ở cùng nhau đã hơn một trăm năm, không kết hôn, cũng không có bất kỳ nghi thức, không thèm để ý thế nhân đánh giá thế nào, ngược lại thế nhân cũng không nhìn thấy, như vậy trái lại không có phiền toái gì.

Tỉnh Cửu nói: "Hắn nghĩ tương đối nhiều, vì lẽ đó hay phức tạp hóa vấn đề."

Đây là lần đầu tiên bọn họ thảo luận chuyện đã xảy ra trên người Cố Thanh, Triệu Tịch Nguyệt có chút không hiểu, nói: "Chuyện này thú vị đến vậy hay sao?"

Rất nhiều rất nhiều năm trước, bọn họ ở Thương châu Trích Tinh lầu nhìn tòa lâu kia, nàng đã từng hỏi vấn đề tương tự.

Tỉnh Cửu nói: "Yêu thích, không thích, yêu thích, đều yêu thích, không thích ngươi yêu thích, có thể hình thành rất nhiều loại tổ hợp, có lúc vẫn tính thú vị."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Yêu thích thì ta hiểu, trong sách tình ái thường thường sẽ làm người ta đánh mất lý trí, đau đến không muốn sống, ta không hiểu là vì sao."

"Cái gọi là ái tình, chính là hấp dẫn giữa nam nữ, thân mật mang đến bình tĩnh cùng với hứa hẹn."

Tỉnh Cửu nói: "Hứa hẹn chính là xiềng xích, có nghi thức, có áp lực, tựa như hầm thịt như thế, mùi vị trái lại dễ dàng nồng nặc, đương nhiên, bản thân phá vỡ hứa hẹn đối với nhân loại cũng rất có sức hấp dẫn, nói chung vẫn như lúc trước nói như vậy, các loại tổ hợp, tự có thú vị."

Triệu Tịch Nguyệt liếc hắn một chút, nói: "Nói giống như ngươi hiểu rõ lắm vậy."


Tỉnh Cửu nói: "Chuyện như vậy lại không phức tạp, suy nghĩ nhiều là có thể rõ ràng."

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Nói như thế, chẳng phải vẫn rất chán?"

Tỉnh Cửu nói: "Đúng thế."

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước một ngôi chùa khá đơn giản.

Thiền Tử ở Bạch Thành đang cư ngụ ở nơi này.

Trước cửa chùa rất thanh tĩnh, vài tên tăng nhân trầm mặc ra vào, bỗng nhiên có vị tăng nhân trung niên dừng bước lại, nhìn về phía Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu cũng cảm thấy tên tăng nhân này có chút quen mắt, hơn nữa không lý do mà có chút thân cận.

Tên trung niên tăng nhân kia nhìn thấy mặt Tỉnh Cửu, run lên chốc lát, sau đó tỉnh hồn lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

Tỉnh Cửu cũng nhận ra đối phương là ai, chính là vị tăng nhân tuổi trẻ cùng hắn từng có mấy lần gặp mặt, chỉ có điều hơn trăm năm năm thời gian trôi qua, trên mặt của đối phương tràn đầy phong sương, không thể lập tức nhận ra, hơn nữa vị lão tăng kia cũng không ở bên cạnh hắn.

Tên trung niên tăng nhân kia vừa định nói chuyện, theo bản năng lại che miệng lại, tiếp theo lại nghĩ đến sư phụ đã chết rồi, không còn ai muốn mình tu bế khẩu thiền nữa, không khỏi dâng lên nỗi buồn, khóc òa lên.

Từ đầu tới cuối, hắn chẳng hề nói một câu, Tỉnh Cửu chỉ nhìn vẻ mặt hắn biến hóa, đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn.

Trung niên tăng nhân khóc càng thêm thương tâm.

Chẳng biết vì sao, Tỉnh Cửu vẫn rất yêu thích đôi thầy trò này, biết vị lão tăng kia đã viên tịch, nhìn hắn khóc khổ sở như vậy, trong lòng sinh ra không đành lòng, một chưởng vỗ xuống.

Triệu Tịch Nguyệt trợn tròn mắt, nghĩ thầm lẽ nào ngươi cảm thấy chúng sinh đều khổ, đem hắn đánh chết sẽ không khổ nữa hay sao?

Bộp một tiếng nhẹ vang lên, bàn tay của Tỉnh Cửu rơi vào đỉnh đầu trung niên tăng nhân.

Trung niên tăng nhân trực tiếp ngã ngồi xuống đất, sau đó phát ra tiếng ngáy.

"Đa tạ." Thiền Tử từ bên trong cửa viện đi ra, liếc mắt nhìn tên trung niên tăng nhân kia, nghĩ thầm phúc duyên chuyện như vậy thực sự là nói không rõ, ai có thể ngờ được vị vãn bối thiên tư phổ thông này lại có thể được Cảnh Dương chân nhân quán đỉnh chứ?

Tỉnh Cửu nói: "Không cần cám ơn ta, cùng Quả Thành Tự các ngươi không quan hệ, chỉ là ta yêu thích đứa bé này."

Thiền Tử hỏi: "Vì sao?"

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là bởi vì hắn thích nói chuyện?"

Thiền Tử nói: "Ngươi năm đó không phải chê ta nói nhiều ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Hiện tại cũng như thế."

Thiền Tử than thở: "Nam nhân a."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Lời này có phải nên do ta tới nói?"

......

......

Giữa hè Bạch Thành khôi phục không ít nhân khí, số lượng tín đồ vẫn rất ít, nhưng Bắc Thần Vệ quân cùng người tu hành các phái cần vật tư sinh hoạt để phía nam thành chật ních, trên đường phố không nhìn thấy tuyết, chỉ có lầy lội bị giẫm cực kỳ khó coi.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt xuyên thành mà qua, dọc theo thạch kính chênh chếch hướng lên trên đi lên, phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy mảnh hồng nhai, còn có nửa trên của gian miếu nhỏ kia.

"Mười bảy năm trước ngươi thật sự tỉnh rồi ư?"

"Đó là lừa hắn."

"Nhưng mà ngươi nghe được hết thảy mọi chuyện Cố Thanh nói với ngươi."

"Nghe được không có nghĩa là có thể tỉnh lại, nói đúng ra, khi đó thần hồn của ta ở bên trong Thanh Thiên Giám."

"...... Thì ra là vậy, nghĩ đến bên trong Thanh Thiên Giám cũng phát sinh rất nhiều cố sự."

"Một trăm năm xác thực rất dài, có điều không có quá nhiều cố sự, tuyệt đại đa số thời gian ta đều tu hành, chỉ là Trương gia tiểu tử thường xuyên đến quấy rối, có chút khiến lòng người phiền, tựa như Cố Thanh như thế."

"Trương đại công tử còn chưa chết?"

"Đừng nói, thân thể hắn còn rất tốt, còn cân nhắc muốn đi trên biển, đi tìm con kim ngư quái kia."

"Nói đến vị Hỏa Lí đại vương kia thật không có cách nào mang về Thanh Sơn ư?"

"Trừ phi có thể đem Lãnh Sơn hỏa mạch mang đi."

"Hà tất phiền phức như vậy, trực tiếp đem Lãnh Sơn chiếm không phải là được hay sao?"

Nói những chuyện phiếm hoặc là ẩn có thâm ý này, màu sắc mảnh hồng nhai kia càng ngày càng rõ ràng, miếu nhỏ cũng lộ ra toàn bộ hình dáng.

Bước qua ngưỡng cửa kia, đi vào trong miếu, Tỉnh Cửu nhìn vị tượng Phật mập mạp cười híp mắt kia, yên tĩnh đứng một chút.

Những nơi tàn phá của kim phật tựa như là đang chảy máu, cách nhiều năm như vậy, màu sắc vết máu đã sớm phai nhạt, trước phật chuôi thiết đao dài hơn mười trượng vẫn như cũ phủ đầy chỗ hổng, chẳng biết lúc nào mới có thể tái hiện phong mang.

Tỉnh Cửu đi tới một đầu thiết đao, tay phải rơi vào trên một đầu lưỡi đao, sau đó hướng về đầu kia đi đến.

Đốm lửa sinh ra giữa bàn tay của hắn cùng lưỡi đao, một đường bắn tóe ra.