Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 6 - Chương 87: Hoa đào sau máu đặc biệt mỹ lệ

Ở trong mắt rất nhiều người, Đàm chân nhân vẫn đứng ở trên quảng trường, đứng ngay tại chỗ trước đây.

Mãi đến tận khi hắn từ trong tháp đi ra, mọi người mới biết thì ra hắn đã sớm rời đi, hơn nữa đã đi tới trước người Liên Tam Nguyệt hơn trăm trượng.

Đàm chân nhân đang cầm một chiếc chuông nhỏ đầy nét cổ xưa trong tay phải.

Đây không phải Lưu Quang Chung mà Lạc Hoài Nam cùng Bạch Tảo từng dùng, mà là Trung Châu Phái trấn phái pháp bảo Cảnh Vân Chung.

Liên Tam Nguyệt quát lên: "Rơi."

Một đạo nắng sớm từ trên trời rơi xuống, hướng về đỉnh đầu của Đàm chân nhân đập xuống.

Vù một tiếng vang nhỏ, Cảnh Vân Chung đã chặn lại vệt nắng sớm ẩn giấu thiên địa uy thế này, phát ra tiếng khẽ kêu, dễ dàng phá vỡ mấy cây cổ thụ giữa thiên không.

Đàm chân nhân lần nữa biến mất không còn hình bóng, sau một khắc lại từ một cái sương phòng phía tây đi ra.

Đây chính là uy năng của Cảnh Vân Chung, cũng chính là thiên địa thác bộ.

Cảnh Vân Chung là một món pháp bảo phi thường đặc thù, có người nói là thần vật trời sinh trên cổ Kỳ Lân từ thời viễn cổ, nặng như núi, căn bản không có cách nào sử dụng như phi kiếm hay những loại pháp bảo khác, chỉ có thể do người cầm chuông tự mình sử dụng. Mặc kệ người tu hành cảnh giới tuyệt diệu làm sao, thậm chí dù là "Trích Tiên", chỉ cần để Cảnh Vân Chung vang lên bên tai, đều sẽ hồn phi phách tán, đau đến không muốn sống, coi như may mắn sống sót, tất nhiên cũng không còn chút sức phản kháng.

Đương nhiên, người tu hành bình thường không cần nói vận dụng Cảnh Vân Chung, chính là muốn cầm lấy đến không thể làm được.

Chỉ có những cường giả cấp bậc như Đàm chân nhân mới có thể tùy ý nâng ở trong tay, còn có thể cất bước như thường.

Tựa như hắn lúc này đang đi đến trước người Liên Tam Nguyệt.

Đổi lại là những người tu hành khác, sẽ không cách nào xác định vị trí của Đàm chân nhân, lúc này ngoại trừ phá tan mặt kính không gian, mau chóng thoát ra ngoài, sẽ không còn bất kỳ phương pháp nào khác.

Nhưng Liên Tam Nguyệt không hề lùi về sau một bước, nhìn Đàm chân nhân đứng trong thiên không , trong ánh mắt chiến ý càng nồng, ánh mắt càng sáng hơn.

Một đạo khí tức cuồng bạo khó có thể tưởng tượng từ dưới quần áo của nàng lan tràn tỏa ra.

Vầng mặt trời phía đông kia phảng phất cũng cảm nhận được ý chí của nàng, rải xuống càng nhiều nắng sớm.

Nắng sớm từng bó từng bó rơi xuống, tựa như những cành cây đang bện lại với nhau.

Bất kể Đàm chân nhân từ nơi nào đi tới, nghênh đón hắn đều là một đạo nắng sớm, để hắn trước sau không cách nào đi tới trước người Liên Tam Nguyệt.

Tại sao Liên Tam Nguyệt lại có thể dự đoán được vị trí của hắn? Tại sao nàng có thể nhìn thấy chân thực giữa bao nhiêu hư ảo như vậy?

Cường giả các tông phái còn có thể nhìn rõ hình ảnh trên quảng trường đều trầm mặc không nói, cũng đoán ra được nguyên nhân.

Đây chính là Thiên Nhân Thông của Thủy Nguyệt Am.

......

......

Sát một tiếng vang nhỏ.


Một bó nắng sớm cực kỳ thanh lệ từ phía đông ập tới.

Đàm chân nhân từ trong chính điện giữa thiên không đi ra.

Hai bên gặp gỡ.

Nắng sớm sát qua thân thể của hắn, một đoạn ống tay áo cùng vạt áo trước bị đốt thành tro tàn, nhưng không thể ngăn cản hắn bước ra một bước cực quan trọng này.

Đàm chân nhân cuối cùng đã đi tới trước người Liên Tam Nguyệt.

Hai người cách nhau chỉ hơn mười trượng.

Ở trong trận chiến tầng thứ như thế này, đây là việc cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng Đàm chân nhân lại đến tự nhiên như thế.

Liên Tam Nguyệt cũng rất tùy ý.

Đàm chân nhân đi thêm một bước về phía trước, đồng thời tay trái mang theo mấy đạo thanh phong mà lên, chuẩn bị gõ vang Cảnh Vân Chung cầm trong tay phải.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, Liên Tam Nguyệt không hề rời đi, cũng không lấy nắng sớm phát quyền lần thứ hai phát động tấn công, trái lại đem hai tay đưa đến phía sau.

Thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, tựa hồ chuẩn bị lao đến.

Cuối mái tóc đen đang phất phới xuất hiện một tia sáng.

Tiếp theo, tay áo đang bay chênh chếch cũng xuất hiện một tia sáng.

Cổ áo, đáy giày, khóe môi, vô số vị trí trên thân thể nàng đều xuất hiện một tia sáng.

Những thứ kia cũng không phải kiếm ý, nàng cũng không phải vô hình kiếm thể, nhưng thực chất có thể tương thông.

Nàng cùng Tỉnh Cửu ở Tam Thiên Viện, ở trên thế gian đồng du nhiều năm, nên cũng đã thành một vị kiếm đạo đại gia hay sao?

Vô số tia sáng tạo thành đồng thời, sau đó trở thành một màn ánh sáng, thân thể của nàng ở phía trước nhất màn sáng, nhìn qua những tia sáng này đều là tàn ảnh mà nàng lưu lại.

Nàng đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, hướng về Đàm chân nhân lao tới.

Sát một tiếng vang nhỏ.

Sượt qua người!

Thiên địa thác bộ.

Dịch ra một bước chính là chân trời góc biển.

Trên quảng trường những mảnh vỡ quang kính kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm, những cung điện vô danh xuất hiện ở vị trí bất đồng bỗng nhiên đảo ngược phương hướng.

Vù! Cảnh Vân Chung được gõ vang lên!


Cuồng phong gào thét, đất trời tối tăm, cả tòa hoàng thành phảng phất vào đúng lúc này đều bắt đầu run rẩy.

Không ai có thể nhìn rõ ràng hình ảnh một khắc đó, cho dù Thiền Tử cùng Bố Thu Tiêu cũng không làm được.

Không biết bao lâu trôi qua, những tia sáng kia rốt cục đã biến mất, hoàng cung hồi phục dáng vẻ bình thường, trên quảng trường chỉ còn dư lại hai người cách hơn mười trượng khoảng cách quay lưng lại mà đứng.

Liên Tam Nguyệt giơ lên tay áo bên trái lau máu trên mặt, nhưng có rất nhiều máu từ trong mũi, từ trong miệng trào ra, làm thế nào cũng không thể lau sạch sẽ.

Đàm chân nhân nhìn Cảnh Vân Chung trong tay, nếp nhăn trên mặt sâu hơn rất nhiều, trên bố y khắp nơi đều là dấu vết nắng sớm thiêu đốt, nhìn có chút chật vật.

Đùng đùng đùng đùng, vô số thanh âm thanh lanh lảnh dày đặc vang lên, có chút đến từ những mảnh vỡ không gian một lần nữa dung hợp lại, mà đại đa số đến từ chính thân thể của Đàm chân nhân.

"Ta thua." Đàm chân nhân xoay người lại, nhìn nàng nói, biểu hiện vẫn rất chất phác.

Liên Tam Nguyệt xoay người lại nhìn hắn nói: "Nếu như ngươi kiên trì gõ thêm một cái, có thể cùng ta đồng quy vu tận."

Trên mặt của nàng tràn đầy vết máu, nhìn làm sao có thể giống Thủy Nguyệt Am thế ngoại cao nhân, mà tựa như một nha đầu nghịch ngợm cùng nam hài nhà hàng xóm vừa đánh nhau xong.

Đàm chân nhân nói: "Ta không muốn chết, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm."

Liên Tam Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Ta không có chuyện gì muốn làm."

"Vì lẽ đó ta bại bởi ngươi là chuyện tất nhiên." Đàm chân nhân nhìn phía tay phải của nàng, cảm khái nói: "Huống chi số lượng chân nguyên của ngươi hiện tại có thể tiến vào ba vị trí đầu trong lịch sử tu hành giới, Triêu Thiên đại lục còn có ai là đối thủ của ngươi chứ?"

Liên Tam Nguyệt còn đang chảy máu, thỉnh thoảng dùng tay áo trái lau một chút, nhưng tay phải vẫn không động.

Nắng sớm từ giữa ngón tay tràn ra, bên trong tia sáng màu trắng có những hạt màu vàng cực kì nhạt , chỉ có nàng cùng Đàm chân nhân có thể nhìn thấy.

Nàng nói: "Việc này cũng có một phần cơ duyên từ Vân Mộng Sơn."

"Vì lẽ đó cũng không có gì không vui."

Nói xong câu đó, Đàm chân nhân đạp không mà lên, cứ như vậy đi tới trong thiên không, sau đó hướng về Vân Mộng Sơn mà đi.

Trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thời gian rất lâu đều không có âm thanh, tất cả mọi người đều khiếp sợ tới cực điểm.

Đàm chân nhân lại thua, hơn nữa còn nói, toàn bộ Triêu Thiên đại lục không có ai là đối thủ của Liên Tam Nguyệt? Trước tiên chiến thắng cường giả cuối cùng của Huyết Ma Giáo Khấu Thanh Đồng, tiếp theo cũng không nghỉ ngơi, lại đả bại người được công nhận mạnh nhất thiên hạ, Trung Châu Phái chưởng môn Đàm chân nhân...... Nữ nhân này đến rốt cuộc cường đại đến mức độ nào?

Đàm chân nhân tại sao lại trực tiếp rời khỏi Triều Ca thành?

Lẽ nào hắn cảm thấy Trung Châu Phái đã bại liên tục hai trường, thêm vào không ai có thể chiến thắng Liên Tam Nguyệt, trực tiếp lựa chọn từ bỏ ư?

......

......

Liên Tam Nguyệt trước tiên chiến Khấu Thanh Đồng, sau đó chiến Đàm chân nhân, trong sân cát bay đá chạy, ánh bình minh cùng bầu trời đều rơi xuống nhân gian, căn bản không người chú ý tới, Cảnh Tân theo tường cung đi tới trước đại điện, được những lão thần vẫn như cũ trung tâm bảo hộ ở giữa.

Nhìn Đàm chân nhân đạp không mà đi, rời khỏi Triều Ca thành, Cảnh Tân nghĩ tới việc khuất nhục quỳ xuống bên trong Thủy Nguyệt Am, không cảm thấy khổ sở cùng thất vọng, trái lại cảm thấy thoải mái đôi chút.

Cảnh Nghiêu lúc này mới chú ý tới huynh trưởng của mình ngay ở chỗ không xa.

Huynh đệ hai người ánh mắt đối đầu, đều có chút nhạt, sau đó cấp tốc chuyển thành căng thẳng, bởi vì Liên Tam Nguyệt đang hướng về đại điện đi tới.

Mặc kệ là đôi huynh đệ Cảnh thị hoàng tộc này hay là các đại thần trong triều, nhìn thấy bóng dáng Liên Tam Nguyệt càng ngày càng gần, đều theo bản năng mà lo lắng, ngay cả Lộc Quốc Công mấy người cũng không ngoại lệ. Không người nào có thể sau khi nhìn thấy hình ảnh hôm nay, còn có thể đối mặt với nàng mà vẫn giữ tỉnh táo.

Liên Tam Nguyệt không để ý đến những người này, trực tiếp hướng về Tỉnh Cửu đi đến.

Đi tới một nửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại, đưa tay trên không trung lấy ra chút thanh thủy, rửa đi vết máu trên mặt, mới tiếp tục cất bước.

Liên Tam Nguyệt đi qua bên người Tỉnh Cửu, ở trên thềm đá ngồi xuống.

Tỉnh Cửu cũng đi trở lại, ở bên người nàng ngồi xuống, nhìn phía gò má của nàng.

Đóa hoa đào trên tóc mai còn đang hơi rung động, nhiễm chút máu, càng thêm mỹ lệ.