Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 6 - Chương 64: Khai khóa rồi

Tỉnh Cửu nhìn cái chỏm tóc nhỏ trên đầu A Phiêu, cảm thấy có chút quen mắt.

Hắn suy nghĩ một chút mới nhớ ra, năm đó thời điểm mới lên Thần Mạt Phong, chính mình đã từng thắt một cái cho Triệu Tịch Nguyệt.

Chỏm tóc nhỏ này của A Phiêu, nghĩ đến hẳn là tác phẩm của nàng.

Triệu Tịch Nguyệt xem ra rất hài lòng với tay nghề của chính mình, dùng ngón tay gảy gảy chỏm tóc nhỏ kia.

Tỉnh Cửu nói: "Ta thắt cho ngươi đẹp hơn."

Lời nói này mang theo chút tiếc nuối, Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên hiểu, nói: "Ta không thích."

Nhân sinh vốn dĩ có rất nhiều bất đắc dĩ, cầu mà không được, yêu phải biệt ly.

Tỷ như nước trong nồi lẩu đều là nước hầm, Triệu Tịch Nguyệt không chịu để tóc dài, mỗi người đều sẽ rời đi.

Tỉnh Cửu nghĩ thông suốt rồi.

Lúc trước Thần Hoàng đem quả trứng kia giao cho hắn bảo quản, chính là ý tứ uỷ thác.

Còn mấy năm thời gian, vậy thì nên tranh thủ thời gian.

Tỉnh Cửu ngẩng đầu lên, nhìn mấy người còn đang ăn lẩu, nói: "Ngày hôm nay sẽ học."

A Phiêu mới vừa hứng thú bừng bừng cầm đũa lao tới bên cạnh bàn đã nghe được câu này, không khỏi u uất vô danh.

......

......

"Thanh Sơn lấy kiếm mô phỏng vạn vật, mới có câu nói vạn vật nhất."

Nghe câu nói đầu tiên của Tỉnh Cửu, các đệ tử bên trong đình viện đều cảm thấy hơi quái dị.

Không phải nói đạo lý này có vấn đề gì, Cố Thanh cùng Nguyên Khúc trước đây đều từng được chỉ điểm tương tự, vấn đề là Vạn Vật Nhất ngoại trừ là kiếm đạo, là cảnh giới, cũng tương tự còn là một thanh kiếm.

Mà thanh kiếm kia hiện tại...... Ngay trước mắt bọn họ nói chuyện.

Lúc không nhắc tới cũng còn đỡ, đã nhắc tới lại có ai không liên tưởng tới việc này?

Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không lưu ý bọn họ đang suy nghĩ gì, nói: "Các tu hành tông phái trận pháp, lôi pháp, phù đạo, đạo môn huyền công đều có thể lấy kiếm pháp để mô phỏng, đây chính là nguyên gốc của cửu phong chân kiếm, đại đạo ngàn vạn cuối cùng đều có thể tương thông, những chuyện này các ngươi lý giải không được, biết rõ kiếm đạo bản ý là được rồi."

Các đệ tử trong đình viện tập trung ý chí, chăm chú nghe.

Thế gian có mấy người có cơ hội được nghe Cảnh Dương chân nhân tự mình giảng giải về kiếm đạo?

Kiếp trước cũng chỉ có Thiền Tử từng có cơ duyên như vậy.

"Kiếm là thứ dùng để cắt đồ, mặc kệ là dưa chuột hay là đầu người, nói chung tác dụng của nó là đem sự vật nguyên bản một thể, chặt đứt thành hai đoạn hoặc là càng nhiều đoạn."

Tỉnh Cửu nói: "Muốn biết rõ bản ý của kiếm đạo, chính là muốn học làm sao chặt đứt."

Đạo lý này càng thêm đơn giản, thậm chí có chút tục khí, nhưng mọi người vẫn nghe càng thêm chăm chú.

"Vạn vật đều có khe hở, đó chính là những nơi mà ánh sáng có thể chiếu vào."

Tỉnh Cửu đi tới đình viện, chỉ vào một cái bình sứ nói: "Tựa như cái bình này."

Tất cả mọi người ngây ra, nghĩ thầm cái bình sứ này bóng loáng như vậy, làm sao có thể có khe hở được?

Cố Thanh còn biết chiếc bình này là Cố gia chuyên môn từ bên trong cửa hàng danh tiếng mua về, theo đạo lý mà nói sẽ không có bất cứ khiếm khuyết nào mới đúng.

"Nâng cao chút."

Tỉnh Cửu đi tới phía sau bình sứ, đưa tay phải ra.

Không một tiếng động, đầu ngón tay của hắn phảng phất mọc ra một vầng thái dương, tỏa ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Mọi người không kịp chuẩn bị, suýt nữa bị chiếu mù mắt, một lát sau mới tỉnh lại, đi tới bên kia bình sứ, chỉ thấy bình sứ lúc trước vốn liền làm một thể, dĩ nhiên có thêm rất nhiều vết rạn nứt cực nhỏ, mà gọi là vết rạn nứt kỳ thực chính là quang minh giao giới, cũng không phải là khe hở chân chính.

"Những nơi mà ánh sáng có thể tiến vào, kiếm cũng có thể đi vào, minh ám giao hàng, cũng là kiếm đạo."


Tỉnh Cửu nói: "Kiếm đạo đến giản, không để ý nhiều như vậy."

Trác Như Tuế nghĩ sau khi nhập môn đọc được kiếm điển, học những kiếm quyết phiền phức đến cực điểm kia, cau mày nói: "Theo cách nói như vậy, cảnh giới chẳng phải không trọng yếu chút nào hay sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Cảnh giới khác biệt chỉ ở chỗ kiếm của ngươi có thể bay bao xa, tốc độ nhanh bao nhiêu, độ chuẩn xác cao bao nhiêu."

Cố Thanh như có điều suy nghĩ nói: "Khoảng cách kỳ thực cũng không quan trọng."

Mấy chục năm trước lần thứ nhất hắn tham gia Thanh Sơn thừa kiếm đại hội, cảnh giới còn trên Tỉnh Cửu, kết quả lại thảm bại ở dưới kiếm của Tỉnh Cửu.

Chuyện ngày đó hắn đương nhiên sẽ không quên.

"Chỉ cần phi kiếm không cách nào tiếp cận, Phá Hải đỉnh phong cùng Phá Hải sơ cảnh vốn dĩ không có điểm nào khác biệt."

Tỉnh Cửu nói: "Các ngươi nếu như cảnh giới không đủ, vậy thì tận lực kéo ngắn khoảng cách với đối phương, nếu đối phương đã Thông Thiên tự nhiên không bàn tới."

Vẫn là đơn giản như vậy.

Thật đơn giản như vậy?

"Vậy tại sao ngươi có thể giết chết Thái Lô chân nhân?"

Âm thanh của A Phiêu từ phía dưới nhẹ nhàng vang lên.

Nguyên lai nàng vẫn quỳ trên mặt đất, hai tay nâng chiếc bình sứ kia, tựa như họa sĩ hướng về giàn hoa......

Một tiểu cô nương rất thanh mĩ đáng yêu, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, giơ hai tay lên cao, thực có chút đáng thương, rõ ràng đây là trừng phạt.

A Đại nằm nhoài trên ghế trúc, nhìn hình ảnh này, ở trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Đối với Minh giới yêu nhân nó tự nhiên không có cái gì đồng tình, đều là cùng loại đối tượng mà thôi, vấn đề là nó không nghĩ tới đám Thanh Sơn hậu bối trong Cảnh viên cũng đều lãnh khốc như vậy.

Tỉnh Cửu nhìn A Phiêu nói: "Bởi vì ta là ta."

A Phiêu đời này chưa từng thấy người nào...... tự luyến đến mức vô liêm sỉ như thế, nhưng cũng không dám có câu oán hận nào, dù là oán thầm cũng không dám có.

Minh Hà huyết thệ đáng sợ cỡ nào nàng chưa từng chứng kiến, nhưng thuở nhỏ nghe tộc nhân đã nhắc tới vô số lần.

"Tiên sinh, ta cũng không thể tu hành Thanh Sơn kiếm đạo, nghe những thứ này vô dụng, ngài là lão sư của ta, chung quy phải dạy ta gì đó chứ."

A Phiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vô cùng đáng thương mà nhìn Tỉnh Cửu.

Dựa theo thông lệ dĩ vãng, nói đúng ra là thông lệ Thái Bình chân nhân thu Minh Sư, nàng xưng Tỉnh Cửu làm tiên sinh mà không phải sư phụ.

Tỉnh Cửu nói: "Ba năm sau ta sẽ dạy ngươi hồn hỏa chi ngự."

A Phiêu vẫn chưa buông bỏ, nói: "Năm đó hoàng thúc tổ đem Minh Hoàng chi tỉ cho ngươi, ngươi khẳng định đã phải hứa với hắn muốn dạy ta, tại sao phải đợi ba năm?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta đáp ứng chính là thay hắn tuyển một người thừa kế, sau đó dạy người thừa kế kia hồn hỏa chi ngự."

Ý tứ của những lời này phi thường rõ ràng, hắn có thể không chọn A Phiêu thành Minh Hoàng đời kế tiếp, vậy dĩ nhiên có thể không cần dạy nàng hồn hỏa chi ngự.

A Phiêu cảm thấy cuộc sống thật là khó khăn...... Khóc nói: "Được rồi, vậy trong ba năm này ta làm gì? Sẽ chờ ngài thử thách hay là hầu hạ ngài sinh hoạt hàng ngày?"

Tỉnh Cửu nghĩ thầm phương diện này ngươi kém xa so với Thập Tuế cùng Cố Thanh, nói: "Ta sẽ dạy ngươi đế vương thuật."

A Phiêu ngây người, hỏi: "Cái gì?"

Tỉnh Cửu giải thích: "Chính là dạy ngươi làm sao để làm hoàng đế."

Tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Tịch Nguyệt đều nhìn chằm chằm vào hắn, tràn đầy kinh ngạc cùng ngơ ngẩn.

Làm hoàng đế là một chuyện cực kỳ phiền toái, mặc kệ là Thần Hoàng ở nhân gian hay là Minh Hoàng ở hạ giới đều rất khổ cực, rất bận tâm, ngươi lười như thế lại muốn dạy người khác làm hoàng đế thế nào ư?

Tỉnh Cửu cảm giác được sự không tín nhiệm trong ánh mắt mọi người, có chút không rõ, nói: "Ta từng làm hoàng đế, làm cũng không tệ lắm."

Người ở nơi này ngoại trừ A Phiêu đều biết, hắn nói chính là ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh làm Sở quốc hoàng đế mấy chục năm.

Ở Thanh Thiên Giám ảo cảnh, Triệu Tần hai nước cực kỳ hung hăng, Sở nhân tính nhu, Sở quốc có thể ở trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy chịu đựng mấy chục năm, hơn nữa cuộc sống cũng không tệ lắm, không thể không thừa nhận người cầm quyền tại Sở quốc có cách trị quốc...... Nhưng đây là công lao của ngươi sao? Toàn bộ đều là dựa vào Trương đại học sĩ!


Đặc biệt là Trác Như Tuế, theo hắn ở trong hoàng cung Sở quốc sinh hoạt mấy năm, làm sao có thể không biết chuyện này, vội vàng nháy mắt với A Phiêu.

A Phiêu làm sao biết những chuyện này, nghe Tỉnh Cửu nói mình từng làm hoàng đế cũng không tệ lắm, lại thấy Trác Như Tuế nháy mắt, hiểu sai ý, đần độn mà gật gật đầu.

Triệu Tịch Nguyệt xoay người, Cố Thanh bóp trán, Nguyên Khúc cúi đầu, đều có chút không đành lòng nhìn cảnh này.

......

......

Lúc đêm khuya, tinh thần bị mây mù ngăn cách ở trên trời, đình viện vô cùng tăm tối, chỉ có thể nghe được tiếng nước róc rách.

Một buổi tối như vậy, thích hợp nhất để quan sát những tia sáng yếu ớt, tỷ như đom đóm, lại tỷ như hồn hỏa của A Phiêu.

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn đóa tiểu hỏa diễm u hàn trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

A Phiêu sắc mặt có chút tái nhợt, hồn hỏa ly thể đối với nàng mà nói không khó, ở bên ngoài cơ thể duy trì một quãng thời gian cũng không khó, nhưng muốn cho hồn hỏa dừng ở trước mắt Tỉnh Cửu, lại làm cho nàng sốt sắng quá mức, ngay cả tiêu hao cũng có chút lớn.

Không biết bao lâu trôi qua, Tỉnh Cửu ra hiệu nàng đem hồn hỏa thu về, nói: "Sau này có thời gian nhớ nhắc ta kể cho ngươi nghe về chuyện trong Trấn Ma Ngục."

Thời gian ở cùng Minh Hoàng bên trong Trấn Ma Ngục, đối với hắn mà nói cũng là hồi ức rất thú vị, hắn hi vọng Minh giới có thể biết, sau đó truyền lưu thời gian dài hơn.

A Phiêu gật đầu liên tục, lại hỏi: "Tiên sinh, đế vương thuật rất khó sao?"

"Làm hoàng đế rất đơn giản, đầu tiên chính là biết người, sau đó chính là dùng người, cuối cùng và quan trọng nhất chính là, ngươi không nên làm gì."

Tỉnh Cửu nhìn nàng bình tĩnh nói: "Bởi vì ngươi là hoàng đế, mặc kệ ý nghĩ của ngươi có chính xác hay không, người trong thiên hạ đều phải làm theo, mà như thế không hợp đạo lý."

Tựa như Thái Bình chân nhân năm đó, một tay chế tạo Mai Hội, khai sáng thái bình ngàn năm, là chính đạo lãnh tụ mà cả thế gian công nhận.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn mới là quân chủ của Triêu Thiên đại lục.

Tỉnh Cửu nhìn về phía bầu trời đêm, khẽ phất ống tay áo, mây mù đầy trời tản ra, lộ ra tinh thần rực rỡ.

Ánh sao chiếu vào Vân Tập trấn, cũng chiếu vào mỗi nơi trên Triêu Thiên đại lục, nói vậy cũng đang chiếu vào người kia.

Vũ hóa thành công, hiện tại ngươi đang làm cái gì?

......

......

Thế giới bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh tỉnh lại từ lâu.

Tần quốc Bạch hoàng đế đã chết, thiên hạ náo loạn bất an, dùng thời gian mấy năm mới một lần nữa thái bình.

Tề quốc cùng Triệu quốc phục quốc thành công, Tần quốc lui về cương vực trước kia.

Sở quốc tình hình cũng tương tự, chỉ là tiên hoàng không để lại huyết thống, cuối cùng trải qua các đại thần cùng các học sinh cộng đồng thương nghị, quyết ý phụng Triệu thái hậu làm chủ.

Triệu thái hậu đối với cố Sở cực kỳ bao dung, cố Sở quốc thế gia cùng đại thần vẫn như cũ được hưởng địa vị cực cao.

Trương đại học sĩ đại công tử, chính là một vị trong những người này.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, địa vị của Trương đại công tử cực cao ở trong lòng những đại thần thế gia này, nhưng hắn không chịu rời khỏi chốn cũ, vẫn như cũ ở lại quê nhà.

Hắn không có ý đồ dưỡng vọng, danh vọng lại càng ngày càng cao, liên tục có người đến bái phỏng, Triệu thái hậu thậm chí ban ra mấy đạo ý chỉ, muốn mời hắn đi Triệu đô diện kiến.

Trương đại công tử ai cũng không gặp, cũng không để ý đến Triệu thái hậu, vẫn như cũ mang theo người một nhà ở điền viên trồng rau.

Chỉ là hiện tại chung quy không thể giống như trước trồng rau, trạch viện cùng điền viên đều bị triều đình trưng thu, đưa đến nhà của hắn.

Một đám lớn ngọn núi có tên gọi là Trương viên.

Trương đại công tử mỗi ngày đều sẽ đi sang viện bên cạnh đi dạo.

Nơi đó đã từng là hàng xóm của hắn.

Trong viện có cái giếng.

Trương đại công tử mỗi ngày đều sẽ chắp hai tay sau lưng, nhìn đáy giếng, liên tục lầm bầm: "Con cá a con cá, ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào cơ chứ?"

Cá chưa trở về, chim đã đến rồi.

Một con Thanh Điểu đáp xuống trên cành cây, nhìn Trương đại công tử đang cởi trần, cả người gầy gò, lắc lắc đầu.

Tốc độ thời gian trôi qua bên trong Thanh Thiên Giám đang cùng bên ngoài Thanh Thiên Giám tương đối, cho thấy càng ngày càng chân thực, nàng đối với chuyện này rất hài lòng, nhưng đối với Trương đại công tử rất không vừa ý.

Thanh Điểu hóa thành một đạo sấm chớp, cắt ra bầu trời, đi dạo một phen các nơi trên thế gian, phát hiện trên biển đám hải tặc kia đang trù bị khởi binh phản công Triệu quốc, không biết nên nói gì, lại là lắc lắc đầu, vung cánh tạo ra một cơn lốc, đem đám hải tặc kia ngăn trở mấy năm.

Thế giới càng chân thực, càng dễ dàng rơi vào lặp lại vô vị, tựa như biến thành người như thế.

Thanh Điểu mang theo một tia ủ rũ rời khỏi Thanh Thiên Giám, đáp xuống trên một cành cây.

Trong thiên không bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

Một con chim nhỏ toàn thân đỏ sẫm đáp xuống, ngay ở bên cạnh nó.

Thanh Điểu quay đầu.

Tròng mắt đen láy.

Đối đầu.