Tỉnh Cửu bế quan ở Thanh Sơn đến nửa sau thì đã tính rành mạch về chuyến đi đến Trấn Ma Ngục này.
Nếu không có bất ngờ xảy ra thì lúc này hắn đã sớm lặng lẽ trở lại Thanh Sơn, nằm trên ghế trúc bên vách đá Thần Mạt phong, chờ tin tức từ thành Triều Ca.
Nhưng vẫn xuất hiện biến số, có người suy diễn được hắn lẻn vào Trấn Ma Ngục, sau đó báo cho phái Trung Châu.
Người kia hẳn là sư huynh.
Hắn đã khái quát hiểu được sư huynh muốn làm gì. Hắn cũng suy tính cẩn thận mình nên làm thế nào để rời khỏi Trấn Ma Ngục, cho nên vẫn chờ đến khi vụ việc kia xảy ra.
Nếu lúc hắn rời khỏi Trấn Ma Ngục mà Thương Long thật sự nổi điên đuổi tới thì dân chúng trong thành Triều Ca đương nhiên sẽ thương vong nặng nề.
Hắn không quan tâm thế gian, nhưng không muốn thế gian này gặp nạn vì mình.
Biết rõ phá hủy Trấn Ma Ngục sẽ gợi ra chấn động rất lớn, thu hút vô số cường giả đại lục, nhưng hắn vẫn làm vậy.
Động đất trong thành Triều Ca không ngừng, triều đình sơ tán dân chúng trong toàn thành, đây chính là những gì mà hắn đang chờ đợi.
Sau đó hắn bắt đầu chờ Minh Hoàng.
Lúc rời khỏi khe núi xanh rươi kia, hắn nhận lấy món quà là bó hoa dại màu tím nhạt từ Minh Hoàng.
Đây là quyết định ngẫu nhiên được rút ra từ ba năm tu hành trong Trấn Ma Ngục, không phải là chuyện hắn đã nghĩ kỹ lúc ở Thanh Sơn.
Bây giờ xem ra, quyết định ngẫu nhiên này lại trở thành hy vọng lớn nhất để hắn rời khỏi Trấn Ma Ngục.
Bó hoa dại màu tím nhạt kia đang tung bay theo gió.
Chỗ đó đã nổi gió, đến khi hắn rời đi.
- Hy vọng ngươi sẽ thích món quà mà ta tặng cho ngươi.
Tỉnh Cửu nói với lão giả.
Lão giả cười lạnh:
- Không thể nào! Cho dù ngươi có thật tìm được Minh Hoàng thì cũng không thể chỉ dẫn cho hắn, bởi vì ngươi quá yếu!
Tỉnh Cửu chậm rãi đứng dậy, im lặng nhìn lão.
Lão giả quát lớn:
- Không thể nào! Cho dù ngươi có thể để lại dấu vết cho hắn ở bờ bên kia thì hắn ta cũng không thể đi ra được, bởi vì hắn ta càng yếu hơn!
Tỉnh Cửu nói:
- Đã ba năm rồi mấy con muỗi kia không có hút đi hồn hỏa của hắn.
Sắc mặt lão giả trở nên cực kỳ khó coi:
- Đây là không thể nào!
Ngay cả Bạch Quỷ cũng cảm thấy phiền toái vì lũ muỗi trong Trấn Ma Ngục, đương nhiên không dễ đối phó như vậy.
Thủ đoạn mà Tỉnh Cửu sử dụng để giúp đỡ Minh Hoàng thoạt nhìn đơn giản, nhưng thực ra không phải vậy.
Dưới tình huống trời đất ngăn cách mà hắn còn có thể dùng đạo pháp mưa gió của Đại Trạch để giữ lại đám mây đen kia, hơn nữa có thể dẫn tới sấm sét từ trong mây đen, tuy rằng nói là có tác dụng của chiếc chuông kia, nhưng đa phần lại dựa vào cảm ngộ và hiểu biết của hắn đối với thiên địa chí lý.
Trình độ cảm ngộ và hiểu biết này thậm chí phải đạt tới cảnh giới Thông Thiên thì mới có thể tự thành một vùng trời dất được.
Bất là tìm được Minh Hoàng, để lại dấu ấn ở bờ bên kia, xua tan muỗi, đều là những việc gần như không thể làm được.
Cho nên lão giả mới nói liên tục ba tiếng “Không thể nào”.
Nhưng người năm đó tính toán việc này là Thái Bình chân nhân, nay người làm việc này lại là Tỉnh Cửu.
Trước mặt hai người này thì trên thế gian này nào có chuyện gì là không thể chứ?
Lão giả nhìn nơi sâu nhất trong bóng đêm, sắc mặt âm u sắp hơn cả bóng đêm.
Nên xảy ra thì đã xảy ra rồi.
Tỉnh Cửu thu thiết kiếm vào trong cơ thể.
Đây là lần đầu tiên hắn làm được chuyện này.
Hắn bay vào trong bầu trời đêm, bóng dáng như ma, nhanh đến khó tả.
Chỉ trong mấy lần hô hấp, hắn đã đến tầng thứ hai Trấn Ma Ngục.
Đây chính là câu hỏi lựa chọn mà hắn để lại cho Thương Long.
Đuổi theo ta.
Hay là đi đối phó với Minh Hoàng.
...
Sâu trong Trấn Ma Ngục, ở bên dòng chảy hỗn loạn thời gian và không gian, trong khe núi xanh tươi kia, Minh Hoàng đang lẳng lặng nhìn đám mây đen trên đỉnh đầu.
Sau khi Tỉnh Cửu rời đi thì hắn vẫn làm chuyện này. Con ngươi u tối như đá quý đen dường như muốn để lại một dấu vết trong bóng tối.
Không biết chuyện gì, lúc nào đánh thức hắn. Hắn thò tay vào trong bóng tối, khi rụt về thì chiếc chuông bạc sáng sủa kia đã nằm trong tay, động tác thoải mái tự nhiên như là hái trái trên cây.
Không có chuông thì mây đen không thể sinh ra sấm chớp, lũ muỗi giấu ở các nơi trong khe núi lần lượt bay ra.
Minh Hoàng cầm chuông đi ra khe núi.
Trận đồ bị hắn đạp tan.
Đạo pháp mưa gió tan ra.
Mây đen trôi đi khắp nơi.
Lũ muỗi bay đến bên cạnh hắn, bởi vì quá nhỏ nên không bị nhìn thấy, nhưng tiếng vo ve vẫn đáng ghét như suốt sáu trăm năm qua vậy.
Minh Hoàng không thèm để ý tới, đứng trên vách đá, nhìn về phía biển sâu hỗn độn màu đen.
Muỗi Trấn Ma Ngục đậu trên thân thể hắn, chúng nó đã ba năm không hút một chút hồn hỏa nào nên có vẻ hơi điên cuồng đáng sợ.
Biển sâu màu đen chiếu vào con ngươi của Minh Hoàng, vô cùng u ám, bỗng có một luồng ánh sáng diễm lệ xuất hiện trong đó.
Có gió thổi tới từ ngoài vách núi, thi thể lũ muỗi chồng chất như tro bụi.
Minh Hoàng đi về phía trước bước vào trong gió, cứ thế đi tới trong biển sâu màu đen kia.
Trong truyền thuyết, ngục Thái Thường không có khái niệm thời gian và không gian, kỳ thật cũng tương đương với vô hạn mà không phải thật sự là thế. Biển sâu màu đen càng giống một con sông được tạo ra từ mảnh vỡ thời gian và không gian. Cho dù là cường giả Thông Thiên cảnh bị mắc kẹt trong đó thì nếu bên ngoài không có tọa độ cảm ứng tâm thần thì cũng có thể sẽ phiêu bạt rất nhiều năm.
Nếu nói khái niệm không gian ở đây là mơ hồ, vậy thì bên ngoài rốt cục là nơi nào?
Bất kể ngươi ở bên kia sông, nhưng chỉ cần muốn vượt qua một con sông thì đều là muốn đi sang bờ bên kia.
Bên ngoài chính là bờ bên kia.
Minh Hoàng vượt qua con sông này, cũng như sông âm phủ trước kia từng vượt qua, kết thúc cuộc phiêu lưu của mình.
Khe núi xanh tươi hay là ảo cảnh đen trắng đều biến mất tăm trong chớp mắt.
Sau sáu trăm năm, hắn rốt cục cũng rời khỏi ngục Thái Thường, đi tới thế giới chân thật. Tuy rằng đây vẫn là Trấn Ma Ngục.
Hắn nhìn thấy con đường dài sâu thẳm tràn đầy gió bão dẫn tới vực sâu, liếc mắt còn nhìn thấy một mảnh màu tím.
Trong khe đá có một bó hoa màu tím nhạt.
Lúc Tỉnh Cửu rời đi muốn Minh Hoàng tặng hắn một món quà, chính là bó hoa này.
Thật ra đây là món quà mà Tỉnh Cửu tặng cho Minh Hoàng.
Hoa Bỉ Ngạn.
Cơn gió do thân thể Minh Hoàng gợi ra khiến cành hoa lắc lư nhè nhẹ.
Thần hồn quy nhất.
Minh Hoàng mỉm cười.
Không phải là nụ cười vui sướng vì thoát chết.
Mà là nụ cười mang ý bình tĩnh kiên quyết.
Năm đó khi cường giả Nhân tộc bao vây, hắn từng bị một đạo bùa tiên từ nơi xa đánh trúng, nền tảng bị tổn hại, không thể trực tiếp trở lại hạ giới. Nếu lúc này hắn rời khỏi Trấn Ma Ngục thì dĩ nhiên sẽ đón nhận cường giả Nhân tộc bao vây lần nữa. Với cảnh giới thực lực hiện nay thì hắn hoàn toàn không có hy vọng trốn thoát, nhất định phải chết.
Hắn phải làm gì sắp tới? Đại náo một trận trong Trấn Ma Ngục?
Minh Hoàng bay vào trong con đường dài sâu thẳm kia.
Trong đường hầm tràn đầy gió mạnh và mùi tanh hôi, hắn không thèm để ý.
Không biết đã qua bao lâu, hắn rốt cục cũng đi tới cuối con đường.
Cuối đường là một bức tường trong suốt, thoạt nhìn mỏng tanh, thực tế lại là lá chắn chắc chắn nhất của Triều Thiên đại lục.
Bên kia vách tường trong suốt chính là vực sâu.
Vực sâu đen tối, lạnh lẽo.
Minh Hoàng chăm chú nhìn vực sâu.
Vực sâu cũng chăm chú nhìn hắn.
Ai cũng thâm tình.